108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




108.

Ngụy Vô Tiện ung dung đem một băng ghế kéo lại, đặt mông xuống, ghét bỏ nói:

"Tại sao đến cả một cái ghế tử tế cũng không có!"

Người bên cạnh vỗ tay hai tiếng, trước mắt liền hiện lên hai cái ghế tựa có phủ đệm lưng êm ái làm bằng gỗ hoa lê, hai bên tay ghế còn được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, dùng Trần Tình gõ gõ lưng một chút, cười nhạo nói:

"Ta vẫn nên ngồi đây thì tốt hơn. Ai mà biết được ngươi có đặt sẵn một cái bẫy trên đó, chờ ta nhảy xuống hay không."

"Ngươi cũng quá cảnh giác rồi." Người bên cạnh bình tĩnh nói.

"Không cảnh giác không được, Lam Trạm còn đang ở bên ngoài chờ ta đấy." Ngụy Vô Tiện cười cười, gõ gõ lên mặt bàn: "Ngã một lần, đương nhiên phải khôn hơn một chút."

Người kia cũng không đáp lại hắn, chỉ im lặng nhìn. Ngụy Vô Tiện cũng không gấp, nhàn nhã bắt chéo chân lên, ngồi ngâm nga một tiểu khúc, nghe mang máng có chút hương vị làn điệu dân ca của một vùng sông nước.

"Khúc này là khúc gì?" Người kia lên tiếng hỏi.

Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, đáp:

"Khúc hát của mấy tiểu ngư ca ở Vân Mộng thôi."

Người kia nói:

"Ngươi nhớ dai thật."

Ngụy Vô Tiện lười biếng nói:

"May mà có ngươi, ở trong mộng lâu như vậy, nghe một giai điệu hết lần này đến lần khác, không muốn nhớ cũng phải nhớ thôi."

Hắn ngừng lại một chút, nói:

"Nhưng mà đúng là chỉ nghe được một lần duy nhất lúc đi ngang qua thôi."

Nhưng một lần thoáng qua ấy cũng đủ để hắn ghi tạc trong lòng. Không phải là hoài niệm gì, mà là bởi vì... Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, những chuyện vốn đã phủi bụi ở trong ký ức của mình, mỗi một lần trải qua lại khám phá ra một điểm mới lạ, khiến tất cả hồi ức của hắn càng trở nên mới mẻ sống động.

Bình thường hắn đến bến tàu của Vân Mộng rất nhiều lần, lần nào cũng sẽ trải nghiệm chèo thuyền ra giữa hồ trộm đài sen. Nhớ lại thật lâu trước đó, hắn cũng không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Giống như chuyện Trương nhị thúc bán bánh ở đầu phố, mỗi lần bán cho hắn đều vung thêm nhiều hạt vừng bên trên hơn, còn nháy mắt với hắn mấy cái, ý là: Đừng để cho mấy người khách khác biết, đây là lén cho riêng ngươi. Hay là mấy tiểu ca ở tiểu lâu dù có e sợ nhưng vẫn tò mò hỏi hắn chút chuyện tu tiên, sau đó liền thật thà gãi đầu gãi tai nói đáng tiếc mình không có sẵn tài nguyên để luyện tiên thuật.

