109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

109.

"Ngụy... Ngụy Anh..."

"Ngụy Anh..."

Bên tai mơ hồ nghe được tiếng ai đó gọi mình, lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, trong mắt vẫn còn một tia mông lung, chưa thể hoàn toàn thanh tỉnh.

"Ngụy Anh."

Thanh âm trầm thấp mang theo vài tia vui mừng khó nén, hắn vừa nghe thấy thì hai mắt liền sáng lên. Trái tim đang treo cao của Ngụy Vô Tiện cũng buông lỏng xuống. Rốt cuộc cũng trở về hiện thế rồi. Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng ôm lấy vai Lam Vong Cơ, dựa vào trong ngực y:

"Ta có hơi choáng váng, ngủ lâu quá, để ta ngồi yên một lúc."

Lam Vong Cơ vội vàng thu liễm khí tức, đem hắn ôm chặt vào ngực. Ngụy Vô Tiện bị y ôm đến mức thở không nổi, kêu lên oai oái:

"Nhẹ thôi, Nhị ca ca, ngươi mạnh tay vậy, một nam nhân yếu đuối như ta không chịu nổi bị ngươi siết chặt vậy nha."

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, hơi thở có chút khựng lại, giống như hơi áy náy, vội vàng thả lỏng tay. Kết quả là y còn chưa buông ra, lại bị Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy eo. Ngụy Vô Tiện thở dốc một tiếng, tựa đầu lên vai y, gần như là đem chóp mũi kề sát khuôn mặt, hơi thở vừa ẩm ướt lại vừa nhu hòa.

Đúng lúc Lam Hi Thần tới Tàng Thư Các tìm bí quyển nên cũng không ở đây, Lam Vong Cơ liền mặc hắn tùy ý tìm một tư thế thích hợp, sau đó để người tựa vào trong lòng. Cánh môi nhạt màu khẽ cong lên, cố gắng kìm xuống ham muốn đem người kia siết chặt trong ngực. Ngụy Vô Tiện nhìn y một chút, ngay lập tức phát hiện ra tiểu tâm tư của ai kia, thế là hắn liền nắm lấy tay y chủ động đem mình nhốt lại:

"Muốn ôm thì ôm đi, ta nói đau là ngươi lại không ôm nữa."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hạ thấp đầu xuống, vô cùng trân trọng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Ngụy Vô Tiện được hôn đến mức thoải mái vô cùng, trong miệng vẫn lẩm bẩm:

"Ngươi có nhớ được chuyện gì xảy ra trước đó không?"

Lam Vong Cơ bình ổn lại trái tim đang đập đến loạn nhịp của mình, thấp giọng nói:

"Ta chỉ nhớ được ngươi nói hai chữ 'Chờ ta', sau đó ta liền bị đưa ra ngoài."

Y dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì..."​

Ngụy Vô Tiện chép miệng một cái, thầm nghĩ lúc đó hắn nên trực tiếp hôn chứ không cần nói thêm, thổ lộ nhiều như vậy, đến khi người ta tỉnh lại thì một câu cũng không nhớ. Hắn ngoắc ngoắc đốt ngón tay, ra hiệu cho Lam Vong Cơ xích lại gần. Đợi Lam Vong Cơ phối hợp tiến lại gần thêm một chút, Ngụy Vô Tiện lại hôn lên tai y một cái rồi mỉm cười, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói:

"Ta ở dịch trạm, gặp phải một tên tiểu cổ bản, một mực dây dưa với ta, nói với ta Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính, ta sẽ không khống chế nổi tâm tính của chính mình."

Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khựng lại. Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục cười, nói:

"Ta luôn cảm thấy, hình như trong mộng y đã nói câu này với ta rất nhiều lần, tính ra cũng phải nói đến gần một trăm tám mươi lượt."

Lam Vong Cơ: "Ừ..."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, nói:

"Thế nên ta nghĩ, nếu như ta lại tiếp tục cự tuyệt y, y sẽ khổ sở biết bao."

Hắn cười nhẹ một tiếng:

"Đoán không chừng còn chạy đến một chỗ ta không biết rồi lén khóc lớn nữa. Chậc, hảo hảo đáng thương lại đáng yêu, thật khiến người ta đau lòng."

Môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật:

"Sẽ không."

Ngụy Vô Tiện hỏi lại:

"Ngươi cảm thấy y sẽ không khổ sở sao?"

Lam Vong Cơ liền trầm mặc, Ngụy Vô Tiện cố nén ý cười, trong lòng lại nổi lên một trận yêu thương kèm theo vài tia chua xót:

"Ta lại cảm thấy y sẽ. Ôi, y khổ sở một lần, ta cũng cảm thấy khổ sở theo."

Lam Vong Cơ có chút ngập ngừng, dò hỏi:

"Cho nên ngươi..."

"Sau đó, ta nói với y, được."

Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn bóng hình của chính mình được khắc họa rõ nét trong đáy mắt nhạt màu đang ánh lên một tia kinh ngạc rất nhỏ của Lam Vong Cơ. Hắn mỉm cười, gật đầu nói:

"Ta cùng ngươi về Cô Tô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net