33 - 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33.

Ngụy Vô Tiện đi qua một ngã rẽ, tìm được một góc ngõ có mái hiên bên trên, khẽ than một tiếng, cả người vô lực dựa vào bờ tường. Giờ phút này như là đem thần trí buông lỏng, nháy mắt lại cảm thấy mơ hồ. Không có Kim Đan, thân thể hắn không chịu nổi chuyện vừa đánh nhau xong lại gấp gáp phi ngựa một quãng đường dài như vậy. Nói ra cũng là do hắn tu quỷ đạo đã lâu, tuy đã cật lực khống chế chuyện thể lực hao tổn, thế nhưng vẫn là mệt mỏi cực kỳ. Hắn vô lực day day hai huyệt thái dương, lưng đang dựa tường cũng không chống đỡ được nữa, đành đi đến một góc ngồi xuống.

Từng hạt mưa tí tách tí tách thuận theo mái hiên rơi xuống vạt áo rồi mũi giày, nhưng hắn cũng chẳng màng bận tâm, chỉ yên lặng ngồi đó, hai tay ôm lấy chân, cằm chôn trên đầu gối. Sau khi Lam Vong Cơ đi, hắn không biết mình nên phải làm gì bây giờ. Hắn cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng, tim như bị ai đó móc mất rồi, đau đến chết lặng. Hắn vốn đã quen với việc Lam Vong Cơ luôn ở cạnh mình, tất cả bực bội cùng bất an đều bị người đó xua đi. Giờ phút này y đã không còn ở bên nữa, cảm giác trống rỗng xa lạ xunh quanh bất chợt bủa vây lấy hắn, khiến hắn vừa luống cuống vừa hoảng sợ. Hắn hít nhẹ một hơi, đầu ngón tay cũng có chút phát run. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, nhận ra lòng bàn tay đang ôm lấy đầu gối lờ mờ có một tia hắc khí trào ra.

Hơi thở của Ngụy Vô Tiện dần trở nên gấp gáp, muốn đem quỷ khí đang dâng lên cuồn cuộn hạ xuống, lại phát hiện ra thể xác lẫn tinh thần càng mỏi mệt thì càng dễ để quỷ khí kia thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Hắn đã hết sức khống chế tất cả những nhân tố có thể gây xao động tâm, trí, thần. Nhưng chung quy, cùng quỷ làm bạn, cuối cùng cũng sẽ lưu lại mầm hoạ. Sau mỗi trận chiến, tất cả những tổn thương tinh thần và thể xác đều là tự mình chịu đựng, không có linh lực áp chế, cuối cùng đổi lại phải trả bằng một cái giá đắt khác. Ngụy Vô Tiện cố gắng duy trì sự tỉnh táo, trong lúc đó bỗng nhiên có ngàn vạn tiếng oán than cùng tiếng ác quỷ kêu gào xé toạc không gian yên tĩnh, đâm thẳng vào màng nhĩ hắn, khiến hắn không chịu nổi đưa tay lên ôm chặt cái đầu đang đau nhức.

"Ta chết thảm lắm."

"Tại sao ngươi lại giết ta..."

Thanh âm như lưỡi dao đâm thẳng vào nhục thể, làm Ngụy Vô Tiện bất giác đưa tay bụm lấy lồng ngực, tuy là không hề có một vết thương nào, nhưng cơ thể lại đau nhức đến cực hạn. Hắn đã không còn nghe được tiếng mưa tí tách rơi nữa. Tiếng gào thét trong gió hòa từng đợt khí lưu như sóng ngầm phun trào cuốn lấy hắn, khiến hắn sụp đổ hoàn toàn.

"Ngụy... Ta hận..."

"Aaaaaaa đừng có giết ta! Đừng có giết ta!!!!!!

"Vì sao người chết lại là ta? Vì sao!!!!"

"Cút...cút hết đi!"

Ngụy Vô Tiện thất hồn lạc phách lẩm bẩm, cánh môi khô nứt rỉ máu, lông mi nhíu chặt như đang chịu đựng một loại đau nhức vô cùng, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay đến mức sắp chảy máu đến nơi. Ngụy Vô Tiện cắn răng, gắng gượng vận công, nhịn lại tiếng hét đau đớn sắp thoát ra. Bây giờ dù hắn có kêu đau, cũng sẽ không còn một người ôn nhu như nước đem hắn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành nữa.

Vừa nghĩ đến Lam Vong Cơ, hai mắt hắn liền phiếm hồng, dưới đáy mắt còn có tơ máu ẩn hiện, khớp xương gầy gò căng cứng như dây cung, hai hàm răng lập cập va vào nhau. Cảm giác mất mát gần như hoàn toàn bao phủ lấy hắn. Thần trí hắn bây giờ chỉ còn lại một tia thanh tỉnh nhỏ nhoi. Phải tỉnh táo! Hắn còn muốn quay về doanh trướng!

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, vịn vào tường khó khăn đứng lên, mồ hôi ẩm ướt chảy thành dòng, làm sắc mặt của hắn trở nên phá lệ nhợt nhạt khó coi.

Phải thanh tỉnh!

'Gâu!'

Phút chốc, toàn thân Ngụy Vô Tiện lập tức cứng đờ, nổi sợ hãi khảm sâu trong linh hồn tràn ra nuốt chửng hắn, cả người như không còn sức lực, ngã xuống bùn đất đen ngòm.

Cổ họng hắn đau đớn đến câm lặng, giống như bị lửa thiêu đốt, lại giống như kinh hãi không thốt nên lời. Chỉ có thể 'a' lên một tiếng nhỏ, sợ hãi nhìn về phía con chó dữ vừa nhảy từ trong góc ra, hàm răng trắng lởm chởm sắc nhọn cứ như sẽ ngay lập tức cắn vào da thịt hắn.

Ngụy Vô Tiện kinh hồn bạt vía lui lại, ngã nhào vào trong vũng nước phía sau, không thèm để ý đến cơn đau đầu nữa. Trong màn nước mưa, ánh mắt hắn bỗng trở nên mờ mịt, một tay quơ loạn, vớ được một vật liền ném về phía trước, run rẩy quát:

"Cút! Cút mau..."

Một tiếng leng keng giòn tan vang lên, Ngụy Vô Tiện lúc này mới hoảng hốt nhận ra thứ mình vừa ném là Trần Tình, thân sáo màu đen giờ phút này đã mất đi vẻ sáng bóng, không đập trúng chó, chỉ là nảy trên mặt đất hai lần rồi ngừng hẳn.

'Gâu gâu gâu gâu gâu.'

Một loạt tiếng chó sủa liên tiếp vang lên, chẳng biết từ lúc nào trong ngõ lại xuất hiện thêm vài con chó nữa. Ngụy Vô Tiện sợ mất mật, khàn giọng hét:

"Cứu... cứu với."

"Aaaaaa Lam Trạm! Cứu ta!"

"Lam Trạm!!!! Lam Trạm!!!"

Ngụy Vô Tiện trong lúc bất lực lại kêu to tên một người đã rời đi, chân run đến mức đứng cũng không nổi, chống tay xuống đất không ngừng lùi lại phía sau, cổ tay mài xuống mặt đường lởm chởm đến túa máu. Mưa vẫn không ngừng rả rích rơi, đem tóc tai và quần áo của hắn xối ướt sũng đến mức đáng thương. Thấy con chó trước mặt nhào lên muốn cắn, Ngụy Vô Tiện mở to mắt tuyệt vọng, từ cổ họng đau đớn phát ra hai tiếng nghẹn ngào, không thể lùi thêm được nữa:

"Lam Trạm..."

'Keng!'

Lưỡi kiếm sáng chói đem chó dữ trước mặt hắn đuổi đi. Mấy con chó hoảng sợ 'gâu gâu' hai tiếng rồi vội vàng co cẳng tháo chạy. Ngụy Vô Tiện ướt sũng từ đầu đến chân, được người ta bế lên, ôm vào trong ngực, toàn thân vẫn còn run rẩy, trong cổ họng là một chuỗi tiếng nức nở khàn khàn.

"Đừng sợ." Người kia nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng, vòng tay ấm áp hữu lực ôm chặt lấy hắn: "Không sao rồi!"

Ngụy Vô Tiện vốn đang run rẩy đem mặt vùi vào ngực y, mấy ngón tay nắm chặt y phục mềm mại, không hiểu sao trong một cái chớp mắt sau đó lại vô thức giãy ra. Lam Vong Cơ liền giữ chặt hắn, thấp giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện khẽ run, vừa hoang mang vừa lo sợ, nghẹn ngào nói:

"Quần áo ta... rất bẩn."

Lam Vong Cơ lập tức trầm mặc, đem hắn ôm chặt hơn:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện đương nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn, lồng ngực điên cuồng phập phồng, khẩn trương nắm chặt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ:

"Chó... Chó..."

Lam Trạm thấp giọng trấn an hắn:

"Không sao. Ta đều đã đuổi đi cả rồi."

Hai mắt Ngụy Vô Tiện vẫn trừng lớn:

"Có chó!"

"Ừ." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Ta ở đây!"

Ngụy Vô Tiện sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm y, giống như đang dò xét xem lời y nói là thật hay giả:

"Nhưng mà ngươi sẽ rời đi..."

Lam Vong Cơ: "Ta sẽ không đi."

Ngụy Vô Tiện: "Thật sao?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi thở ra một hơi, khí tức ẩm ướt đang chôn trong cổ y lập tức rối loạn, ho một trận kinh thiên động địa. Lam Vong Cơ ở sau lưng nhẹ nhàng giúp hắn thuận khí, cứ như đang vuốt ve bộ lông của con mèo nhỏ. Một lúc lâu sau, người đang chôn mặt trong ngực y rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, buồn buồn nói:

"Ngươi..."

Lam Vong Cơ: "Sao?"

Ngụy Vô Tiện ấp úng hỏi:

"Sao ngươi quay lại..."

Lam Vong Cơ thở dài một tiếng cực nhẹ:

"Ta không đi. Ta chỉ muốn mua ít đồ."

"..." Ngụy Vô Tiện lắp bắp: "Thức... thức ăn trên bàn mọi ngày, là ngươi làm sao?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện: "Cảm ơn..."

Lam Vong Cơ: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi. Hắn đột nhiên rất muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra ngoài hai chữ cảm ơn thì hắn lại không biết phải nói gì khác. Lam Vong Cơ đối với hắn tốt như thế, tùy tiện một hai câu cảm ơn là có thể xong chuyện sao? Ngụy Vô Tiện nghĩ vậy, cân nhắc một chút, thấp giọng hỏi:

"Ngươi giận ta phải không?"

Lam Vong Cơ: "Không có."

Ngụy Vô Tiện: "Ta rất nặng lời."

"Ngươi không cố ý." Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên trán hắn, thanh âm thật nhẹ: "Không phải lỗi của ngươi."

Ngụy Vô Tiện vùi trong ngực y, im lặng mở to hai mắt, không phải vì đau, mà vì muốn cố giữ lại hai hàng nước mắt nóng hổi đang mãnh liệt đòi trào ra, cắn chặt môi ngăn tiếng nghẹn ngào trong lồng ngực, run rẩy thở dốc một tiếng. Đã lâu lắm rồi! Đến mức chính hắn cũng không nhớ được là đã bao lâu rồi... hình như đã rất lâu không còn ai nói với hắn "Không phải lỗi của ngươi" nữa.

Lam Vong Cơ cảm thấy đầu ngón tay mình bị ai đó kéo nhẹ. Y cúi đầu nhìn xuống, thấy bàn tay Ngụy Vô Tiện khi nãy còn dùng sức nắm chặt giờ lại có chút buông lỏng ra. Từ lúc gặp đến bây giờ, mấy ngón tay của hắn từ đầu đến cuối đều nắm thành quyền, cứ như là đang nắm lấy vật gì đó rất quan trọng. Nhìn thấy thứ trong lòng bàn tay đã mở ra của hắn, Lam Vong Cơ chợt ngây ngẩn cả người. Trong tay hắn là một đóa hoa ngọc lan đã bị vấy một vệt máu và bụi bẩn, cánh hoa bị bóp chặt đến vặn vẹo, nhưng vẫn hoàn hảo không thiếu một cánh nào.

"Cái này..." Ngụy Vô Tiện bật cười một tiếng, xấu hổ nói: "Tặng cho ngươi!"

Hơi thở Lam Vong Cơ liền ngưng lại trong giây lát:

"Cho ta?"

Ngụy Vô Tiện: "Lúc ta đi ngang qua, cảm thấy hoa ngọc lan rất hợp với ngươi, lại nghe người ta nói nên đem hoa này tặng cho người quan trọng trong lòng mình."

"Ở Lang, Lang Tà vào tiết Hoa Nhật, đem hoa tặng cho người trong lòng, xem như là lời thổ lộ tâm ý."

Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn bông hoa trong lòng bàn tay hắn, khóe miệng khẽ động, cuối cùng lại chỉ mím chặt cánh môi, ra sức siết chặt tay hắn. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:

"Thật ra ta có một việc, luôn muốn nói cho ngươi biết."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

"Sau khi nghe xong, nếu ngươi không để ý đến chuyện này..."

Ngụy Vô Tiện thận trọng từng li từng tí nhìn y, ánh mắt lo lắng cùng bất an nhưng vẫn tràn ngập mong chờ, ý cười dưới đáy mắt sáng lấp lánh:

"Ta nguyện đem chính bản thân ta tặng cho ngươi... Có được không?"

34.

"Trong cơ thể ta hiện giờ không có Kim Đan."

Ngụy Vô Tiện đem cằm chôn ở trong chăn đệm mềm mại, khẽ than nhẹ một tiếng. Đôi tay của người phía sau đang giúp hắn lau tóc khựng lại một chút, Ngụy Vô Tiện tinh ý phát hiện ra tình cảnh có chút khó xử, vừa muốn tìm chuyện khác để tránh phải nói tới chủ đề nặng nề này thì lại cảm thấy tay Lam Vong Cơ vẫn bình thản cầm khăn mềm tiếp tục lau tóc cho hắn. Sau đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ đem cả ổ chăn đang bọc hắn ôm vào ngực:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện tựa vào trong ngực y, tim đang đập nhanh cũng dần dần bình tĩnh lại. Khung cửa sổ đóng chặt bị gió thổi khẽ vang lên hai tiếng 'kẽo kẹt', bỗng nhiên hắn có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều chuyện.

Lâu nay tại Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với cảnh bị những người có ý đồ giết hắn giận dữ, thống hận hoặc bi thương. Cũng có khi là những tu sĩ trên cùng một chiến tuyến với hắn, trước mặt thì e ngại nhưng sau lưng lại vì hắn không mang theo kiếm khi ra ngoài mà mắng hắn "vô lễ" hay "không có giáo huấn" rồi thì "tuổi trẻ ngông cuồng". Hắn cũng lười quản, không muốn để ý quá nhiều, nhưng khi tâm lý bị đè nén đến cực điểm vẫn muốn tìm một người để có thể dốc bầu tâm sự. Lam Vong Cơ là một thính giả rất tốt. Từ khi được y cứu trong mưa, được đưa đến một khách điếm gần đó thuê tạm một gian phòng trú chân, Ngụy Vô Tiện như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay áo y, khàn giọng đem tất cả những chuyện kia nói cho y biết. Hắn cũng không chắc Lam Vong Cơ sau khi nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, nhưng dù chỉ một giây thôi hắn cũng không đợi được, muốn đem toàn bộ mọi chuyện trút hết ra, mặc kệ đối phương có chấp nhận dáng vẻ này của mình hay không. Ít nhất Ngụy Vô Tiện cũng không sợ hãi trốn tránh nữa mà sẽ trực tiếp đón nhận tâm ý của đối phương, đồng thời nói cho Lam Vong Cơ biết mình thích y đến nhường nào, muốn đối xử tốt với y như cách y đối xử với mình.

Áo ngoài ngấm nước mưa cùng áo trong đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện đều đang phơi trên kệ gỗ, để lại một thân xích lõa dán chặt lấy người Lam Vong Cơ, được y cẩn thận bao bọc trong chăn mềm, như sợ hắn bị nhiễm lạnh. Cổ tay trầy xước đã được bôi cao trị thương thượng hạng của Lam gia, mặt mũi chân tay dính đầy bùn đất và nước mưa cũng được Lam Vong Cơ lau sạch sẽ. Thân thể sau khi tắm rửa liền cảm thấy vô cùng thoải mái, mềm mại tinh tế nằm gọn trong ngực đối phương, hệt như một con nhím thu hết gai nhọn của mình, đến động đậy cũng lười, phó mặc cho Lam Vong Có một tay lau khô tóc, một tay nhẹ nhàng xoa bóp mấy vết máu ứ đọng ở cổ tay.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình là đang chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ một cách quá mức, nhưng lại không muốn rời xa mùi đàn hương thanh lãnh kia. Hắn dựa trong khuỷu tay Lam Vong Cơ, đỉnh đầu đen nhánh cọ vào cằm đối phương, giống như con mèo con cẩn thận quan sát từng biến đổi nhỏ của Lam Vong Cơ. Có điều sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ cũng không có phản ứng gì thêm, vẫn chăm chú hạ thấp mi mắt làm tiếp việc của mình.

Ngụy Vô Tiện khẽ mở miệng, cổ họng khô khốc khiến hắn phải nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết theo đó mà khẽ động. Hắn khẩn trương nắm chặt góc chăn, lén nhìn y, thấp giọng:

"Đây là những chuyện mà ta muốn nói, cho nên ngươi..."

Ngươi sau khi nghe xong có điều gì muốn hỏi không?

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lam Vong Cơ chuyển đến trên mặt hắn, thu hết toàn bộ dáng vẻ khẩn trương và bất an của hắn vào trong đáy mắt rồi cúi người xuống. Ngụy Vô Tiện khẩn trương đến mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, mắt thấy khuôn mặt Lam Vong Cơ đang hạ xuống càng lúc càng gần mình, ngón tay đang nắm chặt góc chăn cũng dùng sức đến trắng bệch. Nhưng ngoài dự liệu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đáp trên môi hắn.

Ngụy Vô Tiện ngây ngốc đưa tay sờ sờ cánh môi, cảm thấy ngọt ngào muốn chết, mùi vị giống hệt chén canh ngọt mà mỗi khi đến hè sư tỷ đều nấu cho hắn ăn, chỉ khác ở điểm là có thêm một cỗ hương vị trấn an mơ hồ khó nói thành lời. Hắn quẫn bách lên tiếng:

"Ngươi..."

"Rất đau sao?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hỏi.

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Bàn tay mảnh khảnh của y thuận theo eo Ngụy Vô Tiện phủ lên bụng hắn, làm cho xương cốt Ngụy Vô Tiện vô thức mềm nhũn ra, bụng dưới bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve khiến hắn không kiềm chế được run nhẹ lên một cái. Sau đó từng ngón tay thon dài đặt lên nơi đó, không nhúc nhích nữa. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu rõ ý của y, buồn buồn bật cười:

"Mọi chuyện đều đã qua rồi."

"Mổ đan." Lam Vong Cơ lại bướng bỉnh cực kỳ, thấp giọng nói: "Có phải là rất đau không?"

Ngụy Vô Tiện thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên bụng hắn:

"Ta đã sớm quên hết rồi."

Hắn cười nhẹ một tiếng, lại nói:

"Một ngày hai đêm kia, ta vẫn luôn tỉnh táo. Ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng lại có lúc cảm giác thời gian trôi qua thật chậm." Đốt ngón tay trắng nhợt đang duỗi ra của hắn có chút nắm nhẹ thành quyền, thở ra một hơi nặng nề, chậm rãi tiếp tục nói: "Kim Đan nối liền với linh mạch từ trong cơ thể từng chút từng chút một bị tách ra ngoài, giống như toàn bộ linh lực đều bị rút mất, dần dần không còn xao động nữa, dần dần trở nên bình thản, cảm giác rất là..."

Hắn cân nhắc một chút, khẽ nói:

"Rất quái lạ!"

"Giống như ngươi biết suốt kiếp này ngươi sẽ không thể có lại thứ ngươi từng có nữa. Hơn nữa lại do chính ngươi lựa chọn từ bỏ nó, không thể trách được người khác."

Lam Vong Cơ lặng người, nói:

"Có hối hận không?"

"Hối hận?"

Ngụy Vô Tiện cười cười, xoay xoay cổ tay cứng ngắc của mình, ngửa đầu nhìn y, nói:

"Rất nhiều chuyện đã qua thì chính là đã qua. Ta cũng không rõ nếu lại xảy ra ta có làm như vậy một lần nữa hay không. Ta không có Kim Đan, không thể tu hành như tu sĩ bình thường, nhưng vẫn có thể tu quỷ đạo. Cũng coi như là ông trời không tuyệt đường người."

Lam Vong Cơ cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Nhưng mà không có linh lực cũng bất tiện không ít, ngay cả ngự kiếm giúp sư tỷ đi mua thức ăn cũng không làm được. Thị trấn Lang Tà này đúng là quá xa!"

Ngụy Vô Tiện cười ha ha, giơ ngón tay lên đếm đếm:

"Còn có kiềm chế sát khí sau trận chiến, còn có..."

Ngón tay của hắn bị Lam Vong Cơ nắm lại, bàn tay của Lam Vong Cơ so với bình thường còn ấm áp hơi rất nhiều, nhẹ nhàng đem mấy ngón tay lạnh giá của hắn bao bọc lại. Y nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay, con ngươi màu lưu ly cực thiển thâm tình nhìn hắn, nói:

"Ta cho ngươi."

"Cho ta linh lực sao?" Ngụy Vô Tiện cho rằng hắn chỉ là đang an ủi mình: "Nhưng ngươi lại không thể mọi lúc mọi nơi ở bên cạnh ta."

Lam Vong Cơ: "Ta sẽ."

Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?"

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, giống như nhìn thấu cảm xúc bất an đang xao động dưới biểu tình khoa trương ngoài mặt của hắn. Hơi thở y trầm ổn lại kiên định, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ động, nói rõ ràng từng chữ:

"Mọi lúc mọi nơi ở cạnh ngươi."

Ngụy Vô Tiện lập tức câm lặng. Một lúc sau, hơi thở của Ngụy Vô Tiện liền trở nên gấp gáp. Hắn đột nhiên xoay người, vòng tay giữ chặt lấy Lam Vong Cơ đang còn ôm hắn, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa hai chân y. Tấm chăn phủ trên người hắn từ trên vai trượt xuống, lộ ra nửa thân trần trắng nõn cùng cần cổ thon dài, vết sẹo cũ do bị sắt nóng ủi lên trước ngực như muốn nói cho người ta biết thân thể này đã phải nếm trải bao nhiêu khó khăn trắc trở.

Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, dường như không thể tin được, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ trấn định trên mặt, hai tay bấu lấy vai áo Lam Vong Cơ, hơi thở gấp gáp lại nóng bỏng, run run nói:

"Lam Trạm, ngươi có biết là ngươi vừa nói cái gì không?"

Ngụy Vô Tiện im lặng siết lấy vai y, vừa khẩn trương vừa lo lắng bất an nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, cứ như là muốn từ trong đôi mắt nhìn thấu toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của y. Đối diện với ánh mắt của hắn, Lam Vong Cơ chậm rãi kiên định khẽ gật đầu:

"Ta đã nói từ trước, tâm ta duyệt ngươi."

Ngụy Vô Tiện nặng nề thở ra một tiếng khô khốc, như vừa đem một ngụm khói nồng đậm hít vào trong phổi, toàn thân vô lực đến cực điểm. Từng sợi dây thần kinh luôn căng thẳng từ đầu đến giờ bỗng chốc như được nới lỏng, cảm giác hạnh phúc đến điên cuồng lan khắp chân tay hắn, nửa ngày mới lắp bắp được mấy chữ:

"Đây thật sự... thật sự là..."

Thật sự là quá tốt.

Sư tỷ nói đúng, nếu tâm người kia thật sự duyệt hắn thì sẽ không để ý quá nhiều chuyện như vậy.

Mà may mắn thay, người thích hắn, cũng là người hắn thích.

__________///_________

Tiếp theo là hai chương thịt thà ngập mặt

Ta cần gấp thật nhiều động lực T_T

Cuối cùng cũng đã đi được 1/3 chặng đường rồi, khả năng của mình có hạn nên cũng không phải là dễ dàng gì. Có thể mọi người không biết mình tâm huyết với bộ này như thế nào, nhưng mình dám nói, mình thực sự dành rất nhiều thời gian và công sức cho nó. Bộ này chính xác là thoả mãn toàn bộ chấp niệm của mình về Vong Tiện, vậy nên mình mới liều mạng edit nó, mặc dù nó vừa dài vừa khó. Nhiều khi thực sự mình cảm thấy rất nản, nhưng hi vọng mình có thể kiên trì đến bước cuối cùng. Mong rằng các bạn tiếp tục ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net