Nếu không nhắc đến những chuyện kia thì đoạn hồi ức u ám mà hắn trải qua cùng với những người nhà họ Ôn cũng vì lặp đi lặp lại mấy lần mà trở nên sâu sắc hơn một chút. Những người đó tuy vẫn e sợ hắn, nhưng cũng sẽ vì hắn mà bỏ qua tất cả làm một số việc. Ôn Tình lải nhải đem hắn ghim cho vài châm, bắt hắn ngoan ngoãn nằm một chỗ để trị thương, mỗi lần hắn xuống núi đều gọi với theo dặn dò "Đừng mua nhầm khoai tây, nhớ mang củ cải về cho ta". A Uyển hay thở hổn hển chạy theo phía sau hắn, mấy lần bị trồng vào trong đất còn la hét muốn hắn cùng Có tiền ca ca của nó sinh ra tiểu bảo bảo. Ôn bà bà hiền lành luôn có chút câu nệ, nhưng lúc nào cũng gắp thịt vào tận bát cho bọn hắn, cho dù hắn luôn nói có đủ tiền vẫn sẽ ra sức tiết kiệm. Tứ thúc cùng đám hán tử kia ban ngày tụ tập một chỗ làm việc, đến đêm thì lại ngồi dưới bầu trời sao, nói đủ thứ chuyện trên đời. Khi ấy Ngụy Vô Tiện cũng ngồi trên gốc cây, ngẩng đầu nhìn từng điểm sáng nhấp nháy trên cao, cảm thấy bầu trời ban đêm cũng không tệ, từ một mảng hắc ám to lớn như vậy vẫn luôn có tinh quang lập lòe nhấp nháy. Mà lúc đó, Lam Vong Cơ sẽ đến bên cạnh, vì sợ hắn lạnh mà khoác thêm y phục cho hắn. Giả sử như chỉ có hai người, bọn họ sẽ tựa sát vào nhau, như là sưởi ấm cho nhau. Nhưng phần lớn luôn là Ngụy Vô Tiện ăn đậu hũ đối phương, luồn tay vào trong ngực y nghịch loạn, cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ dung túng thở dài rồi đem bàn tay hắn bao bọc trong lòng bàn tay. Rõ ràng là chỉ có mấy năm ngắn ngủi, nhưng bởi vì có người này tồn tại, nhân sinh hắn cũng không còn gì hối tiếc... Một số chuyện có lẽ là đã ở trong ký ức từ rất lâu, cũng có một số chuyện, đến khi ôn lại hồi ức mới để ý tới, tất cả đều cùng nhau ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh, để hắn khắc ghi vào trong tâm trí. Hắn phát hiện ra, mấy năm mà mình thật vất vả mới có thể sống qua đó cũng không phải hoàn toàn hỏng bét. Mà chính bản thân hắn, cũng không hẳn là mất đi tất cả.

Trước đó Ngụy Vô Tiện cũng thường hay mơ tới những ngày tháng không tốt đẹp gì kia, trong vô thức càng để lộ ra việc khiến mình hối hận. Nhưng mà những mảnh màu u ám đeo bám quá khứ này vì có sự tồn tại của Lam Vong Cơ, hết thảy đều trở nên không có nghĩa lý gì.

Trong những đêm vì bị quỷ khí phản phệ mà toàn thân đau nhức, sẽ có người ôm lấy hắn, để hắn tùy ý hồ ngôn loạn ngữ cố tình gây sự, chỉ im lặng vuốt ve tấm lưng của hắn từng chút từng chút một, lại còn truyền linh lực cho hắn. Lúc hắn bị người ta nhục mạ vây khốn, sẽ có người đứng bên cạnh hắn, cùng nhau đối mặt, đồng thời sẽ nói cho toàn bộ thế nhân biết, mình là đạo lữ đời này kiếp này của y. Lúc không thể không bị cầm chân nơi thâm sơn cùng cốc, cũng sẽ có người kia ở bên bầu bạn trong suốt quãng đường đời nhàm chán này.

Người kia, trong lúc hắn mê man nhất, sẽ ôn nhu nói với mình hai tiếng "đừng sợ", bởi vì sẽ luôn có y ở bên cạnh hắn. Người kia, ngay tại thời điểm hắn do dự nhất lại vươn tay đẩy một cái, nói mình mau đi làm việc mà từ đáy lòng mình luôn mong muốn, đến nhìn sư tỷ phong quang vô hạn kết thúc hôn lễ.

