101.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

101.2

Ngụy Vô Tiện siết lấy tay Lam Vong Cơ, giống như kẻ điên đem y ôm chặt vào trong lòng, bàn tay liều mạng chặn lấy miệng vết thương kinh khủng kia, nhưng vẫn không ngăn được máu chảy càng ngày càng nhiều, nhuộm ướt cả vạt áo đen của hắn. Nhưng lúc này hắn sớm đã không còn bận tâm nhiều như thế, cố thử điểm mấy lần lên đại huyệt của Lam Vong Cơ, chỉ mong mau chóng đem vết thương cầm máu lại. Lần đầu tiên kể từ khi mất đan, hắn cảm thấy thống hận cùng cực vì thân thể này của mình không có linh lực đến vậy:

"Lam Trạm... đừng mà... Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện dùng sức ôm lấy người trong ngực, hai mắt đỏ bừng, hét khàn cả giọng: "Cố gắng... tỉnh... mau..."

"Ha ha ha ha! Ngụy Vô Tiện ngươi hại người cuối cùng thành hại mình!"

Kim Tử Huân hoàn hồn xong, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, điên cuồng cười một trận:

"Hại người cuối cùng thành hại mình! Ngươi nhìn xem người ngươi hại chết là ai?"

Gã dừng lại một chút, càn rỡ nhấn mạnh từng chữ:

"Là Hàm Quang Quân ngươi yêu nhất đó!"

"Hết cách..." Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện liều mạng lấy tay ngăn lại dòng máu đang tuôn ra, thẳng thừng nói: "Hồn phách đã vỡ nát rồi..."

Khí tức của Ngụy Vô Tiện ngưng trệ lại, nhìn người trong ngực đã sớm tái nhợt không còn một tia sinh khí, bờ môi khẽ run rẩy, một câu cũng không thốt nên lời.

Nói cái gì đây?

Thật sự xin lỗi, ta không cố ý?

Ta không cố ý muốn giết ngươi?

Ta không tức giận chút nào cả?

Ta không hề muốn giết ngươi, dù chỉ là một chút.

Ta...

Hắn khó khăn hít vào một hơi, tâm can từng chút từng chút một vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, ngón tay đang siết chặt lấy tay Lam Vong Cơ run rẩy kịch liệt:

"Không..."

"Cứu... A..."

Dường như có một dòng lệ mãnh liệt cường ngạnh muốn từ hốc mắt hắn trào ra, nhưng hắn lại không khóc nổi dù chỉ là một giọt. Hai mắt hắn đỏ bừng, đôi môi tái nhợt khô nứt run rẩy kịch liệt, từng tiếng "a a" vỡ vụn tràn ra khỏi hai hàm răng nghe vô cùng quái dị. Rõ ràng thân thể sáng nay vẫn còn cảm xúc ấm áp, còn khiến hắn giận dỗi vô cùng, thế mà bây giờ lại không còn một chút sinh khí nào nằm trong lòng hắn, cũng không thể nào mở mắt nhìn hắn nữa. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn sụp đổ, hô hấp càng ngày càng nặng hơn, mười ngón tay cắm sâu vào trong tóc, vô vọng thét lớn:

"Cứu..."

Tâm trí hắn lúc này đã không thể suy nghĩ tới bất kỳ điều gì khác. Dù cho bên cạnh huyên náo đến cỡ nào, hắn lại như tự đưa mình vào một chỗ vô cùng an tĩnh. Người này đã đem hắn từ trong lúng túng mơ hồ kéo ra, cho hắn cảm giác an toàn tuyệt đối cùng với một ngôi nhà yên ổn. Lúc hắn đau đớn nhất y sẽ đều ôm hắn vào trong ngực mà nhẹ nhàng vỗ về, nói với hắn 'Không sao cả', 'Không cần để ý', "Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi'.

Hôm qua thì sao?

Hôm qua còn nói với hắn sẽ luôn sánh bước bên hắn, không rời xa hắn, nói muốn hắn trở thành đạo lữ của y, một đời một kiếp ở bên nhau.

Vậy mà hôm nay...

"Cứu..." Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt lại, hàng mi run run sụp đổ, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, hốc mắt nóng bừng chăm chú dán lên khuôn mặt lạnh buốt của Lam Vong Cơ, toàn thân run rẩy đến lợi hại: "Cứu... a..."

Kim Tử Hiên thấy hắn đã đứng bên bờ vực sụp đổ, nhíu mày định tiến lại gần. Một tiếng rên khổ sở tràn ra từ cổ họng Ngụy Vô Tiện, giống như không cách nào khống chế nổi, ôm chặt lấy người trong ngực, hổn hển thốt ra từng chữ khó nhọc:

"Cứu mạng..."

Hắn không nói cái gì khác, cũng không cầu việc gì khác. Rõ ràng là không ai có thể cứu vãn được nữa, nhưng hắn vẫn một tiếng lại một tiếng đau đớn kêu:

"Cứu mạng."

"Cứu mạng a..."

Hắn dùng sức nắm lấy y phục đã nhuộm đẫm một màu đỏ của Lam Vong Cơ, đầu đau như muốn nứt ra, vẻ mặt mờ mịt, luôn mồm lẩm bẩm:

"Cứu mạng... cứu mạng a!"

Lam Vong Cơ, chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn.

Kim Tử Hiên im lặng quan sát hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nghi hoặc nói:

"Ngụy Vô Tiện, trên cổ tay ngươi là cái gì kia?"

Đàn mộc châu phát ra một làn hương cực mỏng, giống như là một vật có linh tính, bên trên còn có linh khí lưu chuyển. Ngụy Vô Tiện căn bản không nghe thấy hắn ta nói gì, chỉ ra sức ôm lấy Lam Vong Cơ, toàn thân run rẩy.

"Đưa thứ trên cổ tay ngươi cho ta nhìn xem, không chừng có thể cứu được Lam Vong Cơ."

Hắn ta tiến đến gần, thấp giọng nói:

"Trước tiên ngươi đem cái kia đưa cho ta đã."

Ai ngờ chỉ mới đụng đến người Ngụy Vô Tiện thì lập tức lại bị sát khí đang bao trùm toàn thân hắn đánh cho văng ra. Kim Tử Hiên cau mày, đem sát khí còn dính trên tay phủi xuống, trầm mặc. Lúc lâu sau, lưỡi kiếm trong tay hắn lóe lên, lạnh lùng lên tiếng:

"Vậy thì cũng đừng trách ta!"

Khoảng cách giữa hai người lúc này cực gần, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện phát hiện ra, muốn dùng sát khí ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi.

"Ngươi..."

'Keng!'

Tuế Hoa bị đánh văng ra ngoài. Một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay vừa vung tới của Kim Tử Hiên. Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn người đã sớm không còn sức sống nằm trong ngực mình đang mở đôi mắt nhạt màu ra, sắc mặt bình tĩnh nhưng không che giấu nổi lãnh ý ngút trời. Nhưng lãnh ý này không phải là đối với hắn, mà đối với Kim Tử Hiên cũng đang kinh ngạc vô cùng. Bàn tay Lam Vong Cơ đang nắm chặt thành quyền bỗng nhiên bùng lên một nguồn linh lực cuồn cuộn, y trầm thấp gằn từng tiếng:

"Bắt được ngươi rồi."

Ác rủa...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net