Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ nhà vệ sinh trở lại, trên kênh mật ngữ có vài lời nhắn.

[Mật ngữ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Chị dâu, ngươi phải thừa dịp này đem tên kia ăn sạch, nếu không sau này sẽ không có cơ hội trở mình.

[Mật ngữ] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Chị dâu, đề nghị của Không Say ngươi không cần nhìn tới.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Nương tử.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Nương tử.

Này, đừng có xoát bình luận như thế có được hay không, An Nhạc rất nhanh trả lời hắn

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi đừng có nháo nữa, đi phụ bản đi.

Vì vậy, những chuyện không vui của ngày hôm nay coi như chấm dứt.

Ngày hôm sau An Nhạc login thấy chuyện của bang phái và liên minh đã được giải quyết, kết quả chính là Độc Bộ Thiên Hạ gia nhập Chiến Thần liên minh, thành một đại bang phái dưới cờ của Chiến Thần, cái này đại biểu sau này bọn họ cũng phải theo liên minh hoạt động, giết người, đoạt Boss thế giới………

Tóm lại có chỗ tốt cũng có chỗ xấu! Đối với tình huống này có người ủng hộ, có người phản đối, có người trung lập.

An Nhạc cảm thấy không sao cả, cô là một người chơi game, chơi như thế nào cũng được, quan trọng nhất là chơi vui vẻ. Công Tử lại không nghĩ như vậy, sau khi hắn login biết được tin tức liền không nói hai lời rút khỏi bang phái, mặc dù Cuối Thời giữ lại nhưng hắn nói một không nói hai, nói hắn chỉ muốn an nhàn chơi trò chơi, không có thời gian đem tinh lực đặt lên mấy phương diện kia.

Vì vậy, Công Tử thoát ly, hắn đi lần này An Nhạc đương nhiên cũng đi theo, còn có Không Say, Vòng Tròn, Hoa Dại, Say Đắm, hơn nữa một vài người theo đuổi Công Tử cũng đi, tổng cổng khoảng chừng ba mươi người rút khỏi bang phái.
Công Tử xây một bang phái mới gọi là Công Tử Nhạc.

An Nhạc nhìn thấy tên bang phái liền sửng sốt mất một phút đồng hồ, Công Tử Nhạc? Này, này, này, có nhầm hay không vậy? Đây rõ ràng là lấy hai chữ trong tên gọi của hắn kết hợp với một chữ trong tên thật của cô mà!

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Công Tử Nhạc? Sao anh không đặt là Công Tử Khóc đi?

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Không có biện pháp, tôi thích cái tên Công Tử Nhạc này.

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh thật là trẻ con.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Trẻ con cùng với thành thục giống như thiên đường với địa ngục, hoặc thiên tài cùng với ngu ngốc, chỉ cách nhau một chút xíu.

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: …….. *mồ hôi lạnh*

Kết quả tên bang phái vẫn là Công Tử Nhạc, Công Tử Thế Vô Song trở thành bang chủ, mà An Nhạc tự nhiên nước lên thì thuyền cũng lên, trở thành bang chủ phu nhân, Không Say thành trưởng lão, Vòng Tròn thành giam viện, Hoa Dại thành chấp sự.

Ngày hôm nay, mọi người đều có chút hưng phấn, một đám người tập trung ở quảng trường bang phái, giống như chụp ảnh trong thực tế vậy, xếp thành mấy hàng, nhấn chụp màn hình làm ảnh lưu giữ.

Như vậy vẫn chưa hết, bởi vì đám người Không Say ồn ào nên tất cả các thành viên đều lên YY phát biểu cảm nghĩ. Đến lượt An Nhạc, cô lại dùng lý do tai nghe bị hư, kết quả lời nói vừa mới gửi đi đã bị mọi người luân phiên oanh tạc.

Không Say “Chị dâu, ngươi muốn tìm lý do thì phải tìm cái nào tương đối dễ dàng khiến người ta tin tưởng chứ đúng không?”

Vòng Tròn “Chị dâu, ngươi thật thiếu tiền a, một cái tai nghe đến bây giờ còn không chịu mua.”