Cuối cùng, dù cho hồi ức cũng không xảy ra biến hóa gì nghiêng trời lệch đất, cũng không thể khiến tất cả mọi người đều an ổn sống tiếp, nhưng mà Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy, từ trong thâm tâm hắn đã phát sinh nhưng thay đổi cực kỳ to lớn, cũng như trải qua rất nhiều việc mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới.

Con người càng sợ cái gì, cái đó sẽ càng nhanh tới.

Nếu như không có gì cần phải e sợ, trong lòng cũng sẽ không do dự buông xuống chấp niệm đối với quá khứ, con đường phía trước cũng không còn thấy mê man nữa.

Người bên cạnh giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói:

"Ngươi đưa y ra ngoài trước rồi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

"Đúng, ta không muốn y lưu lại trong mộng quá lâu, đại ca còn ở bên ngoài chờ y."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cái cằm, thầm nghĩ lúc đó còn thừa cơ hôn trộm được một cái, coi như cũng không thiệt thòi. Lam Vong Cơ cùng hắn tiến vào trong mộng, cũng hoàn toàn quên hết tất cả những sự việc xảy ra khi trước. Thật sự là đã trở thành bản thân mình ở thời điểm đó hệt như trong quá khứ, mà ngay tại lúc hắn bước lên lầu chuẩn bị hạ sát, tâm trí đột nhiên sáng tỏ thông suốt, hoàn toàn tỉnh lại. 

Ngụy Vô Tiện nhớ lại cũng không nhịn được mà bật cười, đúng là rất lâu rồi hắn mới nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc tột độ sau khi bị hôn của Lam Vong Cơ, yêu thích đến mức thiếu chút nữa thì bàn tay đang vươn ra cũng không thi thuật nữa, đổi lại là ôm lấy người kia vào trong lòng mà hôn cho thỏa. Nhưng cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đưa y ra ngoài trước, bởi vì chính mình lúc này đã chủ động nhập mộng cũng sẽ thay đổi tất cả. Ra mộng tức là nhập mộng, mà nhập mộng cũng chính là ra mộng, chỉ tùy xem Ngụy Vô Tiện lựa chọn thế nào mà thôi.

"Nhưng cũng đã trải nghiệm qua, nơi này và hiện thực cũng không khác nhau quá nhiều." Người bên cạnh nói: "Một thế giới ảo mộng đẹp đến vậy, ngươi vốn có thể ở lại làm tiếp những việc mình muốn."

Thế nhưng, tất cả đều vì Ngụy Vô Tiện sửa lại hồi ức ở ngay thời điểm bắt đầu, cho nên giấc mộng này mới tan vỡ. Ngụy Vô Tiện xua xua tay nói:

"Được rồi, được rồi! Ta không muốn nằm mơ quá lâu. Hiện tại tốt đẹp như vậy, ngươi không thể cứ níu chặt lấy quá khứ không buông mãi được."

Người kia nói:

"Nhưng lúc ta cho ngươi sự lựa chọn này, ngươi cũng đã từng dao động."

Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn hắn một lát, rồi chợt bật cười:

"Cũng là con người."

Cũng là con người, nên mới có mong muốn sửa đổi lại những việc khiến mình hối hận khổ sở. Chỉ cần có một tia hi vọng, đều sẽ muốn thử một chút...

Nếu như lúc đó, chuyện này ta không làm như vậy, liệu nó có thể tốt đẹp hơn không?

Hay là nếu như sửa đổi những việc trước kia, thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra nữa?

Nhưng nếu sửa đổi, ngươi cũng không cách nào đảm bảo sau này sẽ không xảy ra những chuyện giống như vậy. Hoặc là ngươi sẽ càng có nhiều điều muốn sửa chữa hơn. Nó như một vòng tròn luẩn quẩn, khiến ngươi không ngừng thống khổ tự trách móc bản thân, từ đó trong lòng sẽ luôn buồn bực bất an.

