4. I'm your fairy god mother

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Ngài biết mình đã đánh mất một thứ đó rất quan trọng, song Ngài không tài nào nhớ nổi đó là gì.

****

Một lần có thể coi là nằm mơ.
Hai lần có thể coi là trùng lặp.
Ba lần... ba lần thì không được coi là bình thường nữa rồi.

Lord đi đi lại lại trong phòng, nóng nảy và bực tức. Ngài cảm thấy mọi thứ như vượt khỏi tầm khống chế của Ngài; cái cảm giác này làm Ngài vô cùng khó chịu. Và sự hoài nghi, hoang mang cứ tràn ngập trong lòng Ngài. Ai, là ai trong giấc mơ ấy? Là ai mà mang đến cho Ngài cái cảm nhận rất quen thuộc? Và tại sao Ngài cảm thấy như mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng?

Lord ngồi phịch xuống ghế. Nắm chặt tay vịn ghế bành, Ngài giữ mình ngồi yên, cố gắng trấn an chính bản thân. Bình tĩnh lại nào, Voldemort. Mày lúc này trông thật bất ổn, chẳng giống mày thường ngày chút nào. Sự cơ trí mày luôn tự hào giờ ném đi đâu rồi? Thôi ngay cái trò trẻ con đó đi. Giờ phút này mày cần một sự bình tĩnh để suy nghĩ chứ không phải là cứ hét toáng lên như một lũ Gryffindor và chẳng làm được trò trống gì.

Lord lấy lại sự bình tĩnh. Hơi thở gấp gáp của Ngài dần ổn định. Sự tỉnh táo quay lại với những ý nghĩ ngày một rõ ràng.

Thứ nhất, Ngài khẳng định những giấc mơ kia đã không còn là giấc mơ đơn thuần. Nó có thể là ký ức hay ảo giác, thậm chí là bất cứ thứ gì.

Thứ hai, nếu nó là ký ức, tại sao Ngài lại không hay biết? Thề có Salazar, Lord nhớ rõ rằng thời thơ ấu của Ngài chưa bao giờ có dính líu tới mấy sự kiện kỳ bí này.

Cũng có thể đây là ảo giác của Ngài. Dù sao thì Ngài cũng vừa phân cắt linh hồn, một chút tác dụng phụ cũng là phải.

Nhưng những thứ này... Thực sự quá thật. Ngài nghiêng nhiều hơn về giả thuyết thứ nhất. Lord nhíu mày. Có lẽ đã đến lúc Ngài nên chỉnh lý lại ký ức của mình một chút.

Ngài sinh ra ở trại trẻ mồ côi Wool, nằm ở miền Đông Bắc nước Anh, tại một tỉnh thành vô danh xa xôi. Ở mấy năm đầu tiên, khi chưa bạo động ma lực, Ngài sống yên ổn dưới sự quản lý của xơ Corgi- còn được Ngài gọi với cái tên thân thương khác là mụ già. Không hiểu sao, mụ Corgi hồi đó rất hằn học với Ngài- một đứa trẻ mới tí tuổi đầu, thế nên Ngài được phân cho một vị xơ khác. Vị xơ mới là một người trẻ tuổi với một mái tóc đen. Trong trí nhớ của Ngài, về tổng thể đây là một người phụ nữ trầm tính, im lặng và rất mực quan tâm Ngài.

Nhớ lại kỷ niệm đẹp ngày trước, Lord có chút vui vẻ. Cuối cùng trong cái chốn quái quỷ đó cũng có một kẻ ra hình người.

Vị xơ mới là một người tốt, thực sự. Rất tốt bụng, luôn chăm sóc Ngài rất chu đáo. Và thương Ngài như con nữa. Họ đã có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp với nhau. Như là...

Đến đây, nét cười trên khóe môi Lord đột nhiên cứng nhắc.

Ngài bỗng nhận ra, Ngài không hề nhớ mặt vị xơ kia, ngay cả tên cũng không.

Trong ký ức của Ngài, chưa từng có người này.

Tại sao bỗng dưng Ngài lại nghĩ mình từng có một vị xơ trẻ đi theo?

****

Lord lại rơi vào thế giới trong mơ.

Thế giới lần này rõ nét hẳn, không còn bị bao phủ bởi sương khói. Hình như theo sự lớn dần của thằng bé mà mọi thứ cũng ngày một rõ ràng.

Như lần trước, linh hồn Ngài vẫn quấn quít lấy thằng bé con, không thể rời xa nửa bước.

Tom vừa khóc nức nở vừa chạy. Thằng bé con cứ chạy, mặc cho nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt cũng không thèm lau đi. Trông xấu tợn, Lord nghĩ, nhìn thằng bé đầy ghét bỏ.

