Chương 4: Lời cảnh báo kỳ lạ và lý do về chuyện vào học viện hiệp sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi nghe người chủ đó nói về tên của thanh kiếm, Ragna liền bỏ thanh Eternal Dragon vào lại trong vỏ kiếm rồi đưa trả lại, cậu bảo:

- Cháu xin lỗi vì đã tự tiện rút thanh kiếm ra, không biết điều đó có ảnh hưởng gì đến việc bán thanh kiếm này của ngài không ạ....

Bỗng người đàn ông đó nhìn cậu chằm chằm, vừa quan sát kỹ càng cậu rồi lại nhìn sang Lunar với một ánh mắt rất kỳ quái, ông ta quan sát một lúc rồi mỉm cười và quay sang nói với những người đang tập trung xung quanh – Mọi người nhìn thấy rồi đấy, và tôi cũng đã nói với viết trên tấm bảng là sẽ tặng thanh kiếm này cho ai rút được nó ra khỏi vỏ.

Sau đó ông đặt tay lên vai Ragna rồi nói tiếp – Có nhiều người ở đây cũng đã thử sức và đều không làm được, nhưng cậu bé này đã làm được rồi đấy vậy theo đúng giao ước thì tôi sẽ tặng thanh kiếm cho cậu bé này, các vị có đồng ý với tôi chứ.

Lúc này xung quanh đều có tiếng vỗ tay và những lời khen cũng như tán thành với ý kiến của người đàn ông đó, một số người chủ của gian hàng bên cạnh cũng lên tiếng – Này cậu bé, cậu đã rút được thanh kiếm rồi thì nên nhận lời mà giữ thanh kiếm đi, tôi đã thấy người này ở đây cả 3 ngày nay chỉ để tìm được người có thể rút được thanh kiếm này ra đấy.

– Nếu mà là tôi thì tôi sẽ đồng ý giữ thanh kiếm này luôn ấy chứ, tiếc là tôi không thể rút được nó ra.

- Mình nghĩ bạn nên giữ lấy nó, Ragna à. – Lunar cũng lên tiếng ủng hộ việc Ragna nhận lấy thanh Eternal Dragon, sau một lúc đắn đo vì cậu có cảm giác kỳ quái về người đàn ông này thì cậu nghĩ có thể là do cậu suy nghĩ nhiều quá rồi thì cậu đồng ý nhận lấy thanh kiếm, người chủ của thanh kiếm liền hỏi :

- Liệu tôi có thể biết tên của cậu được chứ cậu bé, cả tên của tiểu thư này nữa? – Cậu chưa kịp trả lời thì Lunar đã trả lời thay cậu với một điệu bộ rất hòa nhã nhẹ nhàng – Xin cảm ơn ngài vì đã tặng thanh kiếm cho cậu ấy, cậu ấy tên là Ragna Striker và là một hiệp sĩ tập sự ạ, còn cháu tên là Lunar và xin lỗi vì cháu không thể xưng họ với ngài được ạ. – Nói xong cô bé nhìn sang ra hiệu cho cậu cũng nên cảm ơn người chủ thanh kiếm thì cậu mới lúng túng cúi đầu và nói lời cảm ơn. Người chủ thanh kiếm liền cười sảng khoái rồi nói:

- Không sao đâu, cô bé đừng phiền lòng làm gì, ta có thể hiểu ý của cháu mà Lunar. Còn cậu, tên Ragna phải không? Ta đã đợi rất lâu rồi, chờ đợi để tìm cho được người có thể rút được thanh kiếm này ra, cuối cùng thì ngày này cũng tới. – Nói xong ông liền quay đi để chuẩn bị rời khỏi thì Lunar liền nắm lấy áo choàng của ông ta và đưa giỏ bánh cho ông ấy, thấy lạ ông định hỏi thì Lunar bảo rằng nghĩ tới việc ông không bán thanh kiếm mà chỉ đem tặng cho ai có thể rút ra được thì chắc chắn sẽ không có tiền để mua thức ăn hay ở trọ đâu đó, nên cô tặng ông giỏ bánh để ông không bị đói. Ông ta có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng cầm lấy giỏ bánh rời đi, trước khi đi ông ta có ghé sát tai của Ragna và Lunar rồi nói một điều hết sức kỳ lạ:

- Trước khi rời đi ta cũng nói cho hai cháu nghe một điều liên quan tới vận mệnh, đó là sau này hai cháu chắc chắn sẽ ước rằng không bao giờ gặp ta và nhất là cháu, Ragna à. Cháu chắc chắn sẽ ước rằng mình sẽ không bao giờ rút được thanh Eternal Dragon này ra.

