Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Không ngờ Lam Vong Cơ sẽ đột nhiên tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, bàn tay vươn tới kia không cẩn thận kéo mạt ngạch của y xuống.

Lại vô ý một lần nữa, tự Ngụy Vô Tiện cũng thấy mình thần kỳ thật, hắn nói: "Lam Trạm, mạt ngạch này của ngươi bình thường có thấy dễ rơi đâu, sao mỗi lần ta đụng tới là lại rớt xuống vậy, nó đang cố ý phải không?"

Hắn đang ăn ngay nói thật, mặc cho cuồng phong bão táp lớn thế nào, hình tượng Lam Vong Cơ đều vẫn luôn vô cùng hoàn hảo, mạt ngạch trên trán y phải nói là lôi đả bất động, sao ở trước mặt Ngụy Vô Tiện nó lại cứ như tự mình đưa tới cửa, quá biết hãm hại hắn.

Thấy Lam Vong Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, lại nhớ tới năm xưa, vì cái mạt ngạch này mà Lam Vong Cơ từng nổi giận với hắn, Ngụy Vô Tiện lập tức bày ra một gương mặt tươi cười, nói: "Ta không có cố ý đâu, Lam Trạm, để ta buộc lại cho ngươi nha."

Lam Vong Cơ lại nắm lấy tay hắn, một tay khác phủ lên, làm hắn nắm chặt lấy mạt ngạch, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ đáp: "Cho ngươi."

Lam Vong Cơ muốn cho hắn mạt ngạch của mình? Không lý nào! Nếu không phải là đầu Lam Vong Cơ bị bò đá, thì chỉ có thể là... y say rồi.

Nhìn kỹ lại, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng ánh mắt Lam Vong Cơ quả thật có chút ngây ngốc, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi có biết chúng ta ra đây làm gì không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, đáp: "Tư bôn."

Quả nhiên là say rồi...

Lam Vong Cơ thế mà là người ngủ trước sau say, hơn nữa say rồi, hình như trở nên ngốc ngốc sao á, nhìn đáng yêu cực kỳ. Hắn vẫn luôn thích trêu chọc tiểu cổ hủ, sao có thể bỏ qua cơ hội này, một Lam Vong Cơ say rượu quả thực đã khơi dậy hứng thú trong hắn!

Hắn cười rộ lên, nói: "Ngươi phải nghĩ cho kỹ nha. Hồi còn ở trong nhà của ngươi, còn mặc quần áo của nhà ngươi cũng đâu có thấy ngươi cho ta mạt ngạch để đeo. Bây giờ tự dưng cho ta làm gì?"

Ý hắn là không cần, Lam Vong Cơ liền càng dùng sức nắm tay hắn chặt hơn, hoàn toàn không định buông ra, giọng điệu có chút rầu rĩ, nói: "Vẫn luôn, muốn cho ngươi."

Không cho mạt ngạch được, giọng Lam Vong Cơ nghe còn có chút ủy khuất, ánh mắt cũng cực kỳ chờ mong nhìn chằm chằm vào hắn, lại nói: "Ngụy Anh, nhận đi."

Y thế này là rất muốn cho hắn, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nói: "Được, ta nhận, về tới nhà ngươi thì nhất định sẽ đeo lên, được chưa?"

Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy không được, nếu Ngụy Vô Tiện đã đồng ý nhận lấy, thì phải đeo lên ngay lập tức. Y liền đứng dậy, kéo lấy sợi mạt ngạch kia, đeo lên trán cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện vội nói: "Lam Trạm? Lam Trạm! Làm gì đó?"

Lam Vong Cơ buộc cho hắn xong, dán sát lại gần hắn, nhìn chằm chằm, còn điều chỉnh lại một chút, lúc này mới vô cùng hài lòng mà gật đầu.

