Chương 7: Bí ẩn game

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Phương rất chăm chỉ học hành.

Cô từ bé đã được mọi người gọi là con sâu chăm chỉ, trái ngược với thằng quý tử ngu dốt đần độn kia. Cô học từ Toán sang Lý Hoá, trên thông Thiên Văn, dưới tường Địa Lý. Thi tốt nghiệp 3 môn Toán, Văn, Anh cô được 28,5 điểm, là niềm hi vọng của cả nhà. Dù rất mê các môn Tự Nhiên, thích học Lập Trình nhưng vì tương lai xuất ngoại, cô đành dùi đầu học tiếng Anh.

Nhất là khi năm trên của cô có một chị gái rất đáng yêu.

Tên chị ấy là Nguyễn Hoài Nhung, sáng nay trường tổ chức sơ khảo cuộc thi hoa khôi, khi cô đem hoa tặng cho chị, chị nhìn cô bằng một ánh mắt rất hiền:

-    Cảm ơn!

Hai tiếng "cảm ơn" như bóp nghẹt trái tim bé nhỏ của cô, chị là người Hà Nội, xưa nay bất cứ ai chị cũng đều nói hai tiếng "cám ơn", từ "cảm" nhẹ nhàng đằm thắm tự đoá hoa xinh nở rộ trong lòng. Cô hâm mộ chị một cách thuần khiết và lúc nào cũng mong được thành công như chị, có lẽ cô vừa có một bước tiến gần chị hơn.

Chẳng trách vì sao hôm nay cô chơi game trong vui sướng.

.

Việc quan trọng nhất của người chơi trong game là phải thật mạnh để không ai đánh được mình, việc thứ hai là càng thêm mạnh, việc thứ ba, thứ tư tương tự. Vậy nên để mạnh Ngọc Phương cần dành nhiều thời gian để đầu tư hơn.

Được Phương Ngọc dẫn ra Thương Nhân, cô rùng mình vì đông đúc, cô ghét mấy chỗ đông đúc kể cả ngoài đời lẫn trong trò chơi, ai nấy ở đó cũng đều rao bán tấp nập. Phương Ngọc đứng giữa đám đông, hừ một cái.

[Hiện tại] Cả Thiên Hạ: Chuột đâu?

Lúc đầu Ngọc Phương tưởng em mình hỏi con chuột máy tính của cô ở đâu, nhưng sau đó, trong đám người đông tấp nập, nữ Độc Dược Sư với trang bị ngầu lòi óng ánh kim sa, danh hiệu lóe sáng ngời ngời bước ra, không thể tin nổi người chơi có vẻ ngoài tỏa nắng đó lại có cái tên khó đỡ như thế...

Mà cô cũng đâu khác gì...

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: Chào đệ đệ đa cấp!! Bán được gì chưa?

[Hiện tại] Cả Thiên Hạ: Ai da đừng hỏi nhiều. Hôm nay tiểu đệ có việc cần nhờ tỷ tỷ đây, chuyện là đệ có đàn anh mới chơi game nhưng dính phải rắc rối ạ...

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: Rắc rối gì?

[Hiện tại] Cả Thiên Hạ: Qua chat mật đi.

Hai bên yên lặng một lúc lâu làm cô cảm thấy sốt ruột, mãi sau đó họ mới quay sang chỗ cô.

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: Được, nể tình huynh đài có công gây thù với Mễ Nặc Oa rất đúng ý ta nên ta sẽ giúp đỡ, giờ huynh có bao nhiêu tiền rồi? Muốn mua đồ giá nào cũng có!

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Tiền nong gì cơ? .-.

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: Trời đất, tiền trao cháo mới múc chứ? Không lẽ trang bị xịn huynh muốn được ta cho không?

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Ừm. .-.

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: ...

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Nãy mua đồ cạn túi rồi!

[Hiện tại] Chuột Iêu Bọ: ...

Nhờ tài ăn nói của em trai, Ngọc Phương hốt được vài đá thuộc tính xịn từ Chuột Iêu Bọ bằng cách mua trả góp. Bây giờ thì cô có thể đi chơi vui vẻ thoải mái một chút, chỉ cần né xa Mễ Nặc Oa rồi siêng năng kiếm tiền là có đủ tiền trả cho cô Chuột rồi. Cô được em thả ra, tự do lao đầu đi chơi.

Địa điểm của cô là Ngân Tộc.

Nhờ phúc lợi người chơi cũ trở về mà cô có quyền đi tự do khám phá vòng quanh thế giới mà không cần phiếu thông hành nên cô không muốn lãng phí cơ hội ngàn năm có một này. Ngân Tộc là nơi sự phát triển lịch sử được thể hiện rõ nhất, ở đây có nhiều thành cổ nhất, tộc này nổi tiếng nhờ được nhà phát hành ưu ái cho những kiến trúc đẹp như mơ, đặc biệt nơi này có cả hình nhân Mị Châu, người chơi có thể tìm thấy hình nhân Mị Châu bị chém đầu nếu đi lần theo vết lông ngỗng từ thành Cổ Loa. Hình nhân Mị Châu này luôn hiện kí hiệu "Nhặt lên" mỗi khi nhân vật tiến lại gần, tuy vậy hầu như không có ai đủ điều kiện để nhặt nó, lúc nào hệ thống cũng báo "Bạn chưa đủ điều kiện", nhiều người kháo nhau có thể là để dành cho một sự kiện nào đó. Sự kiện nào thì không rõ, đã 3 năm từ khi Loạn Quốc Truy Đế ra đời, lượng người chơi càng lúc càng đông đảo và bí ẩn nàng Mị Châu thì vẫn chưa được giải đáp.

Ngọc Phương đứng thẳng lên, phóng mắt ra xa tít nơi chân trời, bãi cát trải dài hút tầm mắt, sóng rì rào xô vào các mỏm đá, trong tiết lạnh của buổi chiều tà, và làn gió thổi từ biển vào. Bầu trời hơi âm u, mây nhiều. Hàng cây bị gió thổi đung đưa cành lá, từ bên trong nhìn ra, khung cảnh thật thơ mộng: mặt trời đang chết dần ở nơi xa kia, chìm xuống biển, và máu, máu đỏ lênh láng trên mặt biển, không giống như vết dầu tràn, nó không gây hại đến ai, nó chỉ đẹp một cách rực rỡ. Những cánh chim đang hướng về phía mặt trời, không có tàu đánh cá, cánh chim cứ bay tự do, hoàn toàn không có tàu đánh cá, có lẽ chúng sợ mặt trời. Ở giữa biển, có người đang nằm, trôi tự do hoàn toàn, để sóng cuốn xa dần bãi cát, người đó có thể chưa chết, hoặc sắp chết. Điều căn bản là không ai nhìn thấy để mà cứu người đó, hay chỉ tối thiểu là đứng trên bờ hét vọng ra ngoài. Không có ai. Cô tin rằng người đó sẽ sớm bị cuốn ra xa, cho đàn cá mập ăn thịt.

Cho đàn cá mập ăn thịt.

Cho đàn cá mập...

Cô muốn tiến ra để cứu người đó.

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: Đi đâu đấy?

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Ta ra cứu người đó, để chết vậy à?

Bố Cả Thiên Hạ đáp lời trong vô thức rồi mới giật mình quay ra sau. Trước mặt cô là:

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: BÀ GIÀ CAY ĐẮNG ĐÓ HẢ?? Ô CHẾT THẬT CÁI HÔM ẤY B...

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: *chau mày* Suỵt, đừng có la om sòm như thế! Đừng cứu cô ta.

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: ???

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: là thây ma đấy, rồi sẽ biến mất thôi.

Ngọc Phương ngạc nhiên, cô nhìn ra ngoài, quả thật, người đó đã biến mất.

Game này là game kiếm hiệp hay kinh dị đây?

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Cái này cũng là bí ẩn của game hả?? Người ngoài kia ấy.

Bà Già ngoái đầu ra xa rồi khẽ tiến về phía cô, nàng nói.

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: Ừ! Bí ẩn game, người ta để ý cũng lâu rồi mà chưa ai tìm ra lời giải! Có vài người bảo chắc là thi thể là Mị Châu...

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Đùa hoài! Mị Châu trôi ở giếng chứ sao lại ở biển?

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: Thế mới bảo có người bảo... Chứ đúng thì còn gì là Bí Ẩn.

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ:Ngoài biển thì lạ nhỉ, hay là Hùng Vương...

