113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

113.

"Ngươi trưng ra cái vẻ mặt gì kia?"

Kim Lăng cau mày, ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái eo vẫn còn đau nhức của mình, ngáp một cái:

"Ngủ không ngon."

Kim Lăng giận dữ nói:

"Ngủ không ngon? Ta đã đến từ sớm, lại nghe người ta nói ngươi phải ngủ đến khi mặt trời nhô cao thì mới dậy, thế mà còn ngủ chưa đủ?" Cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Gia quy Lam gia đúng là thùng rỗng kêu to mà."

Câu này của tiểu tử kia ngược lại nghe có mấy phần tức giận đến nghẹn lời, chắc hẳn là đợi rất lâu rồi. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, cười cợt nhìn cậu:

"A Lăng này."

Kim Lăng thấy hắn bỗng nhiên đổi giọng ôn nhu gọi mình, da gà da vịt nổi hết cả lên:

"Cái... cái gì?!"

Ngụy Vô Tiện cười híp cả mắt, nói:

"Lo lắng cho ta như vậy sao, vừa nghe nói ta tỉnh dậy là đã vội vàng đến?"

Kim Lăng bị hắn vạch trần, định lên tiếng kiếm đại một cái cớ:

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ ra ngoài, nói:

"Ngươi cũng đừng nói với ta sớm như vậy đã chạy tới đây là để rủ đám người Tư Truy đi săn đêm nha, bây giờ trời vẫn còn sáng đấy."

Kim Lăng: "..."

Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu tử kia đang thẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng cực kỳ có tâm. Hắn ngủ một giấc hơn một tháng, Kim Lăng hẹn mấy người Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy đi săn đêm nên biết được, thế là liền qua thăm một chút. Nhưng khi đó Ngụy Vô Tiện vẫn còn trong trạng thái mê man, sắc mặt tái nhợt không hề có một tia sinh khí. Nghe nói sau đó không biết từ đâu kiếm được một chút linh dược, lấy danh nghĩa bồi đắp quan hệ giữa hai thế gia, đem tất cả đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Những vật này sau khi đến tay Lam Hi Thần đương nhiên sẽ được đưa đến cho Lam Vong Cơ. Đến tay Lam Vong Cơ cũng chính là cho Ngụy Vô Tiện dùng.

Đêm qua Ngụy Vô Tiện mới tỉnh, tin tức dù nhiều dù ít cũng sẽ như mọc cánh, truyền đến tai những người luôn chú ý đến việc này. Lam gia cũng đã nhận được chút thuốc bổ hoặc ít thuật pháp điều thân mà những gia tộc nhỏ phụ thuộc đưa tới. Kim gia đưa lễ vật đến cũng không có gì là lạ, nhưng một phần tâm ý này cũng khiến đáy lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy mềm mại hơn rất nhiều. Trong mơ hắn cũng ở cùng với Giang Yếm Ly một khoảng thời gian. Tuy rằng chỉ là mộng cảnh, nhưng luôn khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng chân thực. Lúc này nhìn thấy Kim Lăng, hắn không khỏi cảm khái, đứa nhỏ này đúng là càng lớn lên càng giống sư tỷ. Hắn ung dung chậm rãi rót cho Kim Lăng một chén trà, cũng không tiếp tục bóc mẽ cậu nữa, tránh việc khiến tên tiểu tử kia thẹn quá hóa giận mà bỏ đi:

"Yên tâm, ta hiện giờ khỏe mạnh vô cùng."

Kim Lăng nhìn hắn, có chút khó tin:

"Thật sự... không sao?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

"Không có chuyện gì, khỏe rồi. Hàm Quang Quân mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ta như vậy, muốn không khỏe cũng không được."

Kim Lăng nghẹn họng, nói:

"Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai cậu, nhíu mày cười nói:

"Không cần lo lắng, mấy ngày nữa các ngươi đi săn đêm thì có thể mang ta theo rồi."

Hắn nói "mang ta theo" chứ không phải là "ta mang các ngươi đi". Ai bảo cái đứa nhỏ Kim Lăng này vừa kiêu căng lại vừa nhạy cảm như vậy, hiện tại còn phải để ý giữ gìn thể diện của một gia chủ, cho nên loại chuyện nhỏ nhặt này trước nay Ngụy Vô Tiện luôn luôn nhiệt tình phối hợp. Kim Lăng bị hắn thân mật vỗ vai như thế nên có chút đứng ngồi không yên, trong đầu cố gắng nhịn xuống ý muốn đứng dậy cáo từ. Nhưng mà trong lòng lại có chuyện khúc mắc, cuối cùng do dự nửa ngày cũng không nhấc nổi mông lên khỏi cái ghế. Một lúc sau, Kim Lăng mới cứng ngắc thở ra một câu:

"Thân thể chỉ vừa hồi phục đã muốn đi săn đêm... Ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng rảnh rỗi quá nhỉ."

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một chút, liền dứt khoát gật đầu:

"Đúng vậy, ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngoài gặm cải trắng ra cũng có làm cái gì khác đâu."

Kim Lăng không hiểu lắm, hỏi lại:

"Cải trắng?"

Ngụy Vô Tiện phất phất tay:

"À, không có gì."

Kim Lăng cũng không thèm truy đến cùng, giống như đã quen với việc hắn thỉnh thoảng sẽ hồ ngôn loạn ngữ rồi. Sau đó, dường như nhớ ra việc gì, cậu mới cúi đầu sờ soạng bên hông:

'Cạch.'

Cậu lấy ra một cái chuông nhỏ chạm khắc hoa sen chín cánh trên thân ra, cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn. Cũng không phải là đồ mới, nhưng vừa nhìn là biết đã được giữ gìn vô cùng cẩn thận. Những đồ làm bằng ngọc này trước nay thường được mang theo bên người. Mỹ ngọc thượng hạng có thể dưỡng linh, cũng có thể bảo tồn linh thức hoặc linh khí, càng đeo sẽ càng trong sáng oánh nhuận. Ngụy Vô Tiện tò mò cầm lên xem xét, hỏi:

"Đây là cái gì?"

Kim Lăng nhíu mày, nói:

"Ngươi thử nhìn qua giúp ta xem, cái này... có thể sửa hay không?"

Lần này cậu đến đây đúng là để thăm Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng là có một việc cần nhờ hắn giúp. Ngụy Vô Tiện cười cười nói:

"Ngọc khí thì đi tìm thợ làm ngọc cũng được mà. Tìm ta, chưa chắc ta đã sửa được."

Kim Lăng nhìn hắn tung lên tung xuống cái chuông ngọc trong tay, vội vàng la lớn:

"Này, cẩn thận hỏng! Đây là tự tay mẫu thân làm để lại cho ta đó."

Cậu vừa dứt lời, liền phát hiện ra trong lúc cuống quýt đã lỡ miệng nói ra việc không muốn tùy tiện để người khác biết. Thế là khóe môi khẽ giật giật, không nói nữa. Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện lập tức cứng đờ, động tác trong tay cũng ngưng lại. Rõ ràng chỉ là một cái chuông ngọc nhỏ tinh xảo, lúc này lại giống như một khối đá nặng ngàn cân đè ép trên tay hắn. Hai người im lặng nhìn nhau, không nói câu gì. Một lúc lâu sau Kim Lăng mới lên tiếng:

"Ta sợ... thợ làm ngọc đem cái này sửa hỏng."

Cậu chần chừ nói:

"Lúc ta còn rất nhỏ, khi được đeo vật này lên thì đã có người nói với ta rằng nó có mang linh khí, có thể bảo hộ ta bình an. Cũng không biết là có tác dụng thật hay không, nhưng mà tóm lại từ nhỏ đến giờ ta cũng không sinh bệnh hoặc bị tổn thương lớn."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Đấy là do mạng ngươi lớn, nếu không phải có ta dời vết ác trớ đi, sợ là ác rủa tìm đến ngươi lúc nào cũng không biết.

Kim Lăng ngừng lại một chút, mi tâm càng nhíu chặt, dường như có hơi bất an. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái chuông ngọc kia, tâm tư ung dung chậm rãi cũng khẽ khàng xao động. Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không thể nói được chỗ không đúng là chỗ nào:

"Cái chuông ngọc này có vấn đề gì?"

Kim Lăng nói:

"Cái chuông ngọc ngày trước kia đều kêu được, ta cũng luôn luôn mang theo nó bên mình, cũng không dùng nó làm gì cả... Nhưng không hiểu sao mấy ngày trước tự nhiên nó lại không kêu được nữa."

Tay Ngụy Vô Tiện khựng lại, vô thức hỏi:

"Mấy ngày là mấy ngày?"

Kim Lăng gắt:

"Mấy ngày chính là mấy ngày, ta làm sao mà nhớ rõ được."

Sau đó lại tiếp tục nói:

"Trước kia cái chuông này luôn kêu, ắt hẳn là bên trên có linh khí. Có lẽ là thuật pháp gì đó do mẫu thân ta để lại để có thể bảo hộ ta bình an. Hiện tại nó không kêu nữa, ta không biết là do vật này mất đi linh khí hay là..."

Đột nhiên, một ý nghĩ hoang đường đến cực điểm lại nảy ra trong đầu Ngụy Vô Tiện, khiến hắn có chút khó mà tin được, trái tim lại đập nhanh hơn:

"Rốt cuộc mấy ngày chính xác là bao nhiêu ngày?!"

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đẩy cao thêm mấy phần. Kim Lăng bị hắn rống lên như vậy nên không tránh khỏi ngạc nhiên, trong lòng vốn là vì chuyện cái chuông ngọc mà thấp thỏm không yên cũng bị kích động, cả giận nói:

"Ta làm sao mà nhớ rõ được! Ngươi cần biết chính xác là mấy ngày để làm cái gì?!"

Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, trong lòng biết rõ là do mình quá kích động. Hắn miễn cường bình ổn lại tâm tình đang xao động đến sắp bùng nổ, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Lăng, chậm rãi nói từng chữ:

"A Lăng, ngươi nghĩ kỹ một chút... rốt cuộc là mấy ngày?"

Kim Lăng bị ánh mắt tràn đầy mong chờ còn mang theo vài tia ẩn nhẫn cố nhịn của hắn nhìn đến bất an, lập tức thành thật nhớ lại một chút. Một lát sau, cậu chần chừ nói:

"Chính xác là trong một đêm, vào năm ngày trước."

Một cỗ kinh ngạc như dòng nước nóng hổi từ lòng bàn chân tràn ra khắp cơ thể hắn, khiến Ngụy Vô Tiện sững sờ. Hai bên thái dương như bị cỗ nhiệt lưu này quét qua, trở nên đau nhức vô cùng. Kim Lăng thấy sắc mặt của hắn hết đỏ lại trắng, như thể vừa nghĩ đến chuyện gì đó kinh hãi chấn động vô cùng, không khỏi do dự lên tiếng:

"Cho nên, vật này có thể sửa hay không vậy?"

Ngụy Vô Tiện chợt đứng dậy:

"Ta..."

Hắn lúc này vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, hai tay khum lại che lấy khuôn mặt, ở trong phòng bước tới bước lui mấy vòng liền, giống như bị thứ gì đó vô cùng khó tin kích thích, không thể nào mà bình tĩnh cho nổi. Kim Lăng mơ hồ hỏi:

"Ngươi làm gì đấy? Đi tới đi lui...?

Cậu mới nói được nửa câu thì lập tức đã bị đôi mắt tràn ngập tơ máu của Ngụy Vô Tiện làm cho cứng họng. Toàn thân Ngụy Vô Tiện không ngừng run rẩy, bàn tay đang nắm chặt chiếc chuông đã thấm đẫm mồ hôi. Cho dù hắn đã hung hăng hít sâu vài cái, tâm tình vẫn không cách nào hòa hoãn được. Hắn đưa tay lên ôm lấy mặt, cười với Kim Lăng một tiếng, nói:

"A Lăng, ngươi cứ về trước đi."

"Cái này... ta sẽ sửa giúp ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net