Trong thoáng chốc cậu cảm nhận được luồng khí ma quái từ người đàn ông này xong thì lại biến mất, lúc cậu định thần lại thì có vẻ ông ta đã rời đi từ lúc nào rồi, cậu quan sát xung quanh thì thấy mọi người vẫn buôn bán ồn ào vui vẻ dường như không hề có chuyện gì cả. Cậu và Lunar hỏi những người chủ cửa hàng lúc nãy và một số người có mặt xem có thấy người chủ thanh kiếm đi lúc nào không, cả hai đều nhận được những câu trả lời rất kỳ lạ như:

- Làm gì có ai chứ, cái chỗ đó không hề có ai ngồi treo bảng gì cả.

- Lạ thật, tôi ở đây từ 3 ngày trước mà có thấy người đàn ông trùm mũ ngồi ở đó đâu chứ.

- Gì cơ? Từ nãy tới giờ tôi ở gian hàng bày bán đoản kiếm để hỏi giá 1 cặp đoản kiếm làm từ thép tốt mà, chứ có đi tới cái chỗ đó đâu chứ.

Cứ như người đàn ông đó không hề có mặt ở đây vậy, cả hai nhìn nhau rồi nhìn vao thanh kiếm, lúc này Lunar run run rồi nói – Liệu...có phải chúng ta vừa...gặp...gặp một hồn ma, phải không Ragna...? – vừa nói cô vừa ôm lấy cánh tay trái của cậu, hai mắt thì rưng rưng sợ hãi, cậu trấn an cô bằng một hành động là ôm chầm lấy cô rồi nói nhỏ nhẹ vào tai – Bạn đừng lo, Lunar à, mình chắc đó không phải là hồn ma đâu, vì nếu vậy thì làm sao mà ông ta có thể xuất hiện được vào ban ngày chứ. Tớ nghĩ chắc là ông ấy dùng một loại phép xóa trí nhớ hay là gì ấy, từ việc ông ta cố gắng ở đây chỉ mong gặp được ai đó rút được thanh kiếm, cho đến cả việc ông ấy cố gắng nhờ những người xung quanh thuyết phục tớ giữ thanh kiếm rồi nhanh chóng rời đi.

- Mà nếu thật sự là hồn ma thì tớ hứa sẽ ở bên cạnh bạn và bảo vệ bạn thật tốt, dù có phải mất mạng. – Sau khi cậu nói câu nói này rất dõng dạc thì cả hai đều nhận thấy tình cảnh hiện giờ thì bất giác đỏ mặt rồi nhanh chóng tách nhau ra, dường như cảm giác sợ hãi đã không còn Lunar liền nhìn khuôn mặt đang bối rối của Ragna rồi cười khúc khích.

- Được rồi mà, Ragna à! Bạn không có làm gì sai đâu, mình ổn rồi mà, mình cảm ơn bạn vì lời hứa sẽ ở bên cạnh bảo vệ mình. – Cô bé nhìn cậu với ánh mắt thân thiện cùng với một nụ cười rạng rỡ, cô tiếp tục nói - Bây giờ chúng ta về thôi nào, bầu trời bắt đầu có hoàng hôn rồi kìa. - Nói xong cô nắm lấy tay cậu rồi cùng nhau rời khỏi hội chợ, vừa đi Ragna vừa nhìn lại thanh Ertenal Dragon cậu đang cầm trên tay, cậu nghĩ "thật sự người chủ của thanh kiếm này là thế nào, và câu nói trước khi biến mất của ông ta là có ý gì chứ, cái gì mà vận mệnh chứ".