Từ ngoài vườn, Tom chạy như bay vào trong nhà. Nó băng qua hành lang, leo lên chiếc cầu thang gỗ ọm ẹp. Bước chân phình phịch của nó vang vọng cả căn nhà. Mụ già Corgi gào vọng lên từ gác dưới:
" Nhẹ chân thôi thằng nhãi! "

Nhưng thằng bé không quan tâm. Nó vẫn tiếp tục chạy, và chỉ dừng lại khi tới phòng của nó- căn phòng trên tầng cao nhất, căn phòng cuối cùng ở phía tây của dãy nhà.

Tom sụt sịt mở cửa phòng. Sau khi khóa cửa thật kỹ càng, thằng bé xoay người lại, dùng đôi mắt đỏ hồng của mình nhìn người trong phòng.

****

Căn phòng vẫn y hệt như trong trí nhớ của Ngài. Một phòng nhỏ rách nát, đơn giản với vài vật dụng thiết yếu: một giường, một bàn ghế và một cái tủ quần áo nơi góc phòng. Có một vài cuốn sách cũ đặt ngay ngắn ở trên bàn. Sàn nhà khá bẩn bởi mụ Corgi thường không cho người đến dọn phòng này.

Hai căn phòng giống nhau hoàn toàn, chỉ trừ một điểm khác biệt duy nhất: người phụ nữ trong bộ đồ đen ngồi trên ghế tựa kia.

Đó là một người phụ nữ theo đúng phong cách cổ xưa. Mái tóc đen được búi sau đầu, cô ta mặc một bộ váy tối màu dài quá mắt cá chân, nghiêm cẩn che đậy toàn bộ thân mình, chỉ lộ bàn tay cùng mặt. Và mặt cô ta... Lord không nhìn thấy gì cả ngoài một làn sương màu trắng mờ ảo.

Trong khi căn phòng, đứa trẻ, mụ Corgi đều rõ ràng như sự thực thì người phụ nữ lại trông rất mù mờ, nhạt nhòa như một ảo ảnh có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ bỏ cuốn sách trên tay xuống khi nhìn thấy thằng bé. Và những giọt nước mắt vừa nín nhịn được vài giây của Tom lại trào ra khi nó lao vào vòng tay cô.

Mặc kệ sàn nhà dơ bẩn, thằng bé quỳ xuống, thút thít ghé mặt vào đùi người phụ nữ. Cô ta cũng không hỏi nó tại sao lại khóc, mà chỉ lẳng lặng xoa đầu nó như đã biết hết tất cả.

Thằng bé túm lấy váy người phụ nữ, nói trong tiếng khóc nấc:
" Mẹ... mẹ ơi, tụi nó bảo con không có cha mẹ. Bọn nó bảo là trẻ con trong cái trại này không đứa nào là có cha mẹ hết, nhưng mà mẹ ơi mẹ, rõ ràng là con có mẹ mà? "

Bàn tay đang nhẹ nhàng ve vuốt đầu nó bỗng dừng lại. Người phụ nữ ngập ngừng, giọng nói trầm thấp chất chứa một chút không đành lòng:
" Ta... ta thực sự không phải là mẹ con."

Thằng bé lúc này quên cả khóc. Nó ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người phụ nữ:
" Nếu Ngài không phải mẹ của Tom thì Ngài là ai? "

Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người. Người phụ nữ im lặng hồi lâu, như trầm tư suy nghĩ một điều gì đó, mãi một lúc cô ta mới nói:
" Ta là tiên đỡ đầu của con."

Thằng bé lúc này còn ngơ ngác hơn cả trước. Đôi mắt đỏ hồng của nó mở to nhìn người phụ nữ, nó không hiểu hỏi:
" Mẹ này thì khác gì với mẹ trước ạ? Vẫn là mẹ thôi mà?(*)"

Người phụ nữ trẻ tuổi hơi bối rối:
" Đương nhiên là khác rồi. Một bên là mẹ ruột, một bên là..." Người phụ nữ ngừng lại, có vẻ như cô không biết giải thích cho đứa bé như thế nào.

Thằng bé cái hiểu cái không, nó lại hỏi:
" Vậy tức là hai mẹ là khác nhau chứ gì ạ? Thế nếu đều là mẹ thì con có thể gọi chung cả hai là mẹ ạ?"

Người phụ nữ trông có vẻ không đành lòng; cuối cùng cô ta gật đầu đáp trả.

Tức thì đứa bé vui vẻ trở lại. Quan tâm làm quái gì đến những thứ khác, chỉ cần mẹ vẫn là mẹ nó là được rồi. Nụ cười trở lại trên khuôn mặt lem luốc của nó. Trẻ con buồn cũng nhanh và vui cũng nhanh như sự buồn của nó.

****

Nguyên văn là: " I'm your fairy god mother."
Đều có cùng từ "mother" (mẹ) nên thằng nhóc tưởng hai thứ này là chỉ chung một mẹ, chỉ là do cách xưng hô hay một cách gọi khác của mẹ.

Cơ mà bà tiên này OOC quá. Thay vì im lặng thì đáng nhẽ phải hỏi " Tại sao con khóc chứ?" :vvv Bà tiên cầm nhầm kịch bản rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net