Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Hồi đi cầu học, Lam Vong Cơ từng tưởng lầm Ngụy Vô Tiện đang khóc, lúc định qua nói mấy lời an ủi thì lại phát hiện người này chỉ đang chọc ổ kiến. Lam Vong Cơ liền định thần lại, y cho rằng, người như Ngụy Vô Tiện sẽ không bao giờ khóc, y không nên vì thế mà dao động. Mà sau này, thật sự, dù xảy ra biến cố lớn đến nhường nào, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng rơi nước mắt. Nhưng, khi Ngụy Vô Tiện thật sự khóc trước mặt y, Lam Vong Cơ lại luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào.

Trái tim y giờ đây càng dao động mãnh liệt hơn so với lúc trẻ, lại vì không giỏi nói chuyện nên y không biết phải nói thế nào, lại đang khẩn trương, nên y vội vàng lấy khăn tay ra, bước về phía hắn. Y muốn tới gần hắn hơn một chút, nhưng lại lo sẽ vượt quá khuôn phép, đành phải duy trì khoảng cách thích hợp, đưa khăn tay qua, giọng điệu lộ chút bối rối hiếm có: "Ngụy, Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra trong vô thức mình đã bật khóc, sao mình lại khóc rồi? Hắn đúng thật là người không dễ khóc, đủ lạc quan cũng đủ kiên cường, nhưng sau khi tới nơi này, xung quanh toàn là người xa lạ, nên ngay giây phút nhìn thấy Lam Vong Cơ, trong nháy mắt, cảm giác thân thuộc trào dâng trong lòng, giống như rốt cuộc mình đã tìm thấy được sợi dây liên kết chân chính của bản thân với thế giới này, vậy nên bất giác mà bật khóc.

Ngụy Vô Tiện nhận lấy khăn tay, khi đưa lên lau nước mắt thì ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt, khiến Ngụy Vô Tiện nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Lam Vong Cơ. Khi ấy Lam Vong Cơ đã phân hóa, hắn thì vẫn chưa, nhưng thiếu niên ở độ tuổi đó đều đang trong thời kỳ phân hóa, đều khá mẫn cảm với tín hương, nên hắn cũng có ngửi thấy được đôi chút.

Chính là lúc đó, hắn đã ngửi thấy tín hương của Lam Vong Cơ, dù chỉ một lần duy nhất nhưng hắn vẫn nhớ rõ, rất là thơm, giống mùi hương này vô cùng, càng ngửi, hắn càng muốn khóc.

Vậy nên hắn lấy khăn bụm mặt lại, nức nở, khóc càng lớn hơn. Lam Vong Cơ đứng một bên càng không biết làm sao, muốn đưa tay qua nhưng lại không dám, cả người lẫn tiếng đều đều trở nên cứng đờ: "Ngụy Anh, sao, sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy mình quá mất mặt rồi, sao vừa nhìn thấy tiểu cổ hủ lại thành như vậy, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi đừng để ý tới ta, chỉ là mắt ta chảy nước miếng thôi."

Nghe hắn nói hươu nói vượn thế này, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng hoài niệm, cũng không quá khẩn trương như ban đầu nữa, đang muốn hỏi kỹ hơn thì A Uyển chạy lại ôm lấy chân y, "Oa!! " lên khóc lớn.

Trẻ nhỏ đâu có hiểu nhiều chuyện như vậy, thấy Tiện ca ca của mình khóc thì nhóc cũng buồn theo, vậy nên bật khóc giống như hắn.

Mà nhóc còn khóc lớn hơn Ngụy Vô Tiện nhiều, khiến mọi người xung quanh đều kéo lại đây, người qua đường ai cũng tò mò, thảo luận với nhau: "Sao thế? Bạch y nam tử này nhìn qua cũng quần áo chỉnh tề, sao lại chọc cho người lớn kẻ nhỏ đều khóc hết vậy?"

"Đúng đó, ai là cha của đứa nhỏ thế? Khóc thành như vậy mà còn không biết qua dỗ."

Khi mọi người còn đang suy đoán xem mối quan hệ giữa ba người là gì, A Uyển bị mọi người nhìn chằm chằm, cảm thấy sợ hãi, lại nghe thấy có người nhắc tới phụ thân, liền khóc lóc la lên: "Cha!!"

Lúc này nhóc đang ôm chân Lam Vong Cơ, mấy người qua đường liền nói: "À! Người mặc đồ trắng là cha, còn người mặc đồ đen thì sao?!"