Đôi mắt cô nhìn phía ra xa, cô cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Phương Ngọc có lẽ biết về chuyện này nhưng cậu không kể, về xác chết lâu lâu lại thấy trôi dọc biển, chắc chắn cậu ấy phải biết lý do. Cô đứng dậy, chạy ra đằng xa và đưa mắt lên nhìn, biển đang động dữ dội, một ngọn sóng cao ngút đầu, chực ập xuống. Cô giơ quạt, phất ra một cơn gió mạnh chặn đứng ngọn sóng lại, nhưng có vẻ như trận gió đó không làm gì được, sóng vẫn cứ cao dần lên, mặt đất rung lắc. Từ bên trong biển, một người đàn ông râu tóc bạc phơ bước ra, ông ta mỉm cười đầy đáng sợ, trên tay ông lăm lăm một cây kiếm chợt xông tới. Gió từ quạt của cô phóng tới xuyên qua cơ thể ông ta nhưng ông ta sớm tan ra, rồi ảo ảnh ghép lại thành hình người như cũ ngay sau lưng cô, cây kiếm sắc nhọn kia như đi qua cơ thể kẻ thù. Chân thật tới nỗi cô cảm thấy rõ ràng, là máu, cô cắn răng, hô hào gọi thêm gió, từng đợt gió như cuồng phong vũ bão, người đàn ông chỉ vung tay, đất đá tạo thành một tấm khiên lớn, gió rít vào những kẻ đá tạo ra những âm thanh chói tai, nghe như tiếng rên rỉ. Ngọc Phương cố gắng để không phải nghe những âm thanh đinh tai kia, cô rút gió lại và cố gắng ngăn chặn cơn sóng dữ càng lúc càng cao kia. Tấm khiên gió của cô hình như sắp gãy ra, tiếng "rắc" "rắc" mỗi lúc một nhiều hơn, kẻ nứt xuất hiện, cô gia cố thêm cho bức tường chắn kia và cố gắng cầu cứu.

Rẹt.

Lửa, lửa nóng như thiêu như đốt, Ngọc Phương nhanh nhẹn né đòn và phản công, tuy thế những cố gắng của cô đều thất bại, mặt đất như sắp tách rời ra, bức tường gió của nàng đã vỡ hơn một nửa, nước chực chảy vào.

Game VR, cảm giác cái chết gần như thật...

Mình bắt đầu sợ VR rồi. – Ngọc Phương tuyệt vọng nghĩ, cô cố vắt óc ra xem lý do tại sao mình lại chết một cách khó hiểu như thế. Người đàn ông bay tới chỗ cô, một tay thôi cũng đủ đánh cô gục xuống, thanh kiếm vung cao, lưỡi kiếm lóe lên sáng bóng.

Nhanh chóng, thanh kiếm xuyên qua tim.

Mọi thứ mịt mù, cô nghĩ mình đã chết.

...

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Ui cha mẹ ơi!

Khắp nơi tối đen như mực. Chỉ biết xung quanh lao nhao toàn tiếng nói:

[Hiện tại] Tuỳ Ý Em: Vãi thật anh em ơi! Xem có thằng ngu chui vào kết giới đánh boss ẩn kìa!

[Hiện tại] Anc: Đâu? Thằng ngu đâu?

Đám đông ồn ào, Ngọc Phương bật dậy, quan cô toàn người là người.

[Hiện tại] Thần Tiên Đạo: Ê! Newbie đúng không? Chắc vậy rồi! Newbie thì ráng lên diễn đàn đọc bài hướng dẫn của mấy anh chị đã từng mò game chứ đừng đu đưa tự mò. Boss ẩn này đánh thua là mình dính đủ thứ debuff trong suốt cả tuần đấy. Khổ lắm! Chán nhể, gần Tết mà ăn đủ thứ debuff lên người.

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: ??

Nhìn lại mình, quả nhiên cô đang dính đủ loại hiệu ứng bất lợi: xiềng xích, trói buộc, trúng độc, kỹ năng vô thương,...

Trêu chọc tên tân thủ ngáo ngơ xong, đám đông cũng bắt đầu tản ra, chỉ còn Bà Già Cay Đắng đứng hình nhìn cô.

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: *bất lực thở dài* Khổ! Muốn trêu gì thì trêu đi!

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: A Phủ là newbie thật hả?

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: Không lẽ là oldbie?

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: Thế mà lần trước để A Phủ phải chịu đòn của Mễ Nặc Oa một mình, thật có lỗi...

[Hiện tại] Bố Cả Thiên Hạ: =))

[Hiện tại] Bà Già Cay Đắng: Kết bạn đi! Mị sẽ hướng dẫn A Phủ chơi game coi như xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net