7. Dumbledore và cái tủ quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Nên nghe bản nhạc phía trên.

7.

Ngài biết mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, song Ngài không tài nào nhớ nổi đó là gì.

****

Lord đã từng nghĩ mình bị Obliviate. Nhưng nó không giống vậy.

Obliviate chỉ làm mờ đi ký ức con người, khiến người ta tạm thời lãng quên nó đi. Và người bị xóa không nhận thức được mình đã bị xóa trí nhớ.

Nhưng tình trạng của Lord thì khác. Ngài hoàn toàn ý thức được một phần ký ức của mình đã mất đi; và dù Ngài cố gắng thế nào, Ngài cũng chẳng thể nhớ thêm gì về những ký ức đánh mất.

Trong Ngài tồn tại hai cảm xúc, hai suy nghĩ đối lập. Một mặt kháng cự, một mặt lại mong chờ. Lý trí nằng nặc phủ quyết rằng đó chỉ là ảo giác, là giấc mộng viển vông không thực. Nhưng cảm giác mách bảo Ngài đó là sự thật, và bằng mọi giá Ngài phải tìm ra nó.

Chứng thực tại trại trẻ mồ côi, kể cả khi mụ Corgi trả lời Ngài một cách rất lưu loát- không có cái dáng vẻ ngập ngừng, không chắc chắn của một người mất trí nhớ, lòng Ngài vẫn nôn nao, bồn chồn.

Lord mất ăn mất ngủ, Ngài không thể nào làm tâm trí mình yên ổn dù chỉ trong giây phút.

Có cái gì đó, từ sâu trong đáy lòng thúc giục Ngài đi tìm sự thật.

****

Suốt mấy hôm, Ngài không mộng mị gì hết. Nhưng hôm nay giấc mơ lại quay trở lại.

Ghé vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhóc Tom đang hí hoáy cái gì đó. Trên bàn vương vãi những mẩu chì màu cụt lủn; nó đang vẽ.

Thằng bé trông chuyên tâm lắm. Hai mắt sáng rực, nó chăm chú từng đường nét, nom như một họa sĩ đang sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật để đời.

Nhưng thành quả có vẻ không tốt cho lắm. Thằng bé vẽ người, nhưng thà nó vẽ người que còn đẹp hơn: trên nền là những đường nét lúc chéo lúc thẳng, chẳng hiểu là vẽ cái gì, xuất hiện một người phụ nữ trong bộ đồ đen( một đống đen sì thì đúng hơn) dắt tay một thằng bé. Tất cả đều trông rất bình thường, trừ một điểm duy nhất: nơi giao nhau giữa hai bàn tay được thằng bé tô rất đậm.

Thằng bé giơ bức tranh lên, chiêm ngưỡng cái tác phẩm vừa được cho ra lò. Nó có vẻ rất hài lòng: gò má bầu bĩnh lộ ra hai cái xoáy con con, hai mắt cong cong nửa vầng trăng tròn, nhìn đáng yêu dễ sợ.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Người phụ nữ đã đứng sau thằng bé. Cô ta cất tiếng, nghe có chút gì đó mệt mỏi:
" Tom, con đang làm gì vậy?"

Thằng bé hí hửng khoe thành quả của mình với mẹ nó:
" Mommy, nhìn nè, con vừa mới vẽ chúng ta đấy. Mommy và con, trong cái hang mà chúng ta thường hay tới ấy! Chúng ta ở trong đó vui chơi và sẽ bên nhau mãi mãi. " Thằng bé nở một nụ cười ngọt ngào, đem mặt dúi vào lòng mẹ, cọ cọ làm nũng như một chú chó nhỏ.

Nghe thế, người phụ nữ cứ đứng ngây dại. Mãi vài phút, cô ta mới giật mình tỉnh lại, bỗng giơ tay nhẹ nhàng ve vuốt đầu thằng bé. Cô ta thì thầm:
" Ừ, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Con sẽ không quên ta, phải không? "

Người phụ nữ kéo thằng bé đứng dậy:
" Đúng vậy, hãy để chúng ta ở bên nhau mãi mãi. Bức tranh này sẽ  thành một thứ kỷ niệm giữa chúng ta, và con sẽ là người giữ nó. Hãy đặt nó ở một nơi an toàn và bí mật nhất, để không ai có thể đánh cắp nó ra khỏi con." Nói đến đây, giọng cô ta có chút run run.

Họ đem bức tranh cất vào một cái hộp gỗ cũ kĩ, nước sơn đã sờn nhưng rất kín và bền. Làm xong, thằng bé đem chiếc hộp cất vào tủ quần áo góc phòng. Bỗng người phụ nữ quỳ xuống, đoạn ôm lấy thằng bé. Cô ta ghé tai thì thầm, âm điệu trầm thấp như thể đang nói ra một bí mật vô cùng quan trọng:

" Nhớ lấy nó, Tom. Con phải nhớ lấy nó, nếu không ta sẽ không bao giờ tha thứ cho con."

Rồi cô ta hôn lên trán đứa bé. Một nụ hôn nhẹ nhưng chất chứa nhiều tình cảm, lại có chút run rẩy, như một cái hôn trước khi biệt ly.

****

Thứ cảm xúc đó đã được đánh thức.

Thứ cảm xúc kỳ dị khuấy đảo lòng Ngài ngay từ giây phút đầu tiên tỉnh dậy.

Nó cồn cào, khát khao; nó giằng xé lấy con tim Ngài.