Có vẻ như trong tâm trí của Ragna hiện nay đang có quá nhiều câu hỏi đối với sự việc lần này, do vậy cậu tạm thời không nghĩ đến nữa mà tiếp tục dạo bước với trên đường về cùng với Lunar. Có vẻ lần này các vệ binh đã rõ cậu là ai và việc công chúa ra ngoài vào ngày hôm nay nên khi vừa trông thấy bóng dáng của hai người thì họ liền mau chóng mở cổng rồi nở nụ cười niềm nở với Ragna, vừa vào trong thì hai người bắt gặp bởi ánh mắt của Hoàng đế Sein và Hoàng hậu Rina, cả hai người họ đều đang nhìn con gái họ và Ragna nắm tay nhau, Hoàng đế tiến lại gần rồi mỉm cười và bảo:

- Chà chà, ta nghe nói cậu khá là ngang bướng nên nghĩ rằng cậu khá giống với Ray cha của cậu, nhưng có lẽ là ta nghĩ chưa kỹ rồi thì phải hà hà.

Nghe ngài Sein nói tới đây thì Ragna bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, cứ như có ai hay thứ gì đó đang uy hiếp cậu và có vẻ nó xuất phát từ vị hoàng đế đáng kính đang ở trước mặt, nhìn gương mặt tươi cười của vị hoàng đế lúc này chắc không ai biết rằng ông ấy đang có những suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm trong đầu là " Dám nắm tay con gái yêu của ta sao, đừng tưởng là con trai thứ hai của Ray thì ta không dám làm gì nhé grừ grừ...." , " Còn không mau bỏ tay ra khỏi bàn tay con gái ta đi chứ, muốn chọc giận ta sao" hay là " Chắc chắn ta sẽ không để yên đâu, chắc chắn là như vậy hừ hừ hừ" . Có vẻ Nữ hoàng Rina hiểu được chồng của mình đang nghĩ gì nên bà liền tiến lại gần con gái và nói điều gì đó nhỏ nhẹ vào bên tai Lunar, nghe xong cô liền nhìn lại bàn tay mình đang nắm lấy tay của Ragna thì cô bỗng đỏ mặt rồi nhanh chóng buông tay chạy thật nhanh về phòng của mình, bà quay sang nhìn chồng mình với một ánh mắt nghiêm nghị, thấy vậy ông liền quay mặt đi miệng thì huýt sáo như không có làm gì cả. Có vẻ mọi việc đã được giải quyết nên bà ôn tồn nói chuyện với Ragna – Cậu bé này, cho ta xin lỗi con vì biểu hiện vừa rồi của phu quân ta nhé. – Khi nghe câu nói ấy xong Ragna thấy cái cảm giác tử vong lúc nãy nay đã biến mất, lúc này cậu bình tĩnh lại rồi trả lời.

– Dạ, không có điều gì đâu thưa nữ hoàng Rina, đức vua Sein cũng đâu có làm gì đâu mà nữ hoàng lại xin lỗi con ạ?

- Ồ, vậy sao!!! – Bà Rina hốt lên ngạc nhiên rồi lại quay sang nhìn chồng mình, ông chỉ cười cười với 1 nụ cười gượng gạo cùng với một suy nghĩ trong đầu "Mong là bà ấy vui vẻ sau cuộc trò chuyện này chứ không thì....", không biết ông nghĩ đến chuyện gì mà bất chợt rùng mình lạnh sống lưng. Ragna nhìn thấy hành động của 2 bậc tôn kính của vương quốc mà không hiểu được thực chất là đang có chuyện gì sảy ra giữa hai người họ mà có vẻ căng thẳng vậy nhỉ, cậu liền phá vỡ bầu không khí căng thẳng lúc này bằng một câu hỏi:

- Có thể cho phép con được hỏi hai người là vì sao lại muốn con được vào học viện hiệp sĩ hoàng gia vào 2 năm sau được không ạ? Nếu chỉ là vì việc con cứu Lunar thì cũng không đáng để 2 người làm như vậy....