Hoa Dại “Công Tử, mau mua một cái tai nghe cho lão bà ngươi đi.”

Cố Tử Mặc hiện tại thật muốn làm thịt hai tên kia, hắn nhớ đã dặn bọn họ rất rõ ràng không được nói lung tung, xem ra hai người bọn họ cái gì cũng không nhớ, Cố Tử Mặc híp mắt cười cười, nhưng mà không sao, nợ có thể từ từ tính.

Đại Ngọc Nhi “Cùng cô ấy ở chung một phòng, vì người nào đó nói dối mà cảm thấy xấu hổ.”

Không Say “Thanh âm của Đại Ngọc Nhi MM cũng thật dễ nghe nha!”

Lâm Biệt “Này, Không Say, đừng có đùa giỡn lão bà của ta.”

Vòng Tròn “Đừng để ý đến tên chết tiệt đó, chị dâu, tới lượt ngươi.”

Không Say với Vòng Tròn cũng thật tò mò, người như Công Tử lại chơi nổi yêu qua mạng, nhưng là muốn khai thác gì đó từ miệng Công Tử, hoàn toàn là đầm rồng hang hổ, vì vậy muốn biết chuyện của An Nhạc chỉ cỏ thể dựa vào nổ lực của bọn hắn.

An Nhạc cảm thấy mình còn từ chối thì quá làm kiêu, lần trước trên YY không nói lời nào là vì không muốn bộc lộ thân phận của mình, hiện tại lý do này cũng không còn, bởi vì Công Tử đã sớm biết cô là An Nhạc, cho nên cô không có lý do gì nữa mà từ chối.
An Nhạc thanh thanh giọng, đè phím F2.

“Phát biểu cảm nghĩ đúng không? Thật ra cũng không có gì để nói, tóm lại mọi người có thể ở cùng một chỗ chơi trò chơi, chính là một loại duyên phận, phải biết quý trọng khoảng thời gian này.”

An Nhạc nói xong câu đó, cảm giác thanh âm mình run lợi hại, giống như học sinh tiểu học lần đầu lên bục đọc bài diễn cảm, rõ ràng là một người nói chuyện rất khá, đối mặt với rất nhiều người bên dưới bục, lại khẩn trương đến đọc sai từ.

Hoa Dại cảm thán “Cuối cùng cũng lộ ra một góc Lư Sơn rồi, nhưng mà không nghĩ tới, không nghĩ tới, An Ca trong trò chơi vạm vỡ như vậy, thanh âm lại…..”

Vòng Tròn hưng phấn “Thanh âm của chị dâu, rất giống của trẻ vị thành niên đó!”

Không Say hùa theo “Hắc hắc, Công Tử dụ dỗ trẻ vị thành niên.”

Vị thành niên, vị thành niên em gái ngươi.

An Nhạc hắc tuyến “Mấy người có nói như vậy cũng đả thương không nổi, còn nữa, có thể đổi cách gọi khác không, đừng có mở miệng liền chị dâu, thật kỳ cục.”

An Nhạc đã sớm nghĩ tới vấn đề này, trong trò chơi chỉ có thể đánh chữ nên vẫn có thể chấp nhận được, nhưng trên YY là dùng giọng nói, thanh âm của đối phương ở ngay bên tai, còn mở miệng gọi chị dâu, kỳ cục muốn chết.

“Người ta ngượng ngùng.”

“Thật giống đó”

“Chắc là vậy rồi.”

“Được rồi, bang chủ phu nhân nói xong, kế tiếp đến bang chủ rồi!”

Lời này vừa nói ra, trong YY bắt đầu ồn ào gọi Công Tử nói chuyện.

An Nhạc nhớ lại sự kiện cướp ngục lần trước, chút nữa là có thể nghe được thanh âm của hắn, cuối cùng lại bị hắn đá ra ngoài, lúc ấy còn cảm thấy khó chịu một hồi, lần này hắn có nói không? An Nhạc trong lòng bắt đầu mong đợi.

Cố Tử Mặc nghe bên trong truyền đến âm thanh ồn ào, không chút hoang mang mở mic nói “Lời bang chủ phu nhân nói chính là lời ta muốn nói, cho nên ta không còn gì để nói nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net