「青丝 - Tóc đen」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【忘羡日常】 青丝。

-

【Vong Tiện thường nhật】 Tóc đen.


Author: 半缘 - Bán Duyên.

Link: https://levrien.lofter.com/post/1dd1c268_2b424e044

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost/re-up.

Nơi nào đăng ngoài account wattpad Dannn_pie và account facebook Kem Cá vị Chúi đều là ăn cắp!

___________________

Sáng nay, khi Lam Vong Cơ thức dậy, Ngụy Vô Tiện đã không còn ở bên cạnh.

Tuy rằng rất ít khi Ngụy Vô Tiện thức dậy sớm hơn Lam Vong Cơ nhưng cũng không phải là không có, Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, bước xuống giường tìm hắn --- Trong ký ức của y, trong những lần ít ỏi mà Ngụy Vô Tiện dậy sớm hầu như đều để chuẩn bị bất ngờ nhỏ cho y, vì thế nên Lam Vong Cơ có thể tìm thấy Ngụy Vô Tiện ở quanh thư phòng của Tĩnh thất, phòng bếp, hoặc là ở sân sau.

Tựa như nhớ đến một buổi sáng nào đó, Ngụy Vô Tiện vì để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lam Vong Cơ mà làm cháy cả nồi, cả người thì nhem nhuốc lôi thôi, khóe môi của Lam Vong Cơ cong lên, cả khuôn mặt hiện lên một ý cười nhạt.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lam Vong Cơ liền nhận ra có gì đó không đúng: Khi y đến mở tủ quần áo ra như thường lệ thì chỉ thấy mỗi quần áo của bản thân, không thấy những màu đỏ đen xen lẫn vào trong xanh trắng như trước kia.

Bỗng chốc máu trong thân thể của Lam Vong Cơ bắt đầu lạnh như băng từ khi đầu ngón tay chạm vào cửa tủ, cũng không thèm để ý bản thân hiện chỉ đang mặc trung y đơn bạc mà tìm tất cả các dấu vết của Ngụy Vô Tiện ở xung quanh Tĩnh thất.

Không tìm thấy những lời nhắn lảm nhảm của hắn xen lẫn trong sách đạo pháp kinh Phật; những đồ chơi nhỏ của Ngụy Vô Tiện ở trên chiếc kệ gỗ cũng không còn; Tùy Tiện và Trần Tình của hắn cũng biến mất, những đồ dùng đôi ở trong Tĩnh thất, giờ đây cũng chỉ còn lại một phần duy nhất.

Lam Vong Cơ vội vàng đi đến sân nhà, những cây củ cải nhỏ tự tay hắn trồng lên, ao cá nhỏ do chính hắn đào hay là gian bếp nhỏ kia, tất cả đều còn đó, nhưng Ngụy Vô Tiện lại biến mất.

Lam Vong Cơ chậm chạm đi đến, y đứng giữa Tĩnh thất bị y lục soát đến lộn xộn, ngây ngốc nhìn chung quanh căn phòng..., tại Tĩnh thất, không thể tìm thấy bất kì một vết tích nào liên quan đến Ngụy Vô Tiện, tựa như hắn đã tan biến vào trong hư không.

Trong phút chốc, cảm giác tuyệt vọng của nhiều năm về trước lan truyền khắp mỗi một tấc da tấc thịt của Lam Vong Cơ, cuối cùng lại tạo thành một vết trí mạng trong trái tim y. Tầm nhìn xung quanh của Lam Vong Cơ dần trở nên mơ hồ, cuối cùng là trời đất đảo lộn, hoàn toàn tối đen.

Lam Vong Cơ ngã xuống giữa Tĩnh thất hỗn độn.

Đến khi tỉnh lại, thứ đầu tiên Lam Vong Cơ nhìn thấy chính là vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng của Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân đang đứng bên cạnh, không ngừng vuốt chòm râu với thần sắc nghiêm trọng.

