46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

46.

Ác trớ là một dấu hiệu do tà ma đánh dấu lên thân con mồi. Một khi nó xuất hiện, đồng nghĩa với việc người này đã tiếp xúc với thứ gì đó cực kỳ tà môn. Nó đã lưu lại ký hiệu thì nhất định sẽ tìm đến. Có lẽ lâu thật lâu sau nó mới đến, cũng có lẽ tối nay sẽ đến. Nhẹ thì lấy đi bộ phận trên cơ thể đã được đánh dấu, nặng thì trực tiếp lấy luôn mạng của ngươi.

Nhưng nếu nó muốn lấy mạng đổi mạng thì sao?

Từ ba tháng trước, Lam Vong Cơ đã phần nào nhận thấy Ngụy Vô Tiện có chút kỳ lạ. Bình thường luôn dồi dào tinh lực, bây giờ lại chậm rãi mất tinh thần, thậm chí còn có thể nói là thích ngủ một cách cực đoan, thường xuyên chỉ cần dựa vào một nơi nào đó sẽ liền gật gù như chuẩn bị ngủ mất.

Tuy rằng sau khi thành hôn y đều nhất mực cẩn trọng điều trị thân thể cho người này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cần một chút thời gian nữa thì hắn mới có thể tu thành Kim Đan. Vào ngày đông giá rét y luôn cẩn thận dùng lò sưởi trong phòng, sau đó còn cẩn cẩn dực dực đem người ôm vào trong lòng, mặc cho Ngụy Vô Tiện tùy ý rúc vào trong lồng ngực mình, êm ái xoa bóp bàn tay lạnh cóng đến buốt giá của hắn. Khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chính bản thân hắn cũng phải tự nhận rằng cực kỳ hài lòng, vô cùng thoải mái. Ban ngày chơi đùa cùng bọn tiểu bối, ban đêm gặm cải trắng. Hoặc nếu hứng lên hắn sẽ lôi kéo Lam Vong Cơ đi khắp nơi săn đêm, đi tìm mỹ thực hoặc sơn thủy thịnh cảnh khắp thiên hạ.

Cho đến một ngày, trong lúc hắn mang theo đám tiểu bối của Lam gia đi săn đêm.

"Ác rủa phần lớn là do tà ma ác quỷ khi còn sống bất mãn, oán khí dồn lại ngày một tăng thêm mà thành."

Ngụy Vô Tiện làm một thủ thuật, đem vết ác trớ trên cánh tay thâm tím của người nông dân đang hôn mê rút đi, tiếp tục giảng giải:

"Điều này có nghĩa là tà ma đã để mắt đến ngươi. Qua một khoảng thời gian nữa nó sẽ tới tìm ngươi, lấy đi thứ nó cần."

Lam Vong Cơ tiếp lời hắn:

"Nếu như không thể tự mình khiến nó tiêu tán, cũng chỉ có thể tự thân tìm thứ mình mong muốn, độ hoá cùng trấn áp làm tan đi dục niệm."

Ngụy Vô Tiện xoay xoay cây sáo của mình trên mấy đầu ngón tay, dùng mũi sáo cách không điểm Lam Vong Cơ một cái, cười nói:

"Hàm Quang Quân nói không sai."

"Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân."

Lam Tư Truy có chút tránh né dời ánh mắt khỏi hai người bên cạnh mình, lại gặp ngay Lam Cảnh Nghi cũng đang nhe răng trợn mắt nhìn đi chỗ khác, suy tư nói:

"Nếu là như vậy, một khi bị nó bám vào, nếu là người có tu vi không đủ thì chẳng phải sẽ bị nó thành công xâm lấn sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Không."

Chẳng biết từ khi nào, ngữ khí của hắn lúc nói chuyện cũng sẽ ngẫu nhiên có ba phần giống với Lam Vong Cơ.

Lam Tư Truy nói:

"Ngụy tiền bối, người có thể giải thích thêm không?"

Ngụy Vô Tiện tùy ý bẻ một nhánh cây, vẽ một cái vòng tròn trên mặt đất, thản nhiên nhấc chân bước vào trong vòng, cười nói:

"Giả sử đây là ác rủa, ta từ bên ngoài bước vào, dính phải ác trớ. Nhưng linh lực của ta lại không lợi hại như Hàm Quang Quân nhà các ngươi, không thể tự mình thoát ra khỏi cái vòng này, tìm được dục niệm chân thực của mình. Nhưng mà ta cũng không thể khoanh tay chờ chết, như một nam nhân yếu đuối chờ Hàm Quang Quân nhà các ngươi đến cứu... Bản năng cầu sinh của con người sẽ để cho ta từ đó mà tìm ra sơ hở của ác rủa."

Lam Vong Cơ đưa tay đỡ lấy hắn đang uể oải đứng không ra, để hắn dựa lưng vào người mình, thanh âm nhàn nhạt:

"Cứu cũng không vấn đề."

Lam Tư Truy cau mày nói:

"Ác rủa cũng có sơ hở?"

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Ác rủa chỉ là do oán khí tăng cao của tà ma ác quỷ tạo thành. Dùng phương thức tự mình định ra khế ước, đem bản thân ra đánh cược được ăn cả ngã về không. Dùng nguyên hồn của mình để hạ nguyền rủa, đả thương địch thủ một ngàn thì tự tổn hại tám trăm. Nhưng nói cho cùng, tà ma ác quỷ ý thức vốn đã không được thanh tỉnh, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác trong nhân thế tìm con mồi."

Thấy Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi vẫn còn chút mờ mịt, Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Ví dụ như thế này, nếu tà ma này muốn đến tìm ta, lấy mạng ta hoặc là tứ chi của ta, ta có thể tìm một người khác, đem một phần ác rủa chuyển lên người đối phương. Đến lúc tà ma đến tìm sẽ phát hiện ra ác trớ sẽ ở trên thân hai người."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, lại nói tiếp:

"Mà nó chỉ có thể ký khế ước với một người, nếu như lấy nhầm mạng, tự phá đi khế ước, liền bị người chưa bị đả thương kia khiến cho phản phệ."

Lam Vong Cơ nói:

"Nó sẽ hoang mang quay đi quay lại, cẩn thận e ngại. Cuối cùng chỉ có thể đem ác trớ rút lui, tìm một con mồi khác."

"Đúng." Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Sở dĩ nó lưu lại ác trớ mà không trực tiếp giết người tại chỗ là bởi vì nó không thể phân biệt được người này với người khác. Nó chỉ có thể nhận ra, đồng thời cũng chỉ có thể phân biệt dựa vào ký hiệu mà nó lưu lại trên thân người kia."

"Có đôi khi cũng không cần phải phá vỡ vòng tròn mới có thể đi ra."

Ngụy Vô Tiện nhấc chân, bước ra bên ngoài vòng tròn.

"Ngươi có thể nhảy qua."

Lam Tư Truy bừng tỉnh đại ngộ, Lam Cảnh Nghi vội nói:

"Ác trớ nào cũng đều có thể đối phó bằng cách này sao? Vậy không phải là cách giải trừ rất đơn giản sao?"

Ngụy Vô Tiện chép miệng một tiếng, dùng sáo trúc gõ nhẹ lên đầu cậu một cái:

"Ác rủa của hung thi tà ma ác quỷ đều không giống nhau, độ mạnh yếu cũng khác biệt. Ta chỉ là thuận miệng ví dụ thôi. Khi các ngươi gặp phải, vẫn là đúng bệnh thì hốt thuốc. Thậm chí tà ma không chỉ đuổi theo ký hiệu để trực tiếp lấy mạng ngươi, mà là lừa gạt ngươi nhập vào mộng cảnh, để ngươi coi trong mộng là hiện thực, trầm luân trong đó. Vào lúc ý chí của ngươi sắp hao mòn đến mức tiêu tán đi thì bị ác rủa tà ma đoạt lấy thứ nó cần."

Hắn bỗng nhiên cứng người, nói tiếp:

"Hoặc là đoạt xá, mượn thân thể ngươi mà tái sinh."

Bàn tay Lam Vong Cơ đang vòng sau lưng hắn im lặng siết chặt.

"Cùng lắm thì..." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ đầu Lam Tư Truy, dài giọng ra: "Tiểu bằng hữu, vẫn không nên dính vào ác rủa thì tốt hơn, đây cũng không phải thứ thú vị gì. Cho dù có thể trong một lúc nhất thời tan đi, nhưng cũng có thể đời đời kiếp kiếp tiếp tục không ngừng quấn lấy ngươi."

Ngụy Vô Tiện đổi giọng:

"Nhưng nếu không may đụng phải, muốn tránh cũng tránh không được, thì phải nhớ kỹ một câu."

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, hai mắt lại phá lệ nghiêm túc:

"Tà ma không phải là người, đến con người còn mắc sai lầm, huống gì là nó."

Nếu không để ý, ác rủa đời đời kiếp kiếp sẽ liên tục không ngừng quấn lấy ngươi!

Một câu liền thành lời tiên đoán cho tương lai.

Bệnh thèm ngủ của Ngụy Vô Tiện sau đó càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Trong lúc ngủ hắn lại thường xuyên nói mớ, mi tâm nhíu chặt, ngủ không được yên ổn như cũ. Khi tỉnh lại, Lam Vong Cơ hỏi hắn có phải gặp ác mộng hay không, hắn lại có vẻ hốt hoảng, nói quanh nói co nửa ngày cũng không nên lời, đúng là đã quên hết không nhớ một mảnh. Thậm chí, hắn còn trêu chọc Lam Vong Cơ:

"Không phải là Hàm Quang Quân làm ta đến mức mang bầu đấy chứ."

Cho đến một hôm, Lam Vong Cơ đem hộp cơm về Tĩnh thất, rốt cuộc không thể gọi Ngụy Vô Tiện dậy được nữa. Giấc ngủ lần này kéo dài một tháng.

Lam gia lật khắp mọi ngóc ngách của Tàng Thư Các cũng không thể tìm ra nửa chữ phương pháp cứu chữa. Lam Vong Cơ canh giữ bên người Ngụy Vô Tiện một ngày một đêm, trong đáy mắt ngập tràn tơ máu. Cuối cùng, y thu được dăm ba câu trong mấy quyển bút ký mà Ngụy Vô Tiện tùy ý viết rồi ném loạn khắp nơi, có thể suy ra được nguyên nhân.

Lam Vong Cơ lần theo vị trí trong trí nhớ, tại chân Ngụy Vô Tiện dùng linh lực dò xét. Vết ác trớ ứ đen giống như bị Chướng nhãn pháp xé mở, lộ rõ bên trên làn da trắng muốt. Thuận theo chân Ngụy Vô Tiện đã tràn lên đến bụng, giống như đang muốn lan thẳng lên tim. Lam Vong Cơ siết chặt tay Ngụy Vô Tiện. Vết ác rủa từ nhiều năm trước thế mà lại chôn xuống một mầm hoạ, hơn nữa lại còn do Ngụy Vô Tiện chủ động dính vào. Lúc hắn vừa mới trọng sinh trở về từng chuyển vết ác trớ mà Kim Lăng dính phải ở Thanh Hà Cật Nhân Bảo sang người mình.

Tuy chuyện của Nhiếp gia đã được giải quyết, ác rủa cũng theo đó mà tán đi. Nhưng trên mỗi thanh đao ở Tế Đao đường dính qua không biết bao nhiêu oán linh, mạnh mẽ hơn những thứ tà ma bình thường không biết bao nhiêu lần. Thậm chí phải cần đến thi thể người khác để bồi táng, một khi dính vào sẽ như giòi bọ trong xương. Sau khi vết ác trớ ở Nhiếp gia tan đi, những tà ma oán khí không cách nào chặt đứt được liền nhân cơ hội quấn lên người hắn. Mà ác rủa này linh thức lại phá lệ cường đại, so với vết ứ đen trên đùi Ngụy Vô Tiện năm đó còn sâu hơn rất nhiều.

Nó lưu lại một ký hiệu, nhất định sẽ lại tìm đến. Có lẽ lâu thật lâu sau nó mới đến, hoặc cũng có lẽ sẽ đến ngay tối nay.

Có lẽ là nhiều năm về sau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net