18 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Hai ngày trước.

Cùng hắn hồ nháo ầm ĩ một phen, vết thương của Lam Vong Cơ đúng thật là bị nứt rất nghiêm trọng, làm đại não Ngụy Vô Tiện đang bị dục vọng thiêu đốt cũng nhoáng cái thanh tỉnh, tâm tình mất sạch, vội vội vàng vàng giúp Lam Vong Cơ phong bế mấy huyệt đạo cầm máu sau lưng, sau đó cởi trung y còn sạch sẽ của mình ra giúp y lau khô vết máu. Rõ ràng chỉ là một trận ý loạn tình mê, nhưng vì Ngụy Vô Tiện nhất thời không kìm lòng được mà hiện giờ nhìn vào lại chẳng khác gì mới vừa trải qua một phen kịch liệt giao chiến. Trung y của hai người đã không thể mặc được nữa, nhưng may là chăn đệm vẫn còn sạch sẽ tươm tất.

Ngụy Vô Tiện vòng một tay ra sau lưng y, muốn kiểm tra xem băng gạc có bị xê dịch hay không. Có điều tay còn chưa chạm được đến mặt vải thì phần eo thon gọn đã bị Lam Vong Cơ túm chặt lấy. Ngụy Vô Tiện bị y ôm vào trong ngực, da thịt tương liên, chưa gì đã cảm thấy đầu óc mơ hồ một mảnh:

"Ngươi sao thế?!?"

Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà hắn nhìn thấy vành tai của Lam Vong Cơ có chút phiếm hồng. Ngụy Vô Tiện hoài niệm, đã lâu lắm rồi hắn không được chiêm ngưỡng bộ dạng Lam nhị công tử mặt không biểu tình nhưng vành tai phiếm hồng nha. Cũng đã lâu lắm rồi, thiếu niên Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc mà thẹn quá hóa giận cũng không lộ ra cảm xúc bất ổn như vậy. Giọng Lam Vong Cơ dường như có chút đè nén, nói:

"Đừng lộn xộn!"

Ngụy Vô Tiện hoang mang:

"Ta không lộn xộn, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi như thế nào thôi."

"Ngày mai thay thuốc là ổn."

Lam Vong Cơ một tay giữ chặt hắn, một tay đem chăn mền phủ lên lưng trần của hắn, đem cả người trong chăn kia ôm vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện tựa cằm lên vai y, sờ sờ vành tai càng ngày càng đỏ của y, cười nói:

"Lam Trạm, tai ngươi thật nóng."

Hai hàng mi dài của Lam Vong Cơ run rẩy đến lợi hại, làm tâm Nguy Vô Tiện ngứa ngáy, không nhịn được muốn đưa tay lên sờ. Nhưng còn chưa sờ đến thì đã bị Lam Vong Cơ thở hổn hển đem mặt hắn ép chặt vào hõm cổ y, lòng bàn tay y đang đặt trên eo Ngụy Vô Tiện nóng đến mức làm hắn phát run. Lúc này hắn mới phát hiện ra, mình thì thoải mái rồi nhưng Lam Vong Cơ thì chưa.

Khi nãy trong lúc đầu óc mơ hồ Ngụy Vô Tiện còn dám nói giúp y giải quyết, hiện tại đã thanh tỉnh liền thấy một trận xấu hổ như dời non lấp biển càn quét trong đầu, thẹn thùng đến mức đầu ngón tay cũng thẹn. Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao tai Lam Vong Cơ lại đỏ như vậy.

Dù không cần mở chăn ra nhìn thì hắn cũng biết, bên dưới mình bây giờ đã trắng trắng trong trong một mảnh hỗn độn như thế nào, dịch thể ấm áp giữa đùi còn chưa khô, thứ ở giữa hai chân vẫn còn chút trọc dịch sót lại trên đỉnh, hai bên đùi trắng nõn lưu lại toàn là dấu vết ân ái thô bạo. Hai người bọn họ còn đang ở trần ôm lấy nhau, da thịt cận kề, bụng dưới nhớp nháp ma sát với nhau còn mơ hồ nghe thấy tiếng. Càng nghĩ, Ngụy Vô Tiện càng thấy xấu hổ, trách không được vừa rồi Lam Vong Cơ giữ chặt lấy hắn không cho loạn động.

Người trong lòng đang trần truồng lõa thể trong ngực mình, trên người lại tràn đầy dấu vết ân ái, còn mình thì hết lần này đến lần khác vì bị thương mà không cách nào đem người kia giày vò một trận, thật sự là nghẹn muốn chết!

Dù trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn còn khúc mắc chưa được tháo gỡ, chưa thể đường đường chính chính đối diện với tình cảm của Lam Vong Cơ dành cho hắn, nhưng thấy Lam Vong Cơ trong lúc động tình mà vẫn đối với thân thể hắn kiềm chế dục vọng, bỗng nhiên lại khiến cho hắn cảm thấy đem toàn bộ bản thân mình giao phó cho Lam Vong Cơ cũng không phải chuyện xấu. Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm khái nói: Lam Trạm là thật sự thích mình...

Sau khi hắn bò ra từ Loạn Táng Cương, phần đông đối với hắn đều là sợ muốn chết. Người yêu quý hắn phân làm hai loại, một là giống như Giang Yếm Ly từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, là thân nhân của hắn; loại còn lại là những kẻ tuy sợ hãi nhưng vẫn muốn đứng dưới trướng hắn, hòng mong kiếm được một phần lợi lộc, mặc dù những kẻ này vẫn là ghê sợ nhiều hơn kính nể. Ngụy Vô Tiện hắn trên chiến trường chính là một người một sáo, đem mấy vạn hài cốt dưới chân gọi về, đạp lên máu tươi mà chiến đấu. Ngoài miệng tuy nói cứng rằng ngoại vật không thể khống chế tâm trí, nhưng làm bạn với quỷ chung quy cũng không phải là loại sự tình có thể coi nhẹ. Lúc Ngụy Vô Tiện ngược sát Ôn Triều đã từng thử thăm dò ý tứ của Lam Vong Cơ, xem y có thể vì nghĩ tới tình nghĩa đồng môn ngày xưa mà nể mặt chút không, ai ngờ đối phương lại cứng ngắc hết truy vấn rồi răn dạy. Trước khi cùng nhau lên đường đến Lang Tà, hắn cũng có chút khẩn trương, nhưng đến khi một lần nữa chạm mặt Lam Vong Cơ mới phát hiện ra người này không hề lạnh lùng giáo huấn hắn như lần trước, ngược lại chỉ là bình tĩnh nhìn mình, thậm chí còn đối xử với mình ân cần ngoài dự đoán. Trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, Ngụy Vô Tiện thật sự không biết, mà cũng lười không muốn tìm hiểu sâu.

Điều quan trọng nhất là bây giờ hắn đang yên ổn nằm trong lòng Lam Vong Cơ, mà người kia rõ ràng là thực tâm yêu hắn!

Nếu nói mấy ngày trước cùng nhau lăn giường một đêm là do say rượu, cộng thêm nhất thời hứng thú nên mới thuận nước đẩy thuyền phát sinh cái loại quan hệ kia thì hiện tại, Ngụy Vô Tiện mới giật mình phát hiện ra mình giống như đang ở trong một giấc mơ, nhưng lại không muốn tỉnh lại, chỉ muốn trầm mê trong giấc mơ này mãi.

Người đang ôm hắn trong lòng, thực sự tồn tại. Không chỉ rất ấm áp, mà còn đem lại cho hắn cảm giác an toàn vô tận.

"Lam Trạm..."

Trong tim Ngụy Vô Tiện cảm thấy ủy khuất vô cùng, chỉ muốn ôm chặt lấy cơ thể y, như muốn dùng sự ôn nhu ấy lấp kín khoảng trống thấp thỏm trong lòng. Hắn ở trong ngực y, đổi một tư thế khác thoải mái hơn, lại không đụng chạm đến vết thương sau lưng, đột nhiên muốn nói với người kia rất nhiều điều. Nhưng lời nói đến miệng lại chỉ biến thành một tiếng ca thán trầm thấp ẩn chứa ba phần ý cười:

"Ta lạnh quá."

Lam Vong Cơ đem ngọn lửa ham muốn vừa nãy áp chế, mở mắt chăm chú nhìn hắn:

"Lạnh?"

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch lên, ngón tay giữa luồn vào trong lọn tóc đang rũ xuống, chăm chú nhìn lại y. Tóc đen mềm mại theo kẽ hở giữa hai ngón tay trượt xuống, Ngụy Vô Tiện ôm lấy vai y, ánh mắt có chút hoảng hốt, thì thầm:

"Đúng rồi nha. Ngươi mau ôm ta một cái đi."

19.

Những chuyện về sau cứ như thế thuận lý thành chương, trở thành một lẽ đương nhiên.

Vết thương trên người Lam Vong Cơ là vì hắn mới có, Ngụy Vô Tiện luôn nghĩ chính vì y thích mình nên mới gặp nhiều nguy hiểm như vậy. Nhưng vấn đề linh lực luôn là một cái dằm trong lòng hắn, hắn muốn nói với Lam Vong Cơ chuyện này, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Dù sao Kim Đan cũng chính là căn cơ của người tu tiên, ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn tại của bản nguyên. Nếu như hắn thực sự đáp ứng cùng Lam Vong Cơ ở một chỗ, thì trăm năm sau... hoặc chỉ là mấy chục năm sau thôi, tự bản thân hắn phải làm như thế nào đây.

Hắn không cách nào vận dụng linh lực, cũng trải qua quá nhiều việc mà Lam Vong Cơ không hề hay biết. Ủ dột vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ quả thật là vô nghĩa, nhưng thi thoảng trong lòng hắn vẫn không cầm được mà cảm thấy hoảng hốt.

Kể từ khi hắn trở về, loại cảm giác không nắm chắc này luôn một mực quanh quẩn trong đầu hắn, như ma quỷ oán linh đem hắn đè ép đến mức không thở nổi, nhưng trong vô thức hắn vẫn tìm cách phản kháng. Vậy nên trên chiến trường, lúc hắn giết người đỏ cả mắt thỉnh thoảng cũng sẽ không khống chế được cảm xúc. Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ rất thoáng, nghĩ làm sao khiến mình thoải mái là được, ngay cả thời điểm sau trận chiến bị sát khí hành hạ đến toàn thân đau nhức không chịu nổi vẫn một mực cho là không có Kim Đan cũng đâu phải là chuyện gì to tát, cùng lắm là đau đớn một chút thôi. Nhưng hiện tại hắn không có cách gì có thể xem nhẹ chuyện này.

Bản thân hắn có thể tùy tiện thế nào cũng được, nhưng hắn lại không dám tùy ý ưng thuận hứa hẹn một đời một kiếp với người ta.

Đặc biệt người này còn là Lam Vong Cơ.

Nếu như lúc trước không mổ bụng nhường đan, bản thân mình cũng chưa bị sát khí dần xâm chiếm, hắn đều có thể tùy tâm sở dụng, không một chút do dự mà đem bản thân mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao vào tay Lam Vong Cơ. Nhưng bây giờ bản thân hắn đã thành cái dạng này, vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng, chỉ cần hắn tỉnh dậy thôi thì tất cả mọi thứ sẽ vỡ vụn. Hắn càng không dám khẳng định mình sẽ không như lần trước, không khống chế được sát khí của bản thân mà làm y bị thương. Cho nên mấy ngày nay, mỗi đêm hắn đều mò sang thuyền của Lam Vong Cơ, ngoài miệng thì nói là chiếu cố y, kỳ thật trong lòng là trộm có một chút tiểu tâm tư. Cảm giác được người ấy coi như trân bảo, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan thật giống như là anh túc dễ gây nghiện, chỉ cần nếm qua một lần liền muốn trầm luân trong đấy, không muốn dứt ra. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện giật mình thức giấc giữa đêm đều ồn ào "Lạnh quá, ngươi để ta ôm một cái", thật ra là bởi vì khi hai thân thể xích lõa dán vào nhau đều cảm thấy không có lấy nửa điểm ngại ngùng, chỉ khi da thịt tương liên, buồn bực trong đầu mới theo hơi ấm của vòng tay y dần dần tan biến. Mà cũng bởi vì, hắn biết Lam Vong Cơ cuối cùng sẽ ôm chặt lấy hắn, đem hắn khảm vào thân thể y, một phân một tấc cũng không chia lìa.

_______///________

Hu hu hai chương này nhu tình mật ý quá

Từ nay để mọi người dễ phân biệt là không bị lẫn lộn mạch truyện thì những đoạn hồi tưởng của Nguỵ A Tiện mình sẽ để chữ nghiêng nhé

Còn đoạn hiện tại thì là như bình thường.

Vì chính bản thân mình edit cũng thấy những đoạn hồi tưởng đan xem hiện tại thế này dễ làm mọi người nhầm lẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net