103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

103.

"Ngươi..."

Trong chốc lát, khuôn mặt của "Kim Tử Hiên" liền trở nên méo mó, từ đầu đến chân từng tấc từng tấc như có những con sóng lưu chuyển. Lòng bàn tay đang nắm chặt lấy "hắn" bỗng nhiên bộc phát linh lực, giống như là cơn thủy triều trong chớp mắt đem "hắn" nuốt gọn. Ác rủa vốn muốn chạy trốn, lại phát hiện ra tại cái nơi song phương tiếp xúc dường như có thuật pháp gì đó, đem tất cả oán khí của nó ngưng tụ lại đấy, sau đó vững vàng khóa chặt, không thể tẩu thoát. Ánh mắt của Lam Vong Cơ lạnh lùng đến cực điểm, linh lực trong lòng bàn tay cuồn cuộn dâng lên, không suy suyễn dù chỉ một chút.

"Lam Vong Cơ... Ngươi thả ta ra! Ta có thể thay đổi giấc mộng của hắn... Ta có thể cho hắn một giấc mơ đẹp hơn!"

Khuôn mặt anh tuấn của "Kim Tử Hiên" lúc này bỗng như vặn vẹo lại tái nhợt đến kỳ lạ, lộ ra một vẻ quỷ dị vô cùng. Giọng nói của hắn ta trở nên khàn khàn khó nghe, dốc hết sức lực ra để thuyết phục:

"Không phải hắn muốn người thân đều có thể sống sót hay sao? Dù là mơ, nhưng ta cũng sẽ cho hắn một giấc mơ đẹp, cần gì phải ra ngoài? Ngươi đã yêu hắn như vậy, sao lại không thể thuận theo tâm ý của hắn?!"

Lam Vong Cơ ôm chặt lấy người mãi sau mới kịp phản ứng mà gắt gao níu lấy cổ mình, đem mặt chôn trong ngực mình không ngừng im lặng run lẩy bẩy. Y chợt trầm mặc trong chốc lát. Nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, sau đó cổ tay y khẽ chuyển, thuật pháp liền thành hình. Ánh sáng chói lòa tạo thành một tấm lưới, trong tiếng kêu gào thảm thiết của ác rủa mà đem nó hoàn toàn tiêu diệt không sót một mảnh, chưa đầy một khoảnh khắc đã chỉ còn lại một làn khói đen dần dần tiêu tán trong lòng bàn tay y.

"Ta không thể quyết định thay hắn."

Lam Vong Cơ ôm chặt lấy người trong ngực, từng chữ từng chữ rõ ràng mà nói:

"Nhưng ta biết, cái hắn muốn là chân tình thực cảnh, chứ không phải là một trận ảo mộng giả tưởng."

Không khí xung quanh như bị đóng thành một khối băng. Những tu sĩ vốn đang định nhảy xuống bắt bọn họ cùng với cung thủ đã trang bị đầy đủ mưa tên dường như đều bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn lại động tác. Một tiếng 'uỳnh' trầm đục vang lên, "Kim Tử Hiên" như bị rút sạch nguyên thần, vô lực ngã xuống đất. Kim Tử Huân đang cười như điên cũng khựng người lại, vẫn còn ở nguyên tư thế vươn tay ra muốn bắt lấy thứ gì. Tị Trần rời vỏ, kiếm mang lóe lên. Ngay lập tức, tất cả bọn chúng đều vỡ vụn, hóa thành một làn bột phấn như bông tuyết rơi đầy trên mặt đất đen vàng.

Y cúi đầu nhìn người trong ngực. Ngụy Vô Tiện lần này đúng là thật sự bị dọa sợ. Từ lúc lấy lại ý thức, hắn chỉ một mực vùi đầu trong ngực y, không chịu ngẩng lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, cổ họng như bị một lưỡi dao chặn ngang, khiến mọi thanh âm hắn phát ra đều bị cắt vỡ vụn thành những tiếng thở dốc. Trong thoáng chốc, ánh mắt Lam Vong Cơ liền mềm đi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng hắn, ôn nhu đặt lên đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện một nụ hôn.

"Đừng sợ, ta không sao."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng nói của y, ba hồn bảy vía như được cứu về, hít sâu một hơi rồi sau đó điên cuồng thở dốc. Hắn nghẹn ngào hồi lâu mới thốt ra được một tiếng, hình như vẫn đang còn cực kỳ sợ hãi.

"Lam... Lam..."

"Ừ." Lam Vong Cơ mặc hắn siết chặt mình, cầm bàn tay đang run rẩy kia đặt lên trên ngực mình: "Đừng sợ, ta không bị thương."

Trái tim nằm trong ngực đập lên từng nhịp mạnh mẽ, vết thương kinh khủng trên người y cũng đã nhanh chóng biến mất khi ác rủa bị tiêu diệt, trở lại là dáng vẻ hoàn hảo không hề có thương tổn gì.

"Đừng..."

Ngụy Vô Tiện đến sờ cũng không dám, lúc bị Lam Vong Cơ nắm lấy tay đặt lên ngực trong chớp mắt còn kinh ngạc giãy giụa chống cự. Đến khi chạm phải, cách một tầng vải vóc vẫn có thể cảm nhận được tín hiệu mạnh mẽ đại biểu cho sinh mệnh của đối phương, Ngụy Vô Tiện lập tức ngây ngẩn cả người. Từng nhịp đập chậm rãi hữu lực chạm vào ngón tay hắn, thấm sâu vào từng tấc máu thịt trong cơ thể, khiến toàn thân hắn không thể khống chế được mà mềm nhũn ra. Giờ phút này, dòng lệ đã bị đè nén quá lâu rốt cuộc cũng không thể ngăn lại được nữa, Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng, thất thanh khóc lớn.

