「喝药 - Uống thuốc」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【忘羡日常】 喝药。

-

【Vong Tiện thường nhật】 Uống thuốc.


Author: 半缘 - Bán Duyên.

Link: https://levrien.lofter.com/post/1dd1c268_2b40251b8

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost/re-up.

Nơi nào đăng ngoài account wattpad Dannn_pie và account facebook Kem Cá vị Chúi đều là ăn cắp!

___________________

Lam Vong Cơ đổ bệnh.

Tuy rằng thân thể của các đệ tử thế gia trong tiên môn luôn cường tráng hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng thì cũng là chỉ là người trần mắt thịt, hơn nữa đã lâu rồi Lam Vong Cơ không bị bênh nên đợt phong hàn lần này hành hạ y rất lâu, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, khiến cho một Lam Vong Cơ vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện lo lắng đến mức vội vàng gọi Lam Hi Thần đến Tĩnh Thất để xem xét.

Lam Hi Thần bắt mạch cho người đệ đệ vẫn đang hôn mê kia, một lúc sau mới thu tay về, "Vô Tiện không cần phải lo lắng, Vong Cơ chỉ là phong tà nhập thể, phát sốt một chút, ta sẽ kê một đơn thuốc và bảo người sắc thuốc mang đến, Vong Cơ uống vào sẽ khá hơn thôi."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới khẽ thở phào một hơi, nói "Cảm ơn đại ca!" Rồi tiễn Lam Hi Thần ra khỏi Tĩnh thất.

Không bao lâu sau, Lam Tư Truy liền mang đến một chén thuốc đen sì còn đang bốc khói nghi ngút, Ngụy Vô Tiện còn chưa nhận lấy đã ngửi được một vị đắng chát, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Thuốc này đắng đến thế, nếu Lam Trạm uống xong sẽ khó chịu lắm nhỉ? Trong lòng hắn nghĩ vậy, vô thức nói ra bên ngoài, Lam Tư Truy nghe vậy liền hỏi, "Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân cũng sẽ sợ đắng sao ạ?"

Ngụy Vô Tiện cười cười, bưng chén thuốc đi đến, "Ta sợ y đắng."

Cũng là thuốc đắng dã tật, chén thuốc đã làm cho nhiệt độ cơ thể nóng bừng của Lam Vong Cơ trở nên ổn định hơn, người cũng dần tỉnh lại, nhưng mà trong đôi mắt nhạt như ngọc lưu ly kia còn mang theo một lớp sương mù mỏng, trông có chút ngây thơ.

Ngụy Vô Tiện hôn lên trán của Lam Vong Cơ, sau đó lại sờ sờ gương mặt của y, "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Lam Vong Cơ chậm chạp lắc đầu, trước kia đều là Ngụy Vô Tiện bị thương rồi hộc máu ngất xỉu, trong lúc Lam Vong Cơ chăm sóc cho hắn đều hỏi "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?", nhưng hôm nay chợt đổi vai vế khiến cho y không thích ứng được.

Nhưng trong lòng y bỗng nảy ra cảm giác muốn ỷ lại nhiều hơn một chút.

"Thuốc của đại ca thực sự rất kì diệu đó, ngươi uống được một lúc là đã tỉnh rồi." Ngụy Vô Tiện đưa tay ra vuốt sợi tóc rũ trên trán của Lam Vong Cơ, y mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, ngoan ngoãn tựa như một đứa nhỏ.

Ngụy Vô Tiện cười, "Nhị ca ca, thuốc hồi nãy ta cũng thử uống một húp rồi, đắng lắm luôn, vậy ngươi có đắng hay không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, lại như là sợ Ngụy Vô Tiện không thấy rõ nên mở miệng nói, "Đắng."

Ngụy Vô Tiện vuốt ve đôi môi có chút tái nhợt của Lam Vong Cơ -- đôi môi mỏng vừa uống thuốc dính lên một tầng ánh nước, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng lau đi nước đắng còn sót lại trên môi của Lam Vong Cơ, còn thuận thế hôn nhẹ lên nó.

"Như vậy thì sao, có bớt hơn không?" Ngụy Vô Tiện hôn Lam Vong Cơ xong, cụng hai cái trán vào nhau.

Lam Vong Cơ: "Một chút."

Có lẽ là vì bị bệnh nên thanh âm của Lam Vong Cơ có hơi khàn khàn, lọt vào trong tai của Ngụy Vô Tiện làm hắn có cảm giác như Nhị ca ca nhà hắn đang cố làm nũng.

Ngụy Vô Tiện bèn cúi đầu, vô số nụ hôn được đặt lên mặt Lam Vong Cơ, trên trán, mi tâm, mí mắt, hai má, chóp mũi, cằm...... Cuối cùng là một nụ hôn lên môi mang theo hết thảy những lưu luyến và bình yên.

"Nhị ca ca, như vậy thì sao? Có ổn hơn không?" Ngụy Vô Tiện cười nhìn y, vẻ dịu dàng trong mắt như sắp trào ra, Lam Vong Cơ cảm thấy bản thân sẽ không bị đánh bại bởi căn bệnh quái ác này, nhưng lại dễ dàng chìm đắm vào trong đôi mắt trong trẻo này của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ đưa tay kéo Ngụy Vô Tiện vào trong ổ chăn, y vùi mình vào trong lồng ngực của Ngụy Vô Tiện, nghẹn ngào nói, "Ừm, đã ổn hơn nhiều."

Ngụy Vô Tiện cũng vòng tay qua ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, đặt một nụ hôn nhẹ lên trên mái tóc đen tuyền của y.

Lam Trạm mềm mềm yếu yếu thực chất cũng đáng yêu chết đi được, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ.

Món quà nhỏ:

Đương nhiên sau khi Lam Vong Cơ khỏi hẳn liền rất có tinh thần mà hành hạ hắn đến tận nửa đêm, Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy một Lam Vong Cơ đáng yêu kia tất cả chỉ là ảo giác.

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm...... Phu quân tốt, ta...... Ta làm gì ngươi vậy? Sao đêm nay ngươi, lại dữ dằn đến thế?"

Lam Vong Cơ cắn lên cần cổ đang đeo mạt ngạch của Ngụy Vô Tiện, "Là do ngươi sai."

___________________

Đoản thứ tư, đăng trước để có gì hàng sinh nhật Kỷ mà bị ít thì mọi người hông đòi ký đầu mình ┐(´ー`)┌

° 喝药 - 完结 °

20.01.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net