Ngụy Vô Tiện ung dung ngâm nga đoạn tiểu khúc kia, người bên cạnh cũng yên lặng nghe hắn lẩm bẩm hát. Giống như nhìn thấy trước mặt có một con thuyền bơi qua ao sen rộng lớn, có thể nhìn thấy những cánh tay trắng nõn che qua tầng tầng lớp lớp lá sen, bẻ lấy một đài sen tươi mới nhất, còn nghe thấy âm thanh con trẻ vui đùa hòa cũng tiếng gió thổi xào xạc. Từ khúc đã kết thúc từ lâu, không khí xung quanh cũng vô cùng tĩnh mịch.  

"Ta vẫn còn nhớ, lúc ta còn rất nhỏ, chỉ là ăn một miếng dưa thôi thì đã tu ra Kim đan."

Ngụy Vô Tiện có chút hoài niệm, chậm rãi nói.

Người kia đáp: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:

"Khi đó ta còn không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy. Giang Trừng còn không thèm để ý đến ta ròng rã ba ngày liền, chỉ nói không biết từ đâu mà ta lại có lắm vận khí tốt đến vậy."

Người kia hỏi: "Sau đó?"

Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, nói:

"Ta vừa rồi hừ hai tiếng, liền rõ ràng mọi chuyện."

Người kia lại hỏi: "Chuyện gì?"

Hắn nở một nụ cười, nói:

"Lúc đó, ta chỉ có một miếng dưa cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Không cần đến một quả dưa, lại càng không cần đến cả một ruộng dưa..."

Ngụy Vô Tiện thở dài:

"Thứ duy nhất ta muốn chỉ là miếng dưa trong tay ta mà thôi."

"Vì sao ta chậm chạp không thể tu thành Kim đan, bởi vì ta còn quá nhiều chuyện không thể buông xuống, cũng mong muốn quá nhiều thứ. Nhưng mà lại quên mất, hiện tại chính bản thân ta cũng đã có quá nhiều thứ rồi."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức hiện lên ánh mắt nhạt màu ôn nhu của người kia, cảm thấy trái tim cũng ấm áp thêm mấy phần.

"Những thứ ta có, thật ra là đã quá đủ đầy rồi."

Đầy đủ để giúp hắn bước ra từ quá khứ, không còn phải ngụp lặn trong mộng cảnh, một lần nữa dũng cảm đối diện với cuộc sống mới. Giống như sư tỷ đã từng nói, dù cho hắn làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không trách hắn. Bởi vì đó là chuyện hắn muốn làm, đó là con đường mà hắn chọn.

"Ta đã từng nghĩ đến, rốt cuộc những gì ta làm là sai hay là đúng. Nếu như cho ta một cơ hội làm lại, ta có đem tất cả mọi chuyện nghịch chuyển cải biến hay không."

Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói. Người kia chỉ đáp lại hắn một tiếng: "Ừ."

"Nói thật..." Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn hắn, nói: "Ta rất không thích ngươi."

Người kia gật đầu: "Ta biết."

Ngụy Vô Tiện cũng gật đầu:

"Nhưng mà cũng nhờ ngươi mà ta thấy rõ rất nhiều chuyện."

Người kia im lặng không nói. Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

" Trên đời này có rất nhiều chuyện làm rồi sẽ không còn cơ hội sửa chữa. Cũng chính vì những chuyện này mà trở thành ta như hiện tại."

"Ta không cách nào đánh giá những chuyện lúc trước ta làm là đúng hay sai."

Hắn cười nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhánh tràn ngập ý vị nghiêm túc:

"Nhưng mà ta biết một chuyện, ta không thuộc về quá khứ, con đường của ta là ở phía trước."

Đầu ngón tay của người kia có chút khựng lại. Một lúc lâu sau, hắn cũng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện vươn vai, duỗi thẳng lưng một cái, đạp đạp vào ghế băng của người bên cạnh:

"Này, ta và người nói chuyện lâu như vậy rồi, có thể thả ta đi được chưa?"

Hắn sờ sờ cằm, híp mắt cười, nói:

"Lam Trạm còn đang ở bên ngoài chờ ta đấy."

Người kia buông hàng mi dài xuống, rót cho mình một chén rượu:

"Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta đâu có cản ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "Thật?"

Người kia nói: "Thật."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đừng hối hận."

Người kia nói: "Không hối hận."

Ngụy Vô Tiện nói: "Bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội khác đâu."

Người kia có chút bất đắc dĩ, nhíu mày cười nói:

"Ngươi đi đi..."

Nụ cười xán lạn này khiến cho khuôn mặt vốn tái nhợt kia nhiều thêm mấy phần sinh khí, trong mắt người khác cũng trở nên vô cùng phong thần tuấn lãng, tuấn dật phi phàm. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, chép miệng nói:

"Ôi chao, khuôn mặt này của ta cười lên hóa ra là như thế này, chẳng trách đem tiểu cổ bản Lam Trạm kia mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Sao ngày trước ta lại không phát hiện ra y thích ta chứ, lại còn luôn cảm thấy y chính là muốn đem ta bắt về Cô Tô lĩnh phạt."

Đầu ngón tay của người kia miết nhẹ trên miệng chén rượu, cười nói:

"Bây giờ cũng không muộn."

"Ngươi nói đúng, giờ vẫn chưa muộn."

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, đem Trần Tình để lên bàn, nhìn thoáng qua một lần cuối cùng. Tiếp đến, vạt áo đen khẽ lay động, không còn lưu luyến bất cứ thứ gì mà quay lưng rời đi. Ở cuối con đường tối tăm dài thăm thẳm có một tia sáng hiện lên, Ngụy Vô Tiện bước chân bình ổn đi dọc theo con đường đó, tiến ra ngoài. Bỗng nhiên hắn cảm thấy giống như khi trước, mỗi ngày đi dọc theo con đường núi thấp thoáng ánh đèn lồng dẫn lên Loạn Táng Cương. Khi hắn sắp đi đến đỉnh núi, sẽ có một người luôn đứng đó đợi mình.

"A Tiện, gặp lại sau." 

Khi Ngụy Vô Tiện vừa đặt chân xuống thì lại cảm giác như nghe được tiếng gì đó. Hắn nghi hoặc quay đầu lại, ngoại trừ "tâm ma" đang uống rượu ra thì cũng không có ai khác. Chén rượu khẽ chuyển qua chuyển lại giữa hai tay của đối phương, thanh âm trầm thấp chậm rãi nhưng vô cùng nghiêm túc:

"Thật sự không hối hận sao? Nếu hối hận có thể đến tìm ta lần nữa."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy liền cười ha ha, nói:

"Quên đi, hai ta tốt nhất không nên gặp lại. Huống chi những chuyện kia, ta cũng không biết nên nói ta làm đúng hay ta làm sai."

Hắn đến đầu cũng không quay lại, chỉ khoát khoát tay, cước bộ dưới chân cũng không dừng dù chỉ một nhịp. Ánh sáng màu vàng ấm cúng chiếu lên từng sợi tóc của hắn, khuôn mặt tuấn dật dường có một chút biến hóa rất nhỏ, một lát sau lại trở thành một gương mặt hoàn toàn khác. Nhưng mà giữa hai đầu lông mày, nét cười tiêu sái kia vẫn không thay đổi chút nào. Tiếng bước chân trong hành lang tối tăm lại càng vang vọng rõ ràng. Ngụy Vô Tiện cười lớn, nói:

"Nói cho cùng, chung quy tất cả mọi việc, đúng sai tại mình, khen chê do người, không bàn được mất."

Hắn dừng lại một chút, ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn, thanh âm trước nay chưa từng kiên định như vậy:

"Mà ta... vẫn luôn như thế, chưa bao giờ thay đổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net