Nước mắt rơi đầy trên mặt hắn, trong cổ không ngừng phát ra những tiếng khàn khàn đầy hãi hùng, run rẩy vươn tay ra ôm lấy Lam Vong Cơ. Hắn không dám siết quá chặt, chỉ nhẹ nhàng vòng quanh, tựa như ôm trân bảo, giống như sợ làm đau người trong lòng. Lam Vong Cơ lại trở tay đem hắn ôm chặt vào trong ngực, hôn lên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của hắn.

"Ngụy Anh, ta không sao, đừng sợ!"

Ngụy Vô Tiện để mặc y tùy ý ôm hôn an ủi mình, liều mạng ôm lấy y, hệt như đang cố gắng níu giữ một tia sinh mệnh cuối cùng, không ngừng nghẹn ngào nỉ non giống một con thú nhỏ bị thương, khiến người ta đau lòng muốn chết. Trái tim Lam Vong Cơ chua xót vô cùng, tựa như bị ai đó dùng dao rạch lên mấy nhát, chỉ có thể mím chặt môi, từng chút từng chút một vuốt ve tấm lưng của Ngụy Vô Tiện, không ngừng thì thầm bên tai hắn một lần lại một lần: "Đừng sợ", "Ta không sao", "Cũng không bị thương."

Xem ra lần này chắc sẽ lưu lại một bóng ma tâm lý trong lòng Ngụy Vô Tiện. Nhìn thấy người mình yêu chết trước mặt mình, thân thể dần trở nên lạnh lẽo, không còn nổi một tia sinh cơ, tâm trí hắn lúc đó chắc hẳn là đã đứng lung lay bên bờ vực thẳm, chỉ chần chừ thêm một chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn sụp đổ, vạn kiếp bất phục. Lam Vong Cơ đặt mình ở góc độ của hắn mà nghĩ, nếu như đổi lại thành Ngụy Vô Tiện chết trước mặt mình... Y đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Y phục bị nước mắt làm ướt một mảng lớn, vết máu trên người y khi nãy vẫn còn nguyên vẹn, tổng thể trông vô cùng chật vật. Lam Vong Cơ một mực đem người ôm chặt ở trong lòng, hết dỗ lại nịnh. Trong lòng y biết rõ, Ngụy Vô Tiện còn khóc được là tốt, nếu như kìm nén quá mức sợ sẽ để lại bệnh căn trong người. Ngụy Vô Tiện đem gương mặt tái nhợt vì khóc nhiều mà có chút đỏ lên chôn ở trong hõm cổ y, khóc ướt một mảnh cổ áo vẫn không thèm nhúc nhích. Bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ vẫn ôn nhu vuốt ve tấm lưng của hắn an ủi, để mặc cho hắn cố ý chơi xấu, khóc mệt rồi lại đem mặt cọ đi cọ lại chứ sống chết cũng không chịu nhấc lên. Một lúc lâu sau, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng lên tiếng. Cổ họng hắn vẫn còn khàn khàn, thậm chí thanh âm phát ra còn pha thêm giọng mũi nghèn nghẹn nghe không rõ:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ: "Ừ, ta ở đây."

Hắn một lần lại một lần kêu tên Lam Vong Cơ, như thể muốn xác định người này thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là giấc mộng của riêng hắn. Thâm tâm Lam Vong Cơ biết rõ hắn đây là bất an, cũng kiên nhẫn gọi một tiếng đáp một tiếng. Tận đến khi kêu đủ tám trăm mười lần mới chịu ngưng, Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy cơ thể ấm áp kia, thấp giọng nói:

"Thật xin lỗi..."

Lam Vong Cơ vuốt ve khuôn mặt hắn, cúi đầu đặt lên khóe môi xinh đẹp kia một nụ hôn:

"Không phải lỗi của ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngước đôi mắt phiếm hồng lên nhìn y, từ đáy mắt toát lên thần sắc vô cùng phức tạp:

"Suýt chút nữa là ta đã hại chết ngươi rồi."

Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ chợt khựng lại. Hắn vừa nói "Suýt chút nữa hại chết" chứ không phải là "Hại chết", nếu vậy...

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ khó có khi không khống chế nổi lực đạo mà nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Ngươi nhớ lại?"

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên thành một nụ cười, để y tùy ý siết chặt lấy cổ tay mình, có chút nghẹn ngào nói:

"Lúc ác rủa bị tiêu diệt, ta lập tức nhớ lại."

Ngụy Vô Tiện vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt y, cố gắng đè cảm giác áy náy đang cuồn cuộn dâng trào. Hắn trầm mặc trong chớp mắt, cánh môi mà Lam Vong Cơ đang vùi đầu hôn xuống cũng phát run, mờ mịt nói:

"Đều là lỗi của ta, khiến người phải ở cùng ta trong mộng lâu như vậy."

Nỗi thống khổ cùng nhung nhớ mà Lam Vong Cơ luôn phải chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ có lúc say rượu mới dám nói ra ngay lập tức như phá vỡ xiềng xích mà tuôn trào. Y mạnh mẽ lại dứt khoát đem Ngụy Vô Tiện ôm chặt vào trong lòng, hung hăng hôn lên môi người mà y yêu hơn cả chính mình kia:

"Không sao cả..."

Thanh âm trầm thấp từ tính cũng có vài phần run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định:

"Là ta cam tâm tình nguyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net