12 - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

'Rầm'

Giang Yếm Ly nghe được một tiếng động thanh thúy vang lên, vừa mừng vừa sợ xoay người nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện từ trên băng ghế lót tạm ít chăn đệm ngã lăn xuống sàn thuyền, tạo nên một tiếng giòn vang, không nhịn được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

"A Tiện, đệ tỉnh rồi!"

Giang Yếm Ly vội vàng bước tới gần, muốn đem hắn đỡ lên. Ngụy Vô Tiện chậm rãi khoát tay áo, chống tay xuống boong thuyền chống đỡ bản thân mình đứng dậy, đến lúc lên tiếng mới phát giác ra giọng nói của mình đã khản đặc:

"Sư tỷ, đệ không sao..."

Giang Yếm Ly đau lòng nắm lấy tay hắn, đỡ hắn ngồi lên đệm:

"Cẩn thận một chút."

Đầu Ngụy Vô Tiện nặng trịch, toàn thân không có khí lực, vịn chặt vào thuyền cố gắng ngồi vững, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tâm phế như bị thiêu đốt, cổ họng đau rát không thôi. Hắn từ từ nhắm mắt, dựa trên chăn đệm khó khăn hổn hển mấy lượt mới đem khí quản thở đến thông thuận, đốt ngón tay im lặng nắm chặt lấy góc chăn.

"Cuối cùng đệ cũng tỉnh." Giang Yếm Ly dùng khăn vải ấm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán hắn, mềm giọng nói: "A Tiện, đệ đã ngủ tận mười canh giờ rồi."

Ngụy Vô Tiện cười khan một tiếng:

"Không phải chứ..."

Ngay sau đó, như chợt nhớ ra việc gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi:

"Mười canh giờ?!"

Giang Yếm Ly đáp lời:

"Đúng rồi, lúc đầu chúng ta còn tưởng đệ bị nội thương, nhưng y sư cẩn thận kiểm tra một phen lại nói đệ không có thương tích gì, chỉ là mệt mỏi quá độ nên ngất đi thôi."

"Không phải đệ muốn hỏi chuyện này."

Ngụy Vô Tiện gấp gáp nắm lấy ống tay áo Giang Yếm Ly, khẩn thiết hỏi:

"Sư tỷ, Lam Trạm đâu?!? Lam Trạm thế nào rồi?!?"

Trước khi ngất đi hắn còn nhớ rất rõ... Trên lưng của Lam Vong Cơ đều là da tróc thịt bong, vết thương thật sự dọa người, còn có bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình đang không ngừng chảy máu.

13.

Nhìn thấy y sư vén rèm từ đầu thuyền đi ra, Ngụy Vô Tiện vội vội vàng vàng tiến đến hỏi:

"Lam Trạm y ..."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, như thể sợ quấy nhiễu đến người trong khoang thuyền, bèn hạ thấp giọng nói:

"Lam Trạm y sao rồi?!"

Y sư thấy người túm lấy mình là Vân Mộng Giang thị Ngụy công tử thì vội thi lễ, đáp:

"Vết thương dù sâu, nhưng lúc đó Lam nhị công tử đã nhanh trí phong bế huyệt đạo cầm máu kịp thời. Lại thêm người tu tiên gân cốt máu thịt hồi phục so với người thường nhanh hơn, linh lực tu vi càng cao thì tốc độ hồi phục càng kinh người, trước mắt tình trạng vết thương đã tốt hơn nhiều rồi."

Ngụy Vô Tiện nhất thời yên tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Nhưng mà..."

Y sư kia chợt nhíu mày, vẻ mặt trầm tư. Ngụy Vô Tiện bị một tiếng nhưng mà của hắn làm cho tim nhảy thót lên một cái, một hơi vừa thở ra cũng hít lại vào hơn phân nửa.

"Nhưng mà cái gì?"

"Lúc nãy tại hạ nói đến chỉ là vết thương trên lưng của Lam nhị công tử, còn vết thương trong lòng bàn tay ngài ấy lại có chút khác thường. Vết thương này giống như bị thứ ác rủa gì đó ăn mòn da thịt, đáng lẽ dù có dùng thượng phẩm linh dược cũng chỉ có thể từ từ lành lại, nhưng không hiểu sao lại khép lại cực nhanh, có thể tháo băng gạc ra rồi."

Y sư lại lắc đầu, thở dài:

"Khi nào cập bến, tại hạ sẽ tới mấy cửa hàng ở Lang Tà tìm một ít y thư, nhất định có thể tra được nguyên do."

Vết thương sau lưng là y thay hắn cản một kiếm, nhưng vết thương trên bàn tay y...

Ngụy Vô Tiện nhếch môi, thần sắc cứng đờ, cảm ơn y sư, đứng ngoài bức rèm che trước khoang thuyền, do dự không biết có nên đi vào hay không.

Đang thời chiến loạn, số lượng thuyền cực kỳ khan hiếm, nhiều người cùng đi chung một thuyền, đến chỗ ngủ cũng phải chen chúc nhau. Giang Yếm Ly ở riêng trên thuyền vận chuyển vật tư của gia tộc, nam nữ tách biệt, phân cách cùng bọn người Ngụy Vô Tiện. Con thuyền chở vật tư này được hộ tống ở trung tâm đội thuyền, đi ở giữa, còn có dây thừng nối liền với thuyền khác để đề phòng ban đêm bị gió lớn làm xóc nảy hoặc bị trôi dạt đến một chỗ không ai biết. Dưới chân Ngụy Vô Tiện lúc này là một con thuyền nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể chở từ một đến hai người. Lam Vong Cơ là bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể vì một mình y mà bắt mười mấy người trưởng thành trên thuyền phải chen chúc dành riêng cho y một gian. Lam Vong Cơ cũng không quá câu nệ để ý, bảo rằng chỉ cần phân cho y một chiếc thuyền nhỏ đơn độc là được.

Trên thuyền màn che tầng tầng lớp lớp như sợ bị hàn khí xâm nhập, tấm rèm treo đầu thuyền được làm từ một tấm lông thú nặng nề, đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cái bóng nhỏ của ánh nến trong khoang thuyền. Ngụy Vô Tiện đứng bên ngoài do dự thật lâu, tâm tình phức tạp cùng bất an. Mặc dù trên danh nghĩa là đến cảm tạ hay là do tư tâm của riêng hắn, hắn vẫn nên đi vào hỏi vài câu, xem Lam Vong Cơ có cần thêm gì không. Nhưng mà đi vào rồi thì biết nói gì đây? Nói thật có lỗi, hay là nói...

"Vào đi."

Giọng nói bên kia bức rèm vang lên, có chút khàn khàn nhưng vẫn bình tĩnh như thường. Ngụy Vô Tiện chợt bị gọi tên, tay chân liền cứng đờ. Nửa ngày, hắn hít sâu một hơi rồi cúi người vén rèm lên, tiến vào khoang thuyền nhỏ. Bấc nến bị đốt cháy đang nhẹ nhàng lay động, ánh nến độ sáng vừa phải, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của Lam Vong Cơ, soi rõ mấy phần tái nhợt.

Y phục được y đơn giản khoác trên người, giống như là sợ làm ảnh hưởng đến vết thương nên cũng không cẩn thận tỉ mỉ như mọi khi. Phát quan cùng mạt ngạch cũng gỡ xuống, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, so với bộ dạng băng lãnh khiến người khác tránh xa ngàn dặm trên chiến trường cũng bớt một phần lạnh lẽo cứng ngắc, lại nhiều thêm vài phần nhu hòa. Trung y màu trắng cũng không hoàn toàn buộc kín, bên trong là tầng tầng lớp lớp băng vải. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, tim như bị ai hung hăng đâm một cái, trong lòng là cảm giác áy náy và chua xót ùn ùn dâng lên.

Hắn chầm chậm thăm dò đệm giường rồi ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, cẩn thận từng li từng tí cân nhắc mở miệng:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ: "Ừ?"

Ngụy Vô Tiện hạ thấp mi mắt, chỉnh chỉnh góc chăn cho y:

"Ngươi có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Lam Vong Cơ: "Đại khái không còn gì đáng ngại."

"A, vậy là tốt rồi."

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười một cái, đầu ngón tay vò vò góc chăn như muốn làm dịu bớt khẩn trương cùng lo lắng bất an trong lòng. Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện đưa mắt đánh giá một vòng xung quanh buồng nhỏ trên thuyền, cười ngượng hai tiếng chuyển chủ đề:

"Thuyền này thật nhỏ, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với ta, hoặc nói với Giang Trừng. Ta sẽ tìm cách điều một chiếc thuyền lớn hơn đến cho ngươi."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

"Vật dụng trên này có chút đơn sơ. Đợi lên bờ rồi ta sẽ kiếm cho ngươi một tấm chăn lông cùng ít đồ tư trang khác. Chúng ta còn phải ở Lang Tà chi viện trong một khoảng thời gian dài mà phải không, đến lúc đó đều mang hết lên bờ, sắp xếp thỏa đáng, cam đoan sẽ khiến cho ngươi cảm thấy hài lòng."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không cần, đơn giản là được rồi."

Ngụy Vô Tiện thấy mình đề xuất cái gì cũng bị y nhã nhặn uyển chuyển từ chối hết lần này đến lần khác, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.

Hắn ngồi một lúc, đến khi mà thật sự đứng ngồi không yên mới vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đứng dậy, cười nói:

"Ta đây đúng là hồ đồ rồi, bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng chứ. Không phải là ta đang làm phiền ngươi hay sao. Ha ha, ngươi cứ ngủ sớm đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu:

"Ngươi muốn gì thì cứ bảo ta, ta sẽ phân phó cho bọn họ an bài."

Nói xong, hắn cũng không đợi Lam Vong Cơ trả lời, quay người vội vã rời đi. Bầu không khí quả thực làm hắn có hơi lúng túng, hắn không biết phải nói gì với Lam Vong Cơ, trong lòng đều chỉ toàn là cảm giác áy náy cùng bối rối mà thôi.

Bỗng nhiên, eo hắn bị một cỗ lực đạo vừa mạnh mẽ vừa mềm mại túm lấy, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được lưng mình dán vào ngực người kia, bị y ôn nhu ôm vào trong lòng. Ngón tay thon dài phủ lên phần eo đang căng cứng của hắn, nhu hòa nhưng khó tránh thoát. Ngụy Vô Tiện cứng đờ, vô thức quay đầu nhìn Lam Vong Cơ:

"Ngươi làm gì vậy?"

Cái cằm của y mấy ngày nay dường như đã gầy đi rất nhiều, mệt mỏi tựa lên vai hắn, cánh tay y vòng qua eo hắn ôm chặt, hắn phảng phất như có thể cách một tầng y phục cảm nhận được thân thể lạnh buốt của đối phương. Y khẽ thở dài một tiếng, hơi thở nóng ẩm làm cho tay chân Ngụy Vô Tiện nhũn cả ra. Thanh âm trầm thấp lại tràn đầy từ tính của nam nhân đang ôm sát phía sau hắn vang lên bên tai, làm lý trí Ngụy Vô Tiện vỡ vụn ngay lập tức:

"Ngươi ở lại đây đượckhông?"



_________///__________

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn gì liền nói với ta, ta phân phó bọn họ đi an bài."

Lam Vong Cơ: "Muốn ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net