Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dù sao em chỉ thực tập mấy tháng, đến lúc đó tôi đóng cho em một con dấu là được."

Nếu đối phương đã nói như vậy rồi, An Nhạc cũng không làm kiêu nữa, dù sao hắn đã để cho cô tùy ý sắp xếp thời gian, cô cũng không phải chạy đi xin việc để làm, cho nên cũng không cần cảm thấy có gánh nặng gì, không lấy tiền lương của người ta là được rồi.

Vì vậy buổi chiều An Nhạc không có việc gì để làm, an vị trước máy tính xem một bộ tiểu thuyết nổi tiếng. Kết quả vô cùng bất hạnh xem trúng bộ nam trư ngựa đực, tức đến mức muốn hủy luôn hai con mắt, nam chính đúng là con gái tới một người thu một người, không hề nương tay, khó trách bây giờ ngôn tình trên mạng thịnh hành kiểu một nữ N nam, đều là học từ đó ra.

Về mặt tình cảm, An Nhạc vẫn thích người sạch sẽ, mấy cái loại một nam N nữ hay một nữ N nam, hoàn toàn không có năng lực tiếp nhận, cô không cởi mở đến cái mức độ đó.

Lúc tan tầm, rõ ràng buổi trưa còn nắng chang chang, bây giờ trời lại mưa rồi, An Nhạc đang đứng che dù chờ giao thông công cộng, một chiếc Audi A6 ngừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, dĩ nhiên là Cố Tử Mặc đẹp trai đến long trời lỡ đất.

Cố Tử Mặc mỉm cười với An Nhạc, vô cùng thân sĩ nói "Tôi đưa em về."

An Nhạc trong nháy mắt cảm thấy thật áp lực, cô không cần nhìn cũng biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ bắn về phía mình, cô lắc đầu, uyển chuyển từ chối nói "Như vậy rất phiền cho anh, tôi ngồi giao thông công cộng về trường được rồi."

Cố Tử Mặc đã sớm dự liệu được cô sẽ từ chối, nói một câu dẹp bỏ cái cớ của cô.

"Đúng lúc thuận đường, lên xe đi."Vừa nói, Cố Tử Mặc vừa mở của xe cho cô.

An Nhạc còn có thể từ chối được nữa sao?


An Nhạc không thể làm gì khác hơn là lên xe, Cố Tử Mặc đánh tay lái, vừa lái xe vào đường lớn vừa nói "Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em không phải là bộ dạng như vậy, vì bây giờ có quan hệ cấp trên với nhân viên sao?"

An Nhạc biết hắn muốn nói đến cái lần ở trung tâm thương mại, cô cho hắn là kẻ xấu, nói hắn có bệnh mau đi trị, trông rất dọa người, còn bảo sẽ báo cảnh sát tới bắt hắn, bây giờ nghe hắn nói ra, cảm thấy mặt nóng lên, thật sự rất mất thể diện.

Lúc đó An Nhạc làm sao có thể nghĩ tới mấy tháng sau bọn họ lại cùng ngồi trên một chiếc xe như thế này.

An Nhạc mấp máy môi giải thích "Lúc đó lo lắng nên mới như vậy, chẳng phải đều là hiểu lầm sao? Tôi đã thành thật xin lỗi rồi mà."

Cố Tử Mặc rất thích nhìn bộ dạng 囧 của An Nhạc, hắn tiếp lời "Lo lắng tới mức hung dữ như thế?"

An Nhạc cố gắng cứu lại dạnh dự đã mất kia trước mặt cấp trên "Loại tình huống đó đổi thành bất kỳ cô gái nào cũng sẽ phản ứng giống như tôi."

Cố Tử Mặc lắc đầu, rất khẳng định nói "Không, nếu thay đổi thành người khác, thấy tôi chắc chắn sẽ không nghĩ tôi là lưu manh hoặc đầu óc có bệnh."

An Nhạc rất muốn trợn trắng mắt, mặc dù điều kiện của hắn rất tốt nhưng cái này cũng quá mức tự kỷ rồi, cô kéo kéo môi, cười nói "Vậy thì không biết, chưa từng tự mình thử qua, nói đến phản ứng của người khác đều là do chúng ta tự tưởng tượng, anh là luật sư chắc hẳn hiểu rõ nhất."

Cố Tử Mặc im lặng nở nụ cười.

An Nhạc hắc tuyến, lời nói của cô buồn cười như vậy?

Hắn ngừng cười "Rốt cục cũng có chút giống em."
An Nhạc trong lòng vặn một cái, giả ngu nói "Tôi không hiểu Cố đại luật sư đang nói cái gì, tôi ở trước mặt anh không phải vẫn là tôi sao? Làm sao có chuyện còn con người khác trong thân xác của tôi chứ, nếu là như thế vậy thì cũng quá huyễn hoặc rồi."

Khóe môi Cố Tử Mặc lại hiện lên ý cười, hắn nói "Em rất thích hợp làm luật sư, có muốn đổi nghề không?"

An Nhạc rất dứt khoát trả lời "Không có hứng thú."

Cố Tử Mặc tiếc hận nói "Vậy thì thật đáng tiếc."

An Nhạc im lặng, không nghĩ tới hắn lại cho rằng cô có khiếu, cô cũng không nhận ra mình có thích hợp hay không, nhớ ngày đó baba muốn cô đi học y, cô trả lời lại một câu "Đừng, con học y là coi như xong, đến lúc đó không chữa chết người ta mới là lạ đó."

Cho nên hôm nay cũng giống như vậy, cô vẫn chỉ cảm thấy hứng thú đối với văn học.

Nhưng mà mấy chuyện này An Nhạc cũng lười nói, cô nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa xe, tùy ý chuyển đề tài "Không biết mưa này tới bao giờ mới ngừng?"

Cố Tử Mặc hỏi "Em không thích mưa?"

"Tùy vào tâm trạng thôi, nhưng đại đa số vẫn là không thích, mưa có khi quá dai dẳng, rất dễ ảnh hưởng tới tâm tình." An Nhạc nói xong mới ý thức được mình vốn chỉ nói sang chuyện khác không ngờ lại có thể cùng hắn tán dóc bình thường tự nhiên như vậy.

Cố Tử Mặc gật đầu, vô cùng đồng ý nói "Tôi cũng không quá thích mưa."

Sau đó, hai người câu được câu không tán gẫu, mặc dù chỉ là mấy chủ đề bình thường, nhưng hai người lại tìm được không ít điểm tương đồng. Không khí bên trong xe coi như vui vẻ, trừ việc thỉnh thoảng hắn nói vài câu làm người ta tức chết, bằng không An Nhạc sẽ nói: hắn là cấp trên dễ sống chung nhất.

Được rồi, mặc dù cấp trên của cô cho tới bây giờ mới chỉ có một mình Cố Tử Mặc.

Xe chạy hơn hai mươi phút đồng hồ cuối cùng cũng tới của đại học X, An Nhạc nói dừng ở đây được rồi, nhưng Cố luật sư không thèm để ý đến mong muốn của cô, nói gì mà trời mưa cần phải đưa cô vào tới bên trong, mãi cho đến chỗ xe không thể vào thêm được nữa mới chịu ngừng lại.

An Nhạc nhìn bên ngoài xe, mặc dù trời mưa nên người ít hơn bình thường, nhưng cũng không thiếu người tới tới lui lui, đặc biệt lúc này lại nhìn thấy trong trường xuất hiện một chiếc xe hạng sang, không ít ánh mắt tò mò nhìn tới.

An Nhạc biết khi cô bước ra khỏi chiếc xe này, ngày mai nhất định sẽ xuất hiện tin đồn gì đó.

Ví dụ như sinh viên nữ đại học X bị bao nuôi.......

"Cố luật sư, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều." An Nhạc nói cảm ơn, cam chịu số phận mở cửa xe, đi xuống, sau đó tay trái đóng cửa tay phải mở dù, cô xoay người rời đi, không định dừng lại thêm. Mới đi được hai bước, phía sau lại truyền tới giọng nói của Cố Tử Mặc

"Ngày mai bảy giờ rưỡi tôi đến đón em."

An Nhạc sửng sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngay chỗ cửa sổ đã được hạ kính xe xuống là một khuôn mặt tươi cười, cô thấy được, tin tưởng người nào có mắt cũng sẽ thấy đươc.

Khóe miệng An Nhạc co rút, hắn có biết hắn làm như vậy là hại cô không, hắn rốt cuộc là cố ý hay vô tình đây? An Nhạc nhìn Cố Tử Mặc đóng lại cửa kính xe sau đó lái xe đi, chỉ biết thở dài một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net