Lam Vong Cơ vừa muốn mở miệng, Lam Hi Thần liền vội vàng hỏi, "Vong Cơ, đệ sao rồi? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, y cố gắng ngồi dậy, "Thúc phụ, huynh trưởng, Vong Cơ có việc muốn hỏi."

Lam Khải Nhân nghe vậy liền thở dài một hơi, đáp, "Ngươi hỏi đi."

Tiếng thở dài này khiến tiềm thức của Lam Vong Cơ sinh ra một nỗi bất an khó nói, y liếc mắt sang nhìn huynh trưởng của mình, đôi mắt của Lam Hi Thần cũng tràn ngập sự thương tiếc. Trong đầu của Lam Vong Cơ đã có vô số đáp án khác nhau, nhưng y vẫn còn nuôi giữ một tia hy vọng, mở miệng hỏi: "Ngụy Anh đâu rồi?"

Cả Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều im bặt, Tĩnh thất rơi vào khoảng không tịch mịch, trái tim của Lam Vong Cơ không ngừng loạn nhịp, tận cho đến khi Lam Hi Thần mở miệng đáp, "Ở từ đường."

Lam Vong Cơ như phát điên, y xốc chăn lên, chạy thẳng về phía từ đường của Lam Gia, một Hàm Quang Quân luôn luôn đoan chính quy phạm lúc này chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, tóc tai lộn xộn, mạt ngạch cũng chẳng thấy đâu, chân trần mà chạy vội tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Chạy một mạch dưới những ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc của mọi người, rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng tới từ đường của Lam gia. Từ đường đóng chặt, y hít sâu một hơi, cách cửa to mang phong cách cổ xưa được khắc lên những đường nét vân văn tinh xảo "cót két" kêu một tiếng, mùi đàn hương nồng đượm phả ra, Lam Vong Cơ cẩn thận đi vào trong từ đường, tựa như sợ rằng sẽ làm phiền đến ai đó.

Trong làn khói của nén hương, Lam Vong Cơ nhìn thấy tên của Ngụy Vô Tiện -- từng chữ từng chữ một, được khắc lên linh vị một cách cẩn thận, được đặt ngay ngắn ở trên từ đường.

Ngụy Vô Tiện chết rồi.

Lam Vong Cơ run rẩy ôm tấm bài vị kia vào trong lòng, một mảnh ký ức ùa về trong ý thức của y..... Nhiều năm về trước, Ngụy Vô Tiện đã bất hạnh rồi chết trong một lần săn đêm, Lam Vong Cơ cũng bị trọng thương  hôn mê rất lâu, cho đến khi tỉnh lại, Tĩnh thất chỉ còn mỗi một mình y mà thôi.

Lam Hi Thần thầm lặng đem hết thảy những thứ thuộc về Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất phong bế vào Cổ thất, tuy Lam Vong Cơ đã tự tay làm linh vị cho Ngụy Vô Tiện rồi đặt nó ở Từ Đường mà không nói một lời nào, tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, nhưng thân thể y, qua một năm lại không bằng một năm, trí nhớ cũng dần trở nên lộn xộn, thường bị nhầm lẫn giữa hiện tại và quá khứ, không ngừng lật tung Tĩnh thất lên để tìm kiếm Ngụy Vô Tiện.

Trưởng bối của Lam thị nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng đau xót. Nhưng người cũng đã chết rồi, dù cho tu vi của các vị trưởng bối có cao đến đâu thì cũng không thể có năng lực cải tử hoàn sinh kia, chỉ có thể trông mong Lam Vong Cơ sẽ sớm ngày hồi phục.

Nhưng Lam Hi Thần biết, lần này Lam Vong Cơ, sẽ không vượt qua được.