Có vẻ như ngài Sein hiểu điều mà cậu sắp nói ra nên đã mở lời trước – Không phải chỉ vì việc cậu đã cứu con gái ta thôi đâu, mà cũng không phải là vì cha của cậu đâu. Do ta muốn cậu vào học để có thể phát huy được khả năng chiến đấu thôi, với cả sau này cậu tốt nghiệp được thì vương quốc của ta lại có thêm 1 chiến sĩ dũng cảm và mạnh mẽ. – nói xong ngài tiến lại gần rồi lấy ra từ chiếc nhẫn không gian của mình ra 1 cái huy hiệu, rồi đeo vào áo của Ragna. Ragna cầm cái huy hiệu lên xem, đó là 1 chiếc huy hiệu của hiệp sĩ cấp cao có biểu tượng là 1 con sư tử đang gầm lên với xung quanh là chạm khắc nổi hình ngọn lửa, kèm theo là 1 sợi ruy băng màu xanh biển và trên hết chiếc huy hiệu này còn là 1 vật phẩm ma thuật sở hữu phép phòng thủ "Shield of Guardian" (Lá chắn của vệ thần) có thể bảo vệ người sở hữu khỏi 1 đòn trí mạng chỉ 1 lần duy nhất. Khi nhìn thấy nó cậu nhớ lại lúc trước anh trai cậu Kain cũng từng cho cậu xem 1 cái như thế này.

- Cái này...có phải là....? – cậu cúi gầm mặt xuống, vừa lắp bắp vừa từ từ rơi lệ, tay vẫn nắm chắc chiếc huy hiệu. Thấy cậu có phản ứng như vậy, ngài Sein và bà Rina liền hiểu ngay thì ra cậu vẫn chưa quên được người anh trai đã mất, bà Rina lại gần rồi ôm chầm lấy cậu vỗ về an ủi – Nín đi nào Ragna, hai vợ chồng ta hiểu cảm giác hiện giờ của con mà. Hai người chúng ta cũng quý anh trai của con lắm, về việc vào học viện của con là do anh trai con Kain đã đề nghị với chúng ta trước khi đi khám hiểm đó. – Nghe đến đây cậu ngừng khóc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi rõ việc anh trai cậu đã xin Đức Vua và Hoàng Hậu cho cậu vào học viện từ 5 năm trước, nghe hai người kể lại thì đó là vào khoảng 2 ngày trước khi đoàn mạo hiểm bắt đầu.

- Đó là vào khoảng tầm cũng tối rồi, ta lúc đó đang xem lại bảng báo cáo thì có người tới báo rằng anh trai của cậu Kain đến gặp ta có chuyện gì đó rất quan trọng.

Sau đó thì có vẻ như từ lúc gặp mặt đến bây giờ thì Ragna chưa được ngồi xuống thì phải, nên bà Rina bảo cậu theo bà và đức vua đến phòng trà để nói chuyện cho ổn hơn. Không biết có phải vì ngại hay không mà khi ở trong phòng trà thì Ragna cứ im lặng nhìn xung quanh, nữ hoàng nhìn cậu cười khúc khích còn đức vua thì sau khi uống 1 tách trà thì tiếp tục câu chuyện – E hèm, ta kể tiếp nhé. Khi đó ta không biết là vì chuyện gì mà Kain đến gặp ta vào buổi tối thế này, và khi đến nơi gặp mặt thì ta thấy bộ dạng của anh trai cậu lúc này khá là....nói sao để cậu không mất hình tượng về anh trai của cậu nhỉ hà hà. – Nói tới đây ngài ấy bật cười vui vẻ, Ragna thật sự muốn biết bộ dạng anh trai cậu lúc đó thể nào mà tới bây giờ hoàng đế khi vừa nhớ tới là cười lớn như vậy, nữ hoàng bỗng đưa tay lên miệng rồi "e hèm" một tiếng thì ngài ấy mới ngưng cười để tiếp tục câu truyện.

- Chào cậu Kain, không biết tối nay có điều gì mà cậu muốn gặp ta gấp như vậy, không lẽ cậu lo lắng về chuyến mạo hiểm ngày mai sao?

- Kính chào hoàng đế, xin thứ lỗi cho thần vì đã làm phiền ngài vào buổi tối thế này ạ. Hôm này vì có một việc quan trọng nên thần mới đến gặp ngài để bàn tới.

- Oh, vậy thì ngồi xuống rồi nói cho ta nghe xem việc quan trọng đó là gì nào? Đừng bảo với ta là cậu có ý trung nhân nên muốn nhờ ta tác thành giúp nhé, ha ha ha.

Nghe tới đây thì trong đầu Ragna bỗng có một suy nghĩ "thật ra thì ngài ấy là một vị hoàng đế oai phong nghiêm túc hay là một người pha trò nhạt nhẽo vô duyên nhỉ", bà Rina thì lắc đầu ngán ngẫm vì chồng mình không bao giờ giữ hình tượng cho lâu cả, bà liền nhìn chồng mình rồi nở một nụ cười tràn đầy "Sát khí" thì lúc này ông mới biết là mình đang có biểu hiện không được tốt lắm.

- E hèm, ta đang nói tới đâu nhỉ. Sau khi ta và Kain ngồi vào bàn thì cậu ta đã nói việc quan trọng của cậu ta, ta nhớ lúc đó cậu ta rất nghiêm túc về việc này.

...................................

- Cái gì chứ, cậu muốn vào khoảng 7 năm sau thì cho em trai của cậu được vào học viện hiệp sĩ sao!!! Này này này, cậu cũng phải hiểu là học viện hiệp sĩ không phải là muốn vào là có thể vào được đâu, chưa kể dù ta có giúp thì chưa chắc Ragna có thể trụ được trong học viện. Chính bản thân cậu cũng rõ học viện là nơi như thế nào rồi đấy.

Vừa nói liền một hơi cùng với khuôn mặt sửng sốt khiến ngài Sein phải uống liền một ly trà để đỡ khát, rồi nhìn chằm chằm vào Kain để xem thực sự cậu ta có muốn để em trai mình vào học viện không thì nhận được một câu trả lời đầy tự tin của cậu ta.

- Ngài đừng lo, thưa hoàng đế. Chắc chắn em trai của thần có đủ khả năng để vào được học viện, thần xin lấy danh dự của mình ra để đảm bảo điều đó.

- Chậc chậc, có vẻ cậu không hiểu rồi Kain à, ta cũng vì muốn tốt cho hai anh em cậu khỏi phải thất vọng thôi, cậu cũng biết mỗi năm học viện chỉ nhận một số lượng học viên nhất định, đã thế bài kiểm tra đầu vào mỗi năm đều thay đổi với độ khó khác nhau, cậu cũng từng trải qua bài kiểm tra rồi mà.

Ngay khi hoàng đế vừa nói xong thì Kain liền đưa ra chiếc huy hiệu, thấy chiếc huy hiệu thì ngài lại nói tiếp – Đừng bảo với ta là cậu định từ bỏ danh hiệu Grand Knight (Hiệp Sĩ Cao Quý) chỉ để em trai cậu có thể vào học thôi nhé, nếu là vậy thì ta không chấp nhận đâu. – Kain lúc này cầm chiếc huy hiệu lên rồi bảo:

- Xin hoàng đế hay xem chiếc huy hiệu này có gì lạ không rồi hãy suy nghĩ về điều thần nói.

Nghe thấy vậy thì hoàng đế liền cầm chiếc huy hiệu lên xem thì thấy chiếc huy hiệu đã bị nứt, điều này chỉ sảy ra khi nó đã nhận một đòn trí mạng thay cho người sở hữu, nếu như vậy tức là Kain đã nhận một đòn trí mạng hoặc một cái gì rất nguy hiểm. Ông liền sai người đi mang một cái khác đến đây, rồi nhanh chóng hỏi Kain:

- Rốt cuộc là vì sao mà cái huy hiệu này bị nứt vỡ vậy Kain, không lẽ cậu bị ai đó ám toán hay sao, hay gặp phải sinh vật nguy hiểm.

