08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08.

Ngụy Vô Tiện ở trên giường lăn đi lăn lại, không cách nào ngủ được. Mặc dù đang mệt muốn chết, eo chân nhức mỏi, nhưng lúc cảm giác được vải vóc mềm mại của trung y đang vuốt ve da thịt, hắn chớp mắt một cái liền thanh tỉnh.
Hắn chính là bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, về đến phòng mới ý thức được là mình đang mặc cái gì trên người. Nếu như ngày trước vẫn còn là hảo bằng hữu với nhau, hai đại nam nhân mặc lộn quần áo của nhau là chuyện hết sức bình thường. Nhưng hiện tại hắn và y đã như vậy... hắn còn mặc trung y của Lam Vong Cơ. Đây không phải là việc mà chỉ giữa phu thê với nhau mới làm hay sao?

Trung y là loại y phục tư mật nhất, trực tiếp mặc lên thân thể. Chính hắn cũng sẽ không đem trung y của mình đưa cho người khác chứ đừng nói đến Lam nhị công tử quy phạm đoan chính. Hắn lăn lộn trên giường vò đầu bứt tai, cảm thấy gió lạnh đang thổi qua cửa sổ mở rộng kia cũng không cách nào làm dịu đi cảm giác khô nóng trong người hắn.

Ngụy Vô Tiện nằm đến gần sáng vẫn không ngủ được thì bực bội đem y phục trên người trực tiếp cởi ra, thay trung y của hắn vào, tự nhủ ngày mai sẽ đem y phục giặt sạch sẽ rồi trả lại cho Lam Vong Cơ. Nhưng mà hắn thay đồ xong, lại càng không ngủ được. Trước giờ hắn cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, lại bị một nam nhân mà mình từ nhỏ đến lớn trêu chọc tỏ tình, sau đó còn mơ mơ hồ hồ lăn lộn trên giường với nhau một trận. Nếu để những kẻ chán ghét hắn biết được Ngụy Vô Tiện tà ma ngoại đạo đem Cô Tô Lam nhị công tử làm bẩn, đoán chừng những kẻ kia sẽ muốn một đao chém chết hắn cho thống khoái.

Trong đầu Ngụy Vô Tiện suy nghĩ thất loạn bát tao, hai tay lại rất thành thực một lần nữa cởi trung y của mình ra, thay vào trung y của Lam Vong Cơ.

Thẳng đến khi trung y mềm mại mang theo mùi đàn hương bao bọc lấy cơ thể, Ngụy Vô Tiện mới thoải mái mà thở ra một tiếng, bực bội trong lòng không biết từ đâu cũng đều tan biến hết, cảm giác sâu sắc rằng Lam Vong Cơ thực sự là linh đan diệu dược của hắn.

Ngụy Vô Tiện đem mặt chôn vào cổ áo lỏng lẻo, hưởng thụ cảm xúc mềm mại ấm áp đang bao bọc mình từ trên xuống dưới, bỗng nhiên có chút hối hận khi nãy không mặt dày mày dạn ngủ lại trong phòng Lam Vong Cơ một đêm. Về phần Giang Trừng có hô to gọi nhỏ hay không là chuyện của ngày mai, để mai tính sau.

(Anh zai, nhặt tiết tháo lên =)))

Ngụy Vô Tiện trầm thấp hít vào một hơi, nghĩ đến chuyện linh lực của mình đã hoàn toàn biến mất, không biết phải mở miệng nói với Lam Vong Cơ như thế nào về việc này. Đốt ngón tay nhỏ gầy tái nhợt khẽ nắm lại:

"Lam Trạm... ngươi thật lòng muốn cùng ta làm phu thê sao?"

Hắn đột nhiên rất nhớ cảm giác được Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực mà hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net