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ thầm lặng khóc, đệ đệ của hắn từ nhỏ đã luôn chịu đựng mọi thứ, buồn bực hay vui vẻ thì vẫn luôn bày ra một vẻ mặt lãnh đạm, nhưng thân là huynh trưởng, Lam Hi Thần biết rõ trong y thực sự rất khổ sở.

"Vong Cơ." Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Lam Vong Cơ, "Cuối cùng Vô Tiện...... Vẫn luôn hy vọng đệ có thể sống yên ổn."

Hơi thở của Lam Vong Cơ cứng lại, y nghẹn ngào nói, "Đệ biết."

Cùng trải qua sớm tối nhiều năm, không ai có thể càng hiểu rõ hơn Lam Vong Cơ rằng Ngụy Vô Tiện thương y đến nhường nào, Lam Vong Cơ càng hiểu rằng Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ không mong rằng bản thân sẽ tự sát, chính hắn đã nói qua rồi...

"Lam Trạm, ta chỉ mong ngươi bình an, ta cũng bình an, chúng ta cùng bình an."

"Nhưng nếu ta phải đi trước...... Này, ta chỉ nói là nếu như thôi, ngươi đừng có tức giận mà! Thì khi ấy ấy, ngươi đừng có đi theo ta ngay đó nhé, nếu ta thấy tóc của ngươi còn đen thế này mà vẫn dám đến gặp ta thì ta sẽ tức giận đó, cực kì cực kì tức giận."

"Biết không? Đừng có im lặng như thế mà Lam Trạm!"

Nhưng đêm dài vô tận, Ngụy Anh, không có ngươi ở đây, ta có thể sống an ổn như thế nào đây.

Lam Hi Thần lặng lẽ xoay người, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại, đuổi đệ tử Lam thị đang trông coi từ đường đi.

Đã ba ngày trôi qua từ khi Lam Vong Cơ rời khỏi từ đường, y vẫn mặc phục sức của ngày xưa, trên trán vẫn là mạt ngạch của Lam thị, thần sắc lạnh lùng, nước đi trầm ổn quay về Tĩnh thất, mỗi một ngày đều giảng bài, chép sách, trừ túy, giống hệt như trước kia.

Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, Lam Tư Truy thành hôn; thêm vài năm nữa, Lam Cảnh Nghi cũng bắt đầu giảng bài, thường dẫn theo một đám môn sinh đến vấn an Lam Vong Cơ; lại nhiều năm sau đó, cây Ngụy Vô Tiện thích nhất ở Tĩnh thất tựa như đã chết, héo úa, không còn ra lá nảy hoa, Lam Vong Cơ đành trồng một vòng cây thược dược ở dưới gốc cây đó, mỗi một ngày đều cố gắng chăm sóc cho nó.

Vào một ngày nắng đẹp, cây thược dược đã nở hoa, Lam Vong Cơ ngắm nhìn hồi lâu, ngắt một cành đẹp nhất rồi mang đến từ đường, sau đó lấy một cành khác để lên vạt áo của bản thân, chìm vào trong giấc ngủ sâu ở Tĩnh thất.

Mùi đàn hương nhẹ nhàng dấy lên, gió thổi mây bay, ba mươi lăm năm, tháng ngày trôi qua đã nhuộm trắng mái tóc đen tuyền của tiên quân nọ, Lam Vong Cơ thầm nghĩ.

"Ngụy Anh, ta đến tìm ngươi đây."

___________________

Đoản thứ năm, cũng là đoản cuối cùng.
Và là đoản ngược nhất :))))))) Huhu đánh đi, đánh tùy ý, em biết em ác mà =)))))
Mà đánh nhẹ thoai, đừng đánh vào gương mặt xênh đệp này 😔😔

WeiYingYing1031 chị Ying Ying kêu em phát "đao" đó nhen ạ, đao đến nà chị ưiiiii =))))))

Mọi người vào cmt để đọc mấy lời nhảm nhí của mình nhaaaaaa

° 青丝 - 完结 °

23.01.2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net