- Cái này là do cậu em trai của thần làm đấy thì ngài có tin không?

Nghe đến đây thì ngài Sein hơi có cảm giác nghi ngờ về điều vừa được nghe nên đã hỏi lại cho chắc chắn – Này Kain, ta thật sự không muốn tin về điều cậu vừa nói lắm, thà rằng là cậu bị ai đó ám toán hay bị hung thú thì ta còn tin được, chứ em trai cậu Ragna...cậu bé chỉ mới 7 tuổi thì làm sao có thể gây ra được một đòn trí mạng đến nỗi nứt cái huy hiệu được chứ, thật sự không thể nào làm được.... – Thấy phản ứng bây giờ của hoàng đế thì Kain biết là ngài ấy đang nghi ngờ về điều mình vừa nói tới, nói ra cũng đúng vì hầu hết những đứa trẻ kể cả bản thân cậu từ lúc 7 tuổi không có ai là có khả năng để phá vỡ được cái huy hiệu có ma pháp phòng vệ mạnh như vậy. Kế đến cậu liền kéo tay áo bên phải lên thì thứ hiện ra trước mắt của hoàng đế là 1 vết bầm do kiếm gỗ đánh trúng, không những thế trên vết bầm vẫn còn vương lại 1 ít năng lượng aura thì tới đây hoàng đế mới ngồi gục xuống choáng váng, hiện giờ trong đầu ngài đang nghĩ "Cái gì thế này, một cậu bé chỉ mới 7 tuổi mà có thể sử dụng được aura vào vũ khí, không những thế lượng aura cho vào lại mạnh đến mức khiến chiếc huy hiệu coi đó là 1 đòn trí mạng nữa chứ", sau khi người lính được giao đi lấy 1 chiếc huy hiệu khác tới để giao cho Kain thì lúc này hoàng đế cũng đã đưa ra một quyết định.

- Thôi được rồi, ta sẽ chấp nhận sẽ cho Ragna vào học viện trong 7 năm sau, nhưng với một số điều kiện, cậu hiểu chứ Kain?

- Thần hiểu rồi, xin cảm ơn ngài vì đã chấp nhận yêu cầu vô lý của thần ạ.

- À mà cha của cậu, ngài Ray có biết điều này chứ, với cả có phải cậu đã lén dạy em trai cậu cách vận dụng aura không, vì ta nhớ với tính cách của Ray thì em cậu không thể nào được dạy trước đâu, ít nhất cũng phải 10 tuổi mới có thể dạy dỗ được, ngay cả cậu cũng được coi là 1 thiên tài thì cũng phải tầm 11 tuổi mới vận dụng được hết cách sử dụng aura.

- Đúng là thần có dạy một chút cơ bản cho em trai. – nói đến đây thì Kain xin phép dùng 1 ly trà để lấy hơi rồi mới nói tiếp – Nhưng thần không bao giờ nghĩ là Ragna lại vận dụng được, và trên hết là....lượng aura trong cơ thể của nó quá nhiều, thần mong hoàng đế hãy giúp thần tìm cách kìm hãm lại lượng mana đó vì với độ tuổi đó mà có quá nhiều như vậy sẽ khiến cơ thể không chịu nổi mà gây ra những phản ứng xấu mất.

..................................................................