Ngài rơi lệ.

Và Ngài biết rằng mình chẳng thể dối lòng thêm được nữa.

Người phụ nữ xa lạ đột ngột xuất hiện trong tâm trí của Ngài, im lìm bước vào trái tim của vị Chúa tể Hắc Ám đa nghi nhất thế gian.

****

Làm sao có thể tìm lại một người gần-như-không-tồn-tại trên thế giới này?

Không một bằng chứng, không một lời nhắn nhủ để lại, không một dấu hiệu cho biết sự tồn tại. Tất cả đều dựa vào những ký ức mơ hồ mà Ngài còn nhớ.

Thực sự mà nói, ngay cả ký ức cũng không. Lord đã từng định đem ký ức vào chậu Tưởng Ký để soi xét thêm, nhưng Ngài thậm chí còn không thể rút ra những ký ức- dù là ký ức trong mơ hay cái ký ức không có người phụ nữ.

Ngài cảm thấy tuyệt vọng.

Và khi tuyệt vọng, con người có thể làm bất kỳ điều quái quỷ gì mà họ nằm mơ cũng không hề nghĩ tới.

Ví dụ như, tìm đến Dumbledore.

****

Lord yêu cầu Dumbledore đưa cho Ngài ký ức về ngày đầu tiên họ gặp mặt, đổi lại Ngài sẽ tạm thời ngừng việc đè ép tài chính Hội Phượng Hoàng.

Đối với yêu cầu kỳ quặc này, Dumbledore vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng cảnh giác. Nhưng cuối cùng ông ta chấp nhận, bởi yêu cầu béo bở kia. Và sự chấp thuận lại đi kèm với một điều kiện: Dumbledore muốn cùng Ngài xem lại ký ức kia. Ông ta muốn xem Ngài định giở trò mèo gì.

Biết điều đó, Lord cũng không quan tâm. Đối với một người đã gần đến ranh giới của sự cuồng loạn, chẳng có gì có thể làm anh ta để tâm ngoài cái đích mà anh ta đang đeo đuổi.

****

Những cột khói đen thổi Ngài vào thế giới của ký ức.

Ngài lẳng lặng nhìn quá khứ chảy trôi trước mắt mình, như một kẻ ngoài cuộc.

" There's a doctor on you."
...
" I don't believe you."
...

" I think I'm different."

" I'm not mad."

Cái tủ quần áo bùng cháy. Vẫn giống y hệt như những gì Ngài còn nhớ. Cái tủ rồi sẽ thiêu rụi sạch, chỉ để lại cái hộp đồ chơi mà Ngài cướp từ lũ trẻ... Chỉ là không biết lúc nó cháy, Ngài có thể nhìn thấy cái hộp kia, Ngài nhớ mình đặt nó ở tầng hai...?

Sự thờ ơ trên gương mặt kia đột ngột rạn vỡ. Cặp mắt vốn đang khép hờ của Ngài bỗng nhiên trợn trừng.

Không phải! Không phải! Đó là...!!!

Đặt ở chính giữa, thật kỳ lạ, không phải chiếc hộp với những món đồ Ngài cướp được, mà bồng bềnh một thực thể...

Một cái hộp gỗ cũ kĩ, nước sơn đã sờn nhưng rất kín và bền...

Tai Ngài ù đi. Ngài không còn nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy gì nữa. Cảnh vật trong mắt Ngài trở nên nhạt nhòa, ngoại trừ cái hộp.

Và bỗng chốc Ngài thấy mình như cử động được- vốn là một điều bất khả thi khi đang trong chậu Tưởng Ký. Mặc cho ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy, liếm lấy ngón tay Ngài, Lord với lấy chiếc hộp.

Đúng là nó rồi, chính nó. Cái xúc cảm thô ráp này... Từ sâu tận đáy lòng Ngài bỗng có tiếng thở dài, như là cái gì đó đã đánh mất nhiều năm rốt cuộc cũng tìm về được.

Rồi tất cả đột nhiên tối sầm lại. Một màu đen bỗng phủ lên toàn bộ không gian, trời đất dịch chuyển. Ký ức tan vỡ. Trong nháy mắt, Ngài bị đẩy ra khỏi chậu Tưởng Ký.

****

Bất ngờ bị đá ra khỏi chậu Tưởng Ký, cả hai đều giật mình đứng dậy, thiếu chút nữa thì ngã nhào. Dumbledore lảo đảo ngã ngồi ra đất, kinh ngạc hỏi Lord:

" Chuyện gì đã xảy ra vậy?? Ký ức đột ngột bị dừng lại?! Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây!"

Nhưng Lord không trả lời ông ta. Ngài đang nhìn lấy đôi tay Ngài. Tay Ngài, tay Ngài... không có gì cả. Cái hộp không thấy.

Lord ngồi đờ dại, vẫn nhìn tay mình. Rồi đột nhiên Ngài lao như điên đến chỗ chậu Tưởng Ký.

Chỉ thấy ở dưới đáy chậu, bỗng xuất hiện một cái xoáy nước. Từ một cái xoáy nước nho nhỏ, nó to dần với một tốc độ vô cùng nhanh. Có cái gì nhấp nhô phía dưới đáy.

Rồi nó dần dần trồi lên mặt nước.

Một cái hộp gỗ cũ kĩ, nước sơn đã sờn nhưng rất kín và bền...

_THE END_

* Mọi người nhớ đọc lời cuối truyện nhé :))) Đọc đến đây hơm hiểu đâu :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net