Đương nhiên, dù ở đâu thì cũng không thiếu người nhàn rỗi, có người cười, nói: "Chắc là mẹ rồi, ha ha ha."

Lam Vong Cơ không nghe nổi mấy lời này, càng không thích nghe Ngụy Vô Tiện bị người ta chỉ trỏ. Y lại gần hơn một chút, nhưng vẫn cách nhau một khoảng nhỏ, hỏi: "Ngụy Anh, có muốn rời đi trước không?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu, nhưng mà hắn không có Kim Đan, cũng không biết trong tình trạng này thì phải đi thế nào, nên chỉ nói: "Ta đi không được."

Lam Vong Cơ biết hắn không có thói quen mang kiếm, liền một tay ôm A Uyển, nhìn qua Ngụy Vô Tiện – người dù đang lấy khăn che mặt nhưng vẫn he hé len lén nhìn mình. Y vội chuyển mắt qua nơi khác, nói : "Thất lễ."

Vì thế Ngụy Vô Tiện bị y dùng một tay ôm ngang eo, nhấc lên Tị Trần.

Ngụy Vô Tiện người này xưa nay tùy tiện, từ nhỏ đã cùng các sư huynh đệ choàng vai bá cổ, hơn nữa hắn vốn dĩ không có chút ý thức gì về việc bản thân là Khôn Trạch cả, nên hắn cũng không cảm thấy bị Lam Vong Cơ ôm có chỗ nào là thất lễ.

Hắn đứng trên cao trông xuống, nhìn mái nhà và đường phố càng lúc càng nhỏ lại, có chút kinh ngạc, nói: "Lam Trạm, Tị Trần vững thật nha, chở ba người cùng lúc cũng không hề gì."

Lam Vong Cơ cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Trước đây lâu, không phải mới cùng nhau ngự kiếm sao?"

Chuyện này Ngụy Vô Tiện hắn sao biết được, nhưng hắn thật không ngờ, thì ra ở thế giới này, quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lại tốt như vậy? Còn thường xuyên ngự kiếm cùng nhau? Chẳng phải Ôn Ninh nói bây giờ gần như ai cũng đòi đánh đòi giết Ngụy Vô Tiện sao? Cái 'gần như' đó, không bao gồm Lam Vong Cơ à?

Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện đi, nhưng lại không biết nên đi đâu, nên vẫn đưa hắn về Loạn Táng Cương, thả hắn xuống chân núi. Mấy tẩu thi nhảy múa dưới chân núi kia, Ngụy Vô Tiện vất vả lắm mới thổi sáo khiến bọn chúng dừng lại, nhưng không biết lại sai sót chỗ nào mà bây giờ bọn chúng lại ngồi thiền tập thể ở đây. Từng hàng từng hàng tẩu thi ngồi nghiêm chỉnh thế này, nhìn có chút quỷ dị, nhưng cũng có chút buồn cười.

Chẳng qua là cảnh tượng này có chút quen mắt, Lam Vong Cơ hỏi: "Đây là?"

Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ vào một rừng cây nhỏ trên núi, nói: "Bọn chúng ấy hả, ngươi đừng để ý tới, tạm thời cứ để vậy đi. Lam Trạm, ngươi qua đây ngồi với ta nào."

Ngụy Vô Tiện khiêng một phiến đá ra, giống như một chủ nhân hiếu khách, mời y ngồi, còn nở một nụ cười tươi rói. Tuy rằng nụ cười này giống hệt với nụ cười của vị thiếu niên tươi sáng trong trí nhớ của y, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Dù sao thì rất nhiều năm rồi, Ngụy Vô Tiện đã không còn cười với y như thế nữa.

Y thấy có chút hoảng hốt, nhìn thật lâu mới mở miệng hỏi: "Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện đầu gối chạm đầu gối với Lam Vong Cơ, hai tay chống lên tảng đá, hai người ngồi hơi gần sát nhau, ánh mắt Lam Vong Cơ có chút né tránh, nhưng từ đầu đến cuối không hề rời đi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy, quả nhiên, quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện không tệ, nếu là trước đây, hắn dựa gần y như vậy, Lam Vong Cơ đã sớm kêu hắn cút rồi.

Hắn nói: "Lam Trạm, chúng ta thân nhau như vậy, ngươi có chịu cứu ta không?"