Qua lời kể của ngài Sein thì Ragna mới hiểu anh trai cậu đã rất lo lắng cho cậu, cậu cũng nhớ có một lần cả cơ thể cậu đột nhiên nóng rực rất khó chịu, khi đó dường như cha cậu biết nguyên nhân nên ông đã kịp trấn áp lại rồi sau đó là chuỗi ngày tập luyện không ngừng. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu một phần lý do vì sao mình lại được nhận vào học viện hiệp sĩ, nhưng nếu chỉ vậy thì chưa đủ để hoàng đế và hoàng hậu cho phép nhập học được, cậu định mở lời hỏi thì bà Rina dường như biết cậu định hỏi gì nên đã trả lời thay cho chồng mình – Ta hiểu con định hỏi gì rồi, về điều kiện có thể nhập học thì có 3 điều trong đó có 1 điều liên quan tới cha con. Điều thứ nhất chính là phải trụ được trong thời gian 1 lần đồng hồ cát hoặc đánh trúng ngài Ray một lần, cái này thì con đã làm được vào mấy hôm trước rồi, à mà đừng nói với cha con là 2 người bọn ta tiết lộ nhé hì hì. – Nghe điều này thì cậu cảm thấy là lạ, nếu là điều kiện đầu thì chắc hôm hoàng đế tới doanh trại thì ra là để kiểm tra xem mình có trụ được trong 1 lần đồng hồ cát không nhỉ, chứ đánh trúng được cha cậu thì tới bây giờ cậu còn chưa làm được nữa là.

- Vậy còn điều kiện thứ 2 là gì vậy ạ? – Ragna nhanh chóng bỏ qua rồi hỏi về điều kiện thứ 2. Lúc này thì tới phiên ngài Sein nói về điều thứ 2:

- Điều thứ 2 là cậu phải đạt được một danh hiệu do ta ban tặng, và hôm nay cậu đã được nhận rồi đấy, chiếc huy hiệu chính là chứng nhận của ta, việc cậu bảo vệ con gái ta và đánh đuổi sinh vật nguy hiểm mặc dù điều đó có thể khiến cậu mất mạng, nhưng xét thêm một vài điều thì đáng ra điều này ta không tính, nên cậu cứ giữ lấy huy hiệu này và hãy cố gắng đạt được nhiều thành tựu để cho xứng đáng đấy.

- Vâng, con sẽ cố gắng thưa hoàng đế, nhưng mà....Còn điều kiện thứ 3 là gi vậy ạ, liệu con có thể được biết không ạ?

- Ta e là không được đâu, vì.... – ngài Sein vừa nói vừa chỉ tay về phía sau, nữ hoàng thì lắc đầu còn tất cả vệ binh lẫn người hầu ai nấy đều xanh mặt, lúc này Ragna cũng cảm thấy có một luồng sát khí đáng sợ ở phía sau mình, chưa kịp quay đầu lại thì "BỐP"....."RẦM" đã vang lên, đầu cậu đau điếng kèm theo một cục u rõ to, lúc này thì người vừa đánh cậu liền nói với cái chất giọng không thể lẫn vào đâu được, một giọng quát mắng vang lên – RAGNA, BÂY GIỜ LÀ LÚC NÀO RỒI MÀ CÒN CHƯA CHỊU VỀ NHÀ HẢ, MẶT TRỜI XUỐNG NÚI TỪ LÚC NÀO RỒI MÀ CÒN Ở ĐÂY LÀM PHIỀN HOÀNG ĐẾ VÀ HOÀNG HẬU VẬY HẢ!!!! – Vừa quát ông vừa phóng thích chiến khí ra làm cho hầu hết vệ binh ai nấy cũng đều choáng váng, còn hai vợ chồng ngài Sein thì chỉ che tai lại để khỏi bị tiếng quát tháo của ngài Ray làm phiền, sau một hồi quát tháo thì có vẻ như cha cậu đã bình tĩnh lại thì liền cúi đầu xin lỗi với mọi người xung quanh về việc vừa rồi, rồi sau đó nắm cổ áo kéo cậu con trai mình về nhà. Hai vợ chồng lúc này trong đầu đều có cùng một suy nghĩ "Cũng mai cả hai đứa đều khá giống mẹ về khoản kiệm lời, nếu có giống cha thì chắc là giống về tính nóng vội và tạo ra rắc rối thì phải" nghĩ xong cả hai người nhìn nhau rồi cười trừ thở dài.

Tối hôm đó Ragna buộc phải thực hiện một cuộc chạy trốn khỏi cha mình, ngài Ray thì vừa vác kiếm vừa rượt theo, hai mắt đỏ ngầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net