3. Hoài nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Giấc mơ của phù thủy, luôn dự báo một điều nào đó.

Nhưng Lord Voldemort không tin vào điều ấy. Đã có lần Ngài mơ mình ngã xuống sông, và suốt 20 năm trời sau đó chưa bao giờ Ngài ngã xuống sông cả.

Nhưng giờ, Ngài nghĩ mình nên suy xét lại.

Giấc mơ kia, nó muốn gửi thông điệp gì tới Ngài?

****

Ngài lại bước vào thế giới trong mơ, một lần nữa.

Lord Voldemort bình tĩnh tiếp nhận điều này. Đây không là lần đầu tiên, và cũng sẽ không là lần cuối cùng.

Giấc mơ ngày càng thay đổi. Ngày một rõ nét hơn, ngày một chân thực hơn, và mất kiểm soát; Ngài bất động trong đó, không thể làm gì ngoài việc quan sát.

Nó đã không còn là một giấc mơ đơn thuần, mà càng ngày càng... giống như việc đi vào ký ức bằng chậu Tưởng Ký. Nhưng Lord khẳng định chắc chắn rằng Ngài chưa bao giờ có những ký ức kỳ lạ này.

****

Căn phòng kín mít và tối om, chỉ có một cái lỗ ô vuông nhỏ bằng bàn tay. Có tiếng thở hổn hển trong phòng. Nhóc Tom đang ở nơi góc phòng duy nhất được  ánh sáng chiếu rọi, tuy rằng chỉ là thứ ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng bên ngoài. Thằng bé nằm co ro trên sàn gỗ lạnh băng đầy bẩn thỉu, và kể cả khi đang lịm dần vào giấc ngủ, miệng thằng nhỏ vẫn không ngừng lẩm nhẩm kêu đói.

Phòng cấm túc. Thằng bé bị nhốt, không phải vì vi phạm lỗi lầm gì mà đơn giản chỉ vì bọn họ tin nó là ác quỷ. Lần bạo động ma lực đầu tiên của Ngài.

Từ trên cao, Lord nhìn xuống nhóc Tom, trong lòng ngập tràn những cảm xúc đan xen đầy phức tạp. Một mặt thì căm ghét sự nhỏ yếu, vô dụng ban xưa của mình; một mặt lại cảm thấy xót thương, mềm lòng với quá khứ  chính mình. Ngài muốn chạm vào đứa trẻ, nhưng thân thể bất động khiến Ngài vô lực. Lord đành chỉ im lìm đứng đó, lẳng lặng nhìn đứa trẻ đáng thương.

Trong khoảng không lặng yên, một tiếng động đột ngột làm cả hai đều giật nảy. Nhóc Tom đang mơ màng cũng lồm cồm bò dậy. Hai mắt nó sáng quắc, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tiếng động phát ra từ vách tường đối diện, có ai đó đang gõ lên vách. Người kia khẽ gõ ba tiếng rồi ngừng lại, như sợ bị mọi người phát hiện.

Và lúc này, nhóc Tom biểu hiện thật kỳ quặc. Thay vì qua góc tường bên đó để thăm dò, hay là gõ đáp lại thì thằng bé cố gắng đem mình dán dính vào góc tường, tận lực để bản thân mình ngồi ở khu vực có ánh sáng nhất trong phòng. Nó e ngại và sợ sệt nhìn qua phía bên kia, như thể có một con quái vật sắp từ đó lao ra.

Thấy quái lạ, Lord nhìn vọng sang bên kia. Trong phòng tối om, giơ bàn tay không nhìn rõ năm ngón. Góc tường bên kia lại còn là nơi tối nhất buồng, chẳng thể nhìn được gì. Tất cả những gì Ngài thấy được chỉ là một mảng tối đen kịt, nhìn qua nom như miệng con quái thú nào đang mở rộng chực chờ để nuốt chửng con mồi đáng thương.

Một tiếng động lạ khác. Có cái gì đó rơi xuống đất, lăn lông lốc về phía thằng nhóc, đến khi đụng vào chân thằng bé mới dừng lại.

Lộp bộp, lộp bộp, lại thêm một vài thứ khác nữa. Từ trong bóng tối, chúng nó thi nhau lăn về phía thằng nhỏ, như những quả Quaffle được ném trúng gôn.

Đó là mấy thứ quả dại, tất cả trông như đều đã chín. Kích thước của chúng khá là nhỏ nhưng lại thắng ở số lượng: vừa đủ để một đứa trẻ ăn no.

Lord bất chợt thấy lạnh gáy. Là một "khách quen" phòng Cấm Túc, Ngài thừa biết tường bên đó trống trơn, không cửa, không một lỗ hổng.

Vậy những thứ quả dại này đã  vào phòng bằng cách nào? Xuyên thấu tường?

Ai đang ở bên đó?! Là người hay là...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net