Thân nhau? Đã bao lâu rồi Ngụy Vô Tiện mới nói lại với y những lời như vậy. Thời niên thiếu, Ngụy Vô Tiện mặt dày bám dính lấy y cũng từng nói như vậy. Mỗi lần như thế, Lam Vong Cơ vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn, lập tức sửa lại: "Không thân." Nhưng sau này, khi hai chữ "thân nhau" trở thành ước muốn xa vời, có trời mới biết Lam Vong Cơ muốn một lần nữa nghe câu này từ Ngụy Vô Tiện đến mức nào.

Vậy nên Lam Vong Cơ không khỏi sửng sốt, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh kia của Ngụy Vô Tiện, y không hề hỏi lại, cũng không phản bác, chỉ gật đầu, nói: "Cứu."

Một chữ mà thôi, nhưng lại khiến Ngụy Vô Tiện như được uống Định Tâm hoàn (thuốc an thần) vậy. Hắn gõ nhẹ A Uyển một cái, khiến tiểu quỷ này ngủ say, sắp xếp ổn thỏa cho nhóc con xong thì quay lại, hiếm khi đứng đắn ngồi quỳ xuống trước mặt Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm! Ngươi nghe ta nói này!"

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

"Vậy nên, ngươi không phải là Ngụy Anh ở đây sao?" Ngụy Vô Tiện đã nói hết mọi chuyện của mình cho Lam Vong Cơ nghe. Thật quá ly kỳ, y vẫn chưa kịp tiêu hóa toàn bộ mọi chuyện, nhưng Ngụy Vô Tiện không phải là kiểu người sẽ lấy chuyện này ra để đùa, hơn nữa, thêm những cảm nhận kỳ lạ vừa rồi của y, vậy thì mọi chuyện liền trở nên hoàn toàn hợp lý.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta là Ngụy Vô Tiện hồi năm mười sáu tuổi, tuy rằng không phải của thế giới này, nhưng ngoại trừ việc cứ bắt ta đi xem mắt, thì những chuyện chúng ta cùng trải qua hồi niên thiếu không hề khác gì với Ngụy Vô Tiện ở thế giới này."

Lam Vong Cơ nhíu mày, hỏi: "Cứ bắt....đi xem mắt?"

Ngụy Vô Tiện không chú ý tới biến hóa rất nhỏ kia trên gương mặt của y, nên tiếp tục giới thiệu: "Đúng đó, ở thế giới của ta, nam nhân cũng có thể thành thân với nam nhân, vậy nên người nào người nấy đều đua nhau đến cầu thân ta." Sau đó hắn dùng tay ước lượng một chút, nói: "Số bức họa cầu thân gửi đến cho ta phải nhiều đến cỡ này nè, xếp chồng lên còn dày hơn cả cuốn Nhã Chính tập của nhà ngươi đó."

Lam Vong Cơ vô cùng khiếp sợ, đến giọng cũng lớn hơn: "Sao có thể được!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói nghiêm túc đó, đâu chỉ thành thân, ta còn có thể sinh em bé nữa kìa."

Câu này của hắn thiếu chút nữa làm Lam Vong Cơ sợ tới mức nhảy dựng lên, còn may xưa giờ tính kiềm chế của Lam Vong Cơ rất tốt, nên mới có thể tiếp tục ngồi yên được. Hơn nữa Lam Vong Cơ để ý đến một chuyện khác hơn: "Vậy là, ngươi phải gả cho người khác?"

Ngụy Vô Tiện vốn định nói, gả cái rắm, nhưng nghĩ lại, Lam Vong Cơ này không biết gì cả. Tuy rằng hắn thấy quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện này khá tốt, nhưng không biết tốt đến mức nào, có đủ để Lam Vong Cơ chịu cứu hắn không? Hay là mình thúc đẩy cho quan hệ hai người tốt hơn một chút?

Phải thân tới mức không thể thân hơn được nữa, đến lúc đó, Lam Vong Cơ nhất định sẽ cứu hắn.

Ngụy Vô Tiện chợt cười, nói: "Gả chứ, chẳng phải ta sẽ gả cho ngươi sao?"

Lúc này Lam Vong Cơ sợ tới mức mắt đứng tròng, toàn thân cứng đờ, người đảo một cái, thiếu chút nữa trượt xuống khỏi tảng đá. Cũng may Ngụy Vô Tiện kịp đưa tay kéo y lại: "Lam Trạm!"

Tiếng gọi này kéo Lam Vong Cơ về hiện thực, nhưng cũng khiến Lam Vong Cơ ý thức được vừa rồi hắn nói gì, khó khăn lắm mới ngồi vững lại, nhưng Lam Vong Cơ theo bản năng nhích sang bên cạnh một chút: "Nói bậy!"

Ngụy Vô Tiện lại nhích người lên, dựa sát vào y, nói: "Lam Trạm! Sao ngươi lại nói thế? Là tự ngươi đưa bức họa xem mắt đến Liên Hoa Ổ mà."

Ngu phu nhân với mấy bà mối mà nàng mời tới đều nói qua, toàn bộ công tử của tiên môn thế gia đều đưa tranh tới, tùy ý cho Ngụy Vô Tiện chọn. Tuy rằng khi ấy không thấy có Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ cũng là công tử thế gia mà, nhất định là đưa tranh tới muộn một chút thôi.

Hơn nữa, nếu trốn không thoát được, nhất định phải chọn một người để gả, nhất định hắn sẽ chọn Lam Vong Cơ. Vậy nên nói thế này cũng không tính là nói dối, chẳng qua là đem kết quả nói ra trước thôi.

Tự mình thuyết phục mình xong, Ngụy Vô Tiện càng thêm hợp tình hợp lý mà nói: "Người Cô Tô Lam thị các ngươi, đều không chịu trách nhiệm như vậy sao!"

Đúng tình đúng lý mà nói, Lam Vong Cơ của thế giới kia có xin cưới thì cũng chẳng liên quan gì đến Lam Vong Cơ của thế giới này. Nhưng Lam Vong Cơ bị lời của hắn làm cho mê man đến ngốc luôn, trong đầu toàn là: Ta sắp thành thân với Ngụy Anh? Ta sắp thành thân với Ngụy Anh?? Ta sắp thành thân với Ngụy Anh???

Một hồi lâu sau y rút ra kết luận: Lam Vong Cơ ở thế giới kia thật quá hạnh phúc.

Mà y, chỉ có thể đứng phía sau, dõi theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện, muốn tới gần mà lại không dám, sợ không cẩn thận một chút thôi thì ngay cả một chút liên hệ cuối cùng kia cũng sẽ bị cắt đứt.

Vậy nên Lam Vong Cơ này, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác không vui. Bàn tay giấu trong tay áo rộng của y nắm chặt thành quyền, mím chặt môi, nói: "Đó không phải là ta."

Nhưng đây là Ngụy Vô Tiện thời niên thiếu, một Ngụy Vô Tiện chưa từng trải qua nhiều bi thương, chưa từng bị "huyết tẩy Liên Hoa Ổ" mài ra góc cạnh, hắn là người đã muốn làm cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Lam Vong Cơ, hắn cũng không mong chỉ một lần là thành công ngay, nên đáp lại: "Ngươi nói cũng có lý, thế nhưng, ngươi nói ta – một người bị Cô Tô Lam thị Nhị công tử Lam Vong Cơ bội tình bạc nghĩa* thì phải làm sao bây giờ?"

Lúc này, Lam Vong Cơ sợ tới mức Tị Trần tự động xuất vỏ, không thể khống chế được mà chém một kiếm xuống, khiến cây cổ thụ trước mặt bị chẻ làm đôi ngay tức khắc.

"Rầm!" một tiếng lớn, thân cây đổ sụp xuống, cùng lúc đó, Lam Vong Cơ đột ngột đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng, nói: "Ngươi nói, cái gì?"

Bây giờ Ngụy Vô Tiện mới nhận ra, đúng là cái miệng nhanh hơn cái não mà, bốn chữ "bội tình bạc nghĩa*" đâu thể dùng như vậy được!

TBC

________________

*Bản gốc dùng thành ngữ: Thủy loạn chung khí. "Thủy loạn" có nghĩa là ban đầu đùa giỡn người ta, "chung khí" là đùa đã rồi thì ruồng bỏ không thương tiếc. Câu này có ý nghĩa tương tự với câu Bội tình bạc nghĩa bên mình nên tui thay thế.

Editor: Nói thiệt, Tiện trong này đáng yêu không chịu nổi luôn!!!! Thiệt muốn bắt về cưng nựng cho đã mà!!!! Mà thường, câu thành ngữ trên, "đùa giỡn" ở đây có nghĩa là ngủ với người ta rồi, nên câu này rất gợi máu ghen của ai đó nha.

Lời tác giả: Truy phu Tiện cố lên nha, "chung khí" thì không thể nào rồi, nhưng "thủy loạn" vẫn có thể mong chờ nha.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC