6. The woman in black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Ngài biết mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, song Ngài không tài nào nhớ nổi đó là gì.

****

Lord ngẩn ngơ nằm trên giường, dường như Ngài vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng.

Vậy đấy là lý do Ngài giết con thỏ của tên nhãi ranh kia?

Trong ký ức của mình, Ngài chỉ nhớ... Vì bị mụ Corgi chèn ép từ bé, thế nên từ khi rất bé, độ nhẫn nhịn của Ngài khá cao. Bị mụ trì chiết, đối xử thậm tệ cũng chẳng sao. Nhưng chẳng hiểu hôm đó Ngài khùng khùng thế nào, thằng Bully béo phì kia mới chỉ tát tai Ngài một cái, Ngài liền tức nổ đom đóm mắt.

****

Những suy nghĩ phức tạp chồng chéo đan xen. Hai thứ cảm xúc mâu thuẫn song song cùng tồn tại, cùng giằng xé lấy tâm can chủ nhân nó. Sợ hãi và mong chờ. Tin tưởng và phủ quyết.

Lord luôn là một con người giỏi về tự chủ. Nhưng lúc này đây, Ngài không thể nào kiểm soát được bản thân mình.

****

Lord quyết định đi kiểm tra thực hư thế nào.

Ngài trở về trại trẻ mồ côi Wool, cái nơi mà Ngài thề là sẽ không bao giờ trở lại.

Hơn chục năm, một khoảng thời gian đủ dài để mọi thứ đều thay đổi. Cái thị trấn nghèo nàn ngày trước, lèo tèo vài người nay đã trở thành một khu thương mại đông đúc, tấp nập người đi kẻ lại.

Thay đổi nhiều hơn cả là trại trẻ mồ côi. Được sắm sửa nên nó khang trang hẳn lên. Soi xét kỹ lắm Lord mới thấy được vài nét quen thuộc của mái nhà ngày trước.

Và cái thứ thay đổi chết tiệt nhất, là mụ già Corgi ngày xưa đã lên làm viện trưởng. Khốn nạn thật đấy.

****

Hai kẻ thù địch gặp lại, thật kỳ lạ là cả hai đều rất điềm đạm, bình tĩnh nhìn nhau như những người bạn cũ. Ngay cả chính Lord cũng ngạc nhiên vô cùng, Ngài vẫn luôn nghĩ mình sẽ tặng cho mụ mấy cái Crucio cơ đấy.

Ngài ngồi đối diện mụ. Mụ Corgi đã già lắm rồi, già đến cái độ sắp xuống lỗ đến nơi rồi, song mụ cứ bám riết lấy cái ghế viện trưởng. Mụ ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn Ngài bằng ánh mắt của một kẻ già đời đã trải qua hết mọi khổ ải của thế gian. Mụ cất tiếng, không phải bằng cái giọng rít cửa chói tai mà mụ luôn tự hào, mà bằng chất giọng khàn khàn như con quay rỉ sét:
" Thằng nhãi ranh, mày quay lại đây làm quái gì?"

Nụ cười trên môi Lord cứng đờ. Ngài nhầm rồi, nhầm to rồi. Thị trấn có thể đổi thay, viện trẻ có thể đổi thay, nhưng riêng cái tính tình chết dẫm của mụ Corgi thì không thể trông mong thay đổi được gì.

Khuôn mặt tươi như hoa trong giây phút liền lạnh tanh. Nếu mụ đã xé mặt với Ngài, Ngài cũng chẳng cần ra vẻ làm gì.

" Mụ già thân mến, nếu không phải có chuyện, tôi cũng chẳng thèm tới cái nơi khỉ ho cò gáy này. Tôi sẽ chỉ hỏi một chút thông tin thôi, và không cần mụ đuổi tôi cũng sẽ tự khắc đi ngay." Ngài mỉa móc đầy sâu cay, nhưng giọng điệu lại mềm mại, êm ru như thể đang nói với người tình.

Cái mặt nhăn nheo của mụ già rúm ró lại. Mụ đăm chiêu suy nghĩ thằng nhãi ranh trước mắt định giở chiêu trò gì với một bà già đáng thương như mụ. Đôi mắt cú vọ của mụ cứ dò xét Lord, hòng bóc mẽ được bất cứ lời dối trá nào của Ngài. Song mụ phải chịu thua: mụ chẳng thể tìm nào tìm được một vết xước trên bộ dạng thân sĩ của Ngài.

Đôi mắt láo liên của mụ ngừng lại rồi bất chợt cụp xuống, như tín hiệu của sự đồng ý trong im lặng.

Cũng không vòng vo, Lord đi thẳng vào vấn đề:
" Mụ có nhớ gì về người xơ hồi xưa trông coi tôi không? Cái người phụ nữ tóc đen trẻ tuổi, luôn mặc trên mình bộ đồ đen ấy?"

Mụ già hoài nghi nhìn Lord, có vẻ như không hiểu Ngài đang nói cái gì. Mụ nói:
" Xơ nào? Mày đang nói cái quái gì vậy? Suốt hồi mày ở đây chỉ có tao trông coi mày mà thôi."

****

Lord hít sâu một hơi. Ngài trấn định hỏi lại:
" Tôi hỏi lại một lần nữa, mụ chắc chắn chứ? Mụ nhất định phải chắn chắn đấy."

Mụ già quăng cho Ngài một ánh nhìn đầy khó chịu. Mụ khẽ gầm lên, bực tức vì Ngài không tin lời mụ:
" Tất nhiên rồi. Bà già này có thể lãng quên mọi thứ, nhưng riêng về mày", mụ hừ mạnh, " cả đời này tao cũng không quên."

Lord đứng dậy. Thế là đủ rồi. Thế là đã quá đủ để đi đến kết luận tất cả đều là những ảo giác, mộng mị vớ vẩn của Ngài.

Ở đây đã hết chuyện của Ngài, không cần ở lại thêm. Lord đi tới cửa, vặn nắm tay cửa.

Bỗng nhiên mụ già gọi Ngài lại:
" Này thằng nhãi, chờ đã."

****

Mụ già muốn Ngài nhận nuôi cháu gái của mụ.

Lord thấy thật nực cười. Mụ đã nghĩ gì khi quyết định giao đứa cháu gái thân yêu của mụ cho Ngài? Một kẻ đã từng bị mụ chì chiết năm xưa? Hơn nữa, chắc gì Ngài đã chấp nhận điều này?

Nhìn thấy nét cười nhạo báng trên khuôn mặt Lord, mụ già biết ngay Ngài đang nghĩ gì. Mụ định cự nự, nhưng nghĩ tới mình đang nhờ người, mụ lại thôi.

Bỗng cửa mở. Một đứa bé bước vào. Mắt mụ già sáng lên, mụ gọi:
" Lex, bé ngoan của ta, lại đây."

Đó là một bé gái tóc đen tầm 7, 8 tuổi, buộc tóc đuôi gà phía sau. Nó có một nét cứng rắn, hơi thô kệch và trầm lặng như đất. Và con bé có đôi mắt của một người trưởng thành- trầm tĩnh, thấu hiểu; một đôi mắt vốn không nên thuộc về một đứa trẻ.

Bàn tay xương xẩu của mụ nắm lấy khuỷu tay con bé, kéo nó đến trước mặt Ngài:
" Đây là cháu gái ta, Alex Luthor. Cha và mẹ nó đều mất trong một vụ tai nạn, để lại nó một mình. Bà già này cố sống dai dẳng cũng chỉ vì nó; nếu không phải nó, mụ cũng đã chết quách đi cho rảnh."

Đôi bàn tay hơi run run, mụ khô cằn nói:
" Làm ơn, Tom. Đây là nguyện vọng duy nhất của ta. Coi như là... coi như là để đáp trả chút thù lao nhỏ mọn cho viện đã thu dưỡng Ngài những năm về trước và bố thí chút lòng thương cho mụ già chết dẫm; hãy nhận nuôi Alex. Ta không cần Ngài cho nó cuộc sống sung sướng, chỉ cần nó đủ no và sống một cách an ổn là được. Làm ơn, ta không thể an tâm giao nó cho bất kỳ ai ngoại trừ Ngài."

Mắt mụ lệ nhòa, mụ thì thầm nhưng đủ để cả ba đều nghe rõ:
" Hãy mang nó đi với Ngài. Nó cũng là người có năng lực đặc biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net