Cách nhau gần như vậy khiến khuôn mặt tuấn mỹ kia phóng đại trước mặt Ngụy Vô Tiện, đôi mắt lưu ly nhạt màu như ánh trăng mờ ảo tôi luyện thành, lông mi mảnh dài hơi rung động, khiến hắn sợ tới mức trái tim nhảy dựng lên. Ngụy Vô Tiện nghĩ, chẳng qua Lam Vong Cơ chỉ đang rất nghiêm túc buộc mạt ngạch cho mình, sao hắn lại thấy căng thẳng nhỉ? Cũng đâu phải hắn chưa từng thấy Lam Vong Cơ, có gần hơn nữa thì vẫn là Lam Vong Cơ thôi mà.

Ngụy Vô Tiện – người không hiểu sao lại căng thẳng, nói: "Bây giờ ta đang mặc hắc y, đeo cái này không hợp."

Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn, hình như cảm thấy hắn nói có lý, sau đó đột nhiên kéo áo hắn xuống. Ngụy Vô Tiện kinh hãi, cản tay y lại: "Lam Trạm! Sao ngươi lại cởi áo của ta?"

Hành động phản kháng của hắn khiến Lam Vong Cơ vô cùng mất hứng, nhưng chỉ cần Lam Vong Cơ muốn, với sức lực của y, Ngụy Vô Tiện căn bản sẽ không phản kháng được, chỉ mới một hai động tác là y đã lột xuống được áo ngoài của hắn. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nghĩ ra Lam Vong Cơ đang định làm gì thì y đã cởi áo ngoài của mình ra, sau đó ép hắn mặc vào.

Không phải là mặc lung tung, y chỉnh cổ áo ống tay áo lại cho bằng phẳng chỉnh tề, còn đeo đai lưng lên cho hắn.

Thì ra, Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói quần áo không hợp với mạt ngạch, nên muốn đổi quần áo cho hắn?

Ngụy Vô Tiện cười ha ha lên: "Lam Trạm, sao ngươi say rồi lại trở nên thú vị đến vậy?"

Lam Vong Cơ có chút bất mãn lên tiếng: "Không có say."

Ngụy Vô Tiện cười đến chảy cả nước mắt, nói: "Được, không có say không có say." Hắn ở trước mặt Lam Vong Cơ phủi phủi ống tay áo, hất mái tóc dài của mình cùng dây mạt ngạch ra sau lưng, chống nạnh đứng thẳng, chớp chớp mắt, nói: "Thế nào? Thấy đẹp không?"

Lam Vong Cơ gật đầu một cái thật mạnh: "Đẹp."

Ngụy Vô Tiện lại bị chọc cười: "Ha ha ha, Lam Trạm, ngươi nói với ta mấy lời này, chờ tới khi ngươi tỉnh lại, sợ là sẽ tìm một cái lỗ chôn mình xuống mất."

Lam Vong Cơ say rồi lại thẳng thắn đến không ngờ, rất có thể từ trước đến nay, Lam Vong Cơ quá ước thúc bản thân mình, cho nên khi say mới lớn mật phóng thích bản thân?

Ngụy Vô Tiện cho Lam Vong Cơ chơi đùa thỏa thích, tốt nhất là để y quậy ra chuyện gì đó mất mặt, đợi đến ngày mai tỉnh rượu, hắn có thể lấy mấy chuyện đó ra để trêu chọc Lam Vong Cơ, thế chẳng phải là tuyệt lắm sao?!

Ngụy Vô Tiện người này tâm tư xấu rất nhiều, rất là ham chơi, không kiềm được, nói: "Lam Trạm, ta đổi quần áo xong rồi, ngươi còn muốn làm gì khác không? Bây giờ chúng ta làm hết luôn đi."

Ý Ngụy Vô Tiện nói là chuyện này đã xong, Lam Vong Cơ có thể làm chuyện tiếp theo, nhưng không hiểu sao Lam Vong Cơ lại đột nhiên lùi lại mấy bước dài, ánh mắt nhìn hắn cũng bắt đầu bối rối, lại vì góc độ ánh mặt trời phù hợp mà Ngụy Vô Tiện còn nhìn thấy rõ lỗ tai đỏ bừng của y.

Hắn liền nghĩ, Lam Vong Cơ uống say, thì ra mặt không đỏ mà là tai đỏ. Lại thêm một phát hiện mới lạ, Ngụy Vô Tiện lại gần, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Lam Vong Cơ lại cứ lùi rồi lùi, đến khi lùi vào một góc, mới nói: "Đừng tới đây."

Đây chính là Lam Vong Cơ, hơn nữa còn là Lam Vong Cơ lớn hơn hắn vài tuổi. Năm xưa khi cầu học, Lam Vong Cơ lúc nào nhìn cũng vô cùng trầm ổn, không giống bạn bè cùng trang lứa, sau khi Ngụy Vô Tiện tới nơi này, Lam Vong Cơ càng cho hắn cảm giác an toàn lớn hơn, nhưng thấy Lam Vong Cơ bây giờ có chút sợ hãi trốn ở một góc như vậy, quả thực đã khơi lên tính lưu manh kỳ quái trong thâm tâm Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ càng nói không cần, hắn lại càng muốn lại gần, hắn cười nói: "Sao lại không cho ta qua đó?"

Lam Vong Cơ cũng không biết phải nói như thế nào: "Dù sao thì ngươi cũng đừng tới đây."

Ngụy Vô Tiện cười càng vui vẻ, trêu chọc một Lam Vong Cơ đang say rượu khiến hắn vui vô cùng: "Lam Trạm, chúng ta là quan hệ cùng nhau đi tư bôn đó, sao ta lại không thể qua đây?"

Hình như Lam Vong Cơ muốn phản bác lại gì đó, há miệng, nhưng chỉ khẽ run lên, lại không nói gì cả.

Ngụy Vô Tiện tiến gần hơn một bước, nói: "Lam Trạm? Ở đây chỉ có chúng ta mà thôi, ngươi muốn làm cái gì, ta đều chiều theo ngươi hết."

Nhìn Ngụy Vô Tiện đang mặc quần áo của mình, đầu buộc mạt ngạch của mình, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong cong ý cười, Lam Vong Cơ thật đúng là bị hắn mê hoặc mất rồi, tâm thần bắt đầu hoảng hốt, trong mắt ánh lên chút ánh sáng chờ mong: "Thật sao?"

Nghĩ, dù sao Lam Vong Cơ cũng không làm được trò gì mới lạ, Ngụy Vô Tiện thật đúng là dám đồng ý: "Thật."

"Được." Lam Vong Cơ lao lên phía trước, Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, đã bị y kéo đến bên cửa sổ, quỳ xuống. Hắn không hiểu mô tê gì cả, hỏi: "Lam Trạm, ngươi định làm gì vậy?"

Hắn luôn cho rằng, người say rượu luôn rất vô lý, nhưng đây lại là Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nề nếp đáp: "Bái đường."

Ngụy Vô Tiện há to miệng: "Hả?"

Lam Vong Cơ vô cùng nghiêm túc nói: "Tư bôn xong, thì phải bái đường."

Theo lẽ thường thì là hợp lý đó, nhưng chiều hướng thì có vẻ sai sai? Ngụy Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ đã xem loại thoại bản cẩu huyết nào, Giang Yếm Ly cũng thường xuyên đưa cho hắn xem lắm, hình như trong đó có mấy câu đại loại kiểu: "Nếu tư bôn mà không lấy thành thân làm mục đích thì đều là lưu manh, đùa giỡn tình cảm của người khác."

Thì ra Lam Vong Cơ cũng thích mấy kiểu thoại bản cẩu huyết như thế nhỉ?

Đầu óc hắn quay cuồng, không phản ứng gì cả, điều này khiến Lam Vong Cơ không khỏi cao giọng hơn, lập lại: "Bái đường!"

Tuy Ngụy Vô Tiện là một Khôn Trạch không chịu áp bức, không chấp nhận số phận, nhưng hắn vẫn rất thủ Khôn đạo, chuyện thế này không thể làm xằng làm bậy được. Nhưng đương nhiên, dù thật sự bái, hắn cũng không lỗ, nhưng hắn không thể thừa dịp Lam Vong Cơ say mà đi lợi dụng người ta được.

Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi xem, nơi này không thích hợp để bái đường, để lần sau, chúng ta tìm một nơi tốt hơn để bái đường, ha?"

Lam Vong Cơ vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Hắn uống rượu từ nhỏ đến lớn, đương nhiên rất có kinh nghiệm đối phó với người say, biết không thể nói lý với người say, bằng không sẽ càng phiền toái hơn, hắn đành phải nương theo y, cò kè mặc cả: "Vậy, chúng ta bái hai bái trước, xem như đặt cọc, có được không? Lần sau lại bổ sung một bái cuối cùng?"

Lam Vong Cơ nhìn trái nhìn phải, nơi này quả thật quá đơn sơ, Ngụy Vô Tiện xứng với những gì tốt nhất, y không thể để hắn phải thiệt thòi, nên rầu rĩ "Ừ" lại một tiếng.

Cho dù chỉ là bái hai bái trước, nhưng Lam Vong Cơ cũng không qua loa chút nào, y quỳ đoan chính vô cùng, thành kính hành lễ, sau đó nhìn qua Ngụy Vô Tiện còn chưa có động tác nào. Ngụy Vô Tiện thở dài, nhẹ giọng nói thầm: "Ta mặc kệ, đến khi tỉnh rượu, biết ngươi bái đường với ta rồi, muốn đập đầu vào tường hay gì đó thì tùy, không liên quan đến ta à nha."

Lam Vong Cơ chỉ lặp lại một lần nữa: "Bái đường."

Ngụy Vô Tiện liền theo quy củ, song song cùng y, hành, nhất bái, nhị bái.

Bái xong, hai người đứng dậy, Ngụy Vô Tiện muốn xem xem Lam Vong Cơ còn có thể bày ra trò gì nữa, nhìn qua thì thấy người này bắt đầu cởi quần áo. Hắn đã đưa áo ngoài của mình cho Ngụy Vô Tiện, còn cởi nữa thì sẽ không còn gì mất. Ngụy Vô Tiện vội vàng ngăn y lại: "Lam Trạm! Ngươi lại làm sao nữa vậy?"

Lam Vong Cơ nói: "Ngủ"

Ban ngày ban mặt mà lại đi ngủ cũng không phải là tác phong trước sau như một của Lam Vong Cơ, nhưng hôm qua bọn họ chạy ở bên ngoài suốt một đêm, Ngụy Vô Tiện thì còn ổn, nhưng Lam Vong Cơ phải ngự kiếm phi hành, hao phí rất nhiều linh lực, nhưng y lại không biểu hiện ra ngoài, mà Ngụy Vô Tiện có hỏi thì y cũng chỉ nói là không sao. Ngụy Vô Tiện vốn định tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi thật tốt, chỉ là Ngụy Vô Tiện ép y uống rượu, cho nên bọn họ mới ầm ĩ đến tận bây giờ.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Nhìn một thân phong trần mệt mỏi của Lam Vong Cơ, nghĩ, người này sau khi say rất thẳng thắn, cho nên, cái người luôn miệng nói không mệt này, cuối cùng cũng đã nói mệt, trái tim Ngụy Vô Tiện không khỏi mềm nhũn ra. Hắn nói: "Lam Trạm, chúng ta đi tắm nha, cả người ấm áp, ngủ sẽ ngon hơn."

Hắn liền đi gọi tiểu nhị mang nước ấm tới, rồi lại đẩy Lam Vong Cơ ra sau bình phong. Lam Vong Cơ có chút ngây ngốc, bái đường cùng Ngụy Vô Tiện làm cho trái tim y cứ luôn bay bay, sợ là bây giờ Ngụy Vô Tiện có kêu y làm gì thì y sẽ làm theo cái đó ngay. Y rất nghe lời, cởi quần áo, vào ngâm mình trong thùng tắm, mới thả lỏng được một hồi thì đã thấy Ngụy Vô Tiện chạy vào.

Lam Vong Cơ vội vàng thụp người xuống, chỉ để lộ một cái đầu ra ngoài nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nói: "Khăn tắm, ta quên bỏ vào."

Chỉ là cái khăn mà thôi, Lam Vong Cơ không nói gì khác, nhưng Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh thùng tắm lại bắt đầu cởi quần áo, Lam Vong Cơ không cẩn thận nuốt vào mấy ngụm nước, ho khù khụ lên.

Ngụy Vô Tiện nói: "Thùng tắm này đủ lớn, chúng ta tắm chung đi, ta cũng mệt rồi, lát nữa chúng ta cùng đi ngủ luôn."

Cùng nhau tắm cùng nhau ngủ, sáu chữ này gần như lấp đầy trong đầu của Lam Vong Cơ, cả người y đều ngẩn ra. Ngụy Vô Tiện vốn định là, nếu Lam Vong Cơ không đồng ý, hắn cũng sẽ mặt dày chen vào chứ đừng nói Lam Vong Cơ không hề cự tuyệt, đương nhiên, hắn vô cùng nhanh chóng chui vào trong thùng tắm.

Lam Vong Cơ liền rụt sang bên cạnh, nhưng hai nam nhân cao lớn như vậy, chen chúc trong một cái thùng tắm, dù có cố gắng thế nào cũng không thể không đụng phải lẫn nhau. Nước ấm nhuộm hồng làn da trở nên nóng bỏng, nhiệt độ ấm nóng của cơ thể truyền qua, Lam Vong Cơ co chân lại, vẫn luôn nghiêng đầu, cụp mắt, không dám nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện ngược lại rất hào phóng, giang cánh tay gác lên cạnh thùng tắm, thở một hơi dài thoải mái, nói: "Đã lâu rồi ta không có tắm chung với người khác, không ngờ lần này lại là cùng với ngươi đó, Lam Trạm."

Khi còn bé, tất cả mọi người đều không phân biệt ai với ai mà lăn lộn với nhau khắp nơi, nhưng từ sau khi Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Khôn Trạch, dù người của Vân Mộng Giang thị đã rất không câu nệ tiểu tiết, nhưng mọi người đều có chút giữ kẽ với hắn, ngay cả một tên ngốc như Giang Trừng cũng vô cùng chú ý việc "Càn Khôn khác biệt" này.

Thật ra Ngụy Vô Tiện rất là để ý, giống như trên đường đang vô cùng náo nhiệt, bỗng dưng chỉ còn lại một mình hắn, tuy bọn họ vẫn còn ở bên cạnh, nhưng lại vô hình trung vạch ra một giới hạn rõ ràng ở chung quanh Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi biết không, cho nên lần trước gặp ngươi, à, chính là lần ta kéo mạt ngạch của ngươi ở Thanh Đàm hội á, ngươi không hề xuống nước nhún nhường ta, thái độ với ta không có chút gì khác trước, khiến ta thoải mái vô cùng." Nhớ lại lúc ấy, hắn liền bật cười ra tiếng: "Lúc đó Giang Trừng còn nói là ta có bệnh, có lẽ ta thật sự có bệnh rồi, lúc đó ta cảm thấy, vẫn là Lam Trạm tốt nhất."

Hắn vừa khen, Lam Vong Cơ lại bắt đầu trốn, chân vừa chạm vào nhau, y liền cố gắng rụt ra xa. Ngụy Vô Tiện thật không hiểu nổi, tắm rửa đàng hoàng nhanh gọn không được sao!

Lam Vong Cơ càng muốn trốn, hắn càng hăng hái, Ngụy Vô Tiện vươn bàn tay ướt sũng nước của mình lên, nhéo lấy cằm y, cười nói: "Lam nhị công tử, ngươi trốn cái gì? Sợ ta ăn thịt ngươi sao?"

Độ ấm đến nóng người từ đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện truyền đến, gần như muốn thiêu đốt toàn thân Lam Vong Cơ, nước từ cánh tay hắn rơi xuống, tí táp nhỏ giọt xuống mặt nước, gợn sóng tản ra thành từng hình tròn đồng tâm, bao quanh lấy hai người bọn họ.

Lam Vong Cơ mím môi, bỗng nhiên giơ tay lên, kéo Ngụy Vô Tiện qua.

TBC

______________

Không, là ta sợ sẽ ăn thịt ngươi đó. – Kỷ xỉn said

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC