66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

66.

"Các ngươi..."

Lam Khải Nhân tức đến độ run cả tay, chòm râu như bị gió thổi loạn thành mấy phần. Ngụy Vô Tiện thấy thế, tự nhiên nhớ lại từ nhỏ đến lớn mình nghịch ngợm gây chuyện nhiều như vậy cũng chưa có lấy một lần khiến Lam Khải Nhân tức thành bộ dạng này, xem ra bây giờ không có quả ngọt để ăn thật rồi.

"Lam lão tiền bối, ta..."

Ngụy Vô Tiện vô thức đứng chắn ở phía trước, muốn giải thích vài lời, lại bị Lam Khải Nhân gầm lên một câu "Ngươi im ngay!", đành buộc phải im lặng.

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn im mồm, cũng một phần là vì Lam Vong Cơ đang lẳng lặng nắm tay hắn. Lam Khải Nhân nhìn thấy hai bàn tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, tức đến mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Lồng ngực ông phập phồng kịch liệt, biểu tình lúc nhìn Ngụy Vô Tiện không khác gì nhìn Tàng Thư Các nhà mình vừa xây xong lại bị đốt lần nữa, thậm chí còn có phần nghiêm trọng hơn.

"Vong Cơ, giải thích."

Lam Khải Nhân cố nén giận, dời ánh mắt nhìn lại môn sinh đắc ý nhất của mình. Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát rồi nhẹ lắc đầu, nói:

"Không cần phải giải thích, mọi chuyện chính là như vậy."

"Vong Cơ!" Giọng Lam Khải Nhân trở nên run rẩy, giống như không kìm nén nổi cơn giận, lại giống như không thể nào tin nổi: "Con, con cùng hắn thực sự..."

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ giật giật tay Lam Vong Cơ, muốn ra hiệu với y không cần làm quá, không ngờ rằng lại bị Lam Vong Cơ nắm chặt tay lại. Tuy mặt hắn không có biểu hiện gì quá trớn, nhưng thật ra lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ lại kịp lúc ôn nhu mà êm ái an ủi hắn. Lam Vong Cơ khẽ mở miệng, thần sắc đặc biệt nghiêm túc nhìn thẳng vào Lam Khải Nhân:

"Thúc phụ."

Lam Khải Nhân bị y làm cho nghẹn một chút, nhưng nhớ lại khi nãy mới vừa tới đây đã thấy hai người đang thân mật vô cùng, thậm chí còn ngang nhiên tán tỉnh nhau, lửa giận khó mà kiềm chế lập tức bốc lên:

"Con nói đi!"

Đứa cháu quy phạm đoan chính nhất nhà mình, đệ tử Lam gia mẫu mực nhất, ấy vậy mà lại cùng Ngụy Vô Tiện xưa nay luôn bị ông ghét bỏ không thèm để vào mắt lẫn lộn chung một chỗ, hơn nữa trông có vẻ như đã ở bên nhau rất lâu, còn đem người về giấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ!

Gần đây luôn phải dành thời gian chép lại bí quyển, Lam Khải Nhân khó khăn lắm mới có được một hôm không đúng giờ nghỉ ngơi, cùng Lam Hi Thần đi Tàng Thư Các tìm quyển trