54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

54.

Đốt ngón tay tái nhợt giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lòng bàn tay dù ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn một mực khóa chặt tay Lam Vong Cơ. Thậm chí ngay cả khi Giang Yếm Ly từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng yếu ớt lại vì hắn đứng ra nói chuyện một phen, đem Kim Tử Huân chặn đến á khẩu không đáp trả được, hắn vẫn chưa chịu buông ra.
Trong lòng Lam Vong Cơ trầm thấp hít một tiếng, biết rõ mình mới trở lại thế giới hiện thực mấy ngày, Ngụy Vô Tiện trong mộng đã trải qua hơn một năm. Một năm này nếu như mơ mơ hồ hồ còn đỡ, nhưng hắn lại tỉnh táo phát hiện ra Lam Vong Cơ bên cạnh vốn không phải là người từng ở bên hắn, ngược lại càng giống như một sự tra tấn, sợ rằng một năm nay trôi qua chẳng dễ chịu gì. Lúc nãy trong núi sâu sau khi bị hôn, bộ dáng căm thù đến tận xương tủy kia làm y rõ ràng nhìn ra Ngụy Vô Tiện căn bản không dám tùy tiện tin tưởng bất kỳ cái gì trong mộng cảnh hư cấu này. Cả ngày ước chừng trong lòng bất an, cảnh giác đến mức thu mình vào trong vỏ bọc, đem bản thân phong bế kín kẽ lại.

Trong lòng Lam Vong Cơ xót xa vô cùng, thậm chí còn có chút đau đớn buồn bực, mặc kệ ngón tay của Ngụy Vô Tiện vẫn đang run rẩy, không nói một lời vươn cánh tay còn lại ra nắm chặt lấy quần áo y, giống như bị doạ sợ, sợ y sẽ lại đột nhiên biến mất.

Hệt như con mèo nhà được yêu thương sủng ái thành quen, bỗng một ngày bị vứt vào nơi hoang dã, bản thân không thể không đem cái bụng mềm đã sớm quen được người ta sờ vuốt giấu đi, tinh thần khẩn trương cực độ trừng mắt nhìn mọi người.

Hình như Lam Vong Cơ còn nghe thấy được tiếng hắn thở hổn hển, cùng với tiếng nức nở cố nén trong cổ họng. Mặc dù y biết bây giờ Ngụy Vô Tiện nhất định có lời muốn nói, nhưng cục diện trước mắt thật đúng là không phải lúc... Huống hồ, y còn chưa hiểu rõ vì sao ác rủa lại đột nhiên khiến mộng cảnh xuất hiện biến hoá, lẽ nào trong một năm y không ở đây đã có chuyển biến khác so với dự đoán. Ngón tay thon dài chỉ cốt rõ ràng nắm lấy bàn tay của Nguỵ Vô Tiện trấn an, nhẹ nhàng xoa bóp nơi lòng bàn tay đang căng cứng của hắn, như muốn xuyên qua xúc cảm ấm áp này mà đem vân tay của mình in dấu lên đó, nói với đối phương rằng mình sẽ không bỏ đi đâu nữa.

"Không phải đâu Giang cô nương! Không phải mẫu thân của ta! Không phải là ý của bà! Không miễn cưỡng, ta chẳng hề miễn cưỡng một chút nào hết!!"

"Là ta! Là tự bản thân ta! Là ta muốn nàng đến!!"

Giang Yếm Ly vốn dĩ muốn gọi Ngụy Vô Tiện cùng nàng trở về nói chuyện, lại không kịp chuẩn bị bị hai câu này của Kim Tử Hiên làm cho ngây ngẩn. Ngụy Vô Tiện đang túm chặt lấy Lam Vong Cơ cũng đần cả người, giống như mới vừa tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn Kim chim công vốn luôn bị hắn coi như cái đinh trong mắt đang đứng phía bên kia.

Kim Tử Hiên thấy mọi người đều ngây cả người mới kịp nhận ra mình vừa nói cái gì, kêu to một tiếng rồi co cẳng chạy như điên. Kim phu nhân giận dữ mắng một câu rồi dẫn tu sĩ rời bước đuổi theo nhi tử "không có tiền đồ" nhà mình. Ngụy Vô Tiện vừa cảm thấy không nỡ lại vừa khẩn trương muốn chết, nhưng vì một trận nháo kịch huyên náo này cũng không thể không trở về bên cạnh Giang Yếm Ly, theo nàng lên đài quan sát.

"Ta..." Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, vươn tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ, cực kỳ không muốn tách ra dù chỉ một chút, nuốt một ngụm nước bọt, gần như là dán vào bên tai y, nói: "Tối nay ta ở khách điếm ngay trạm dừng dưới chân núi, ngươi muộn một chút hãy đến tìm ta. Ta không yên tâm... trước tiên ta cần phải ở bên cạnh sư tỷ."

Hắn dừng lại một chút, nhìn chằm chặp con ngươi màu lưu ly cực nhạt, lại nói thêm:

"Nhất định phải tới tìm ta! Nhất định!"

"Ừm." Lam Vong Cơ nhéo nhéo lên mu bàn tay hắn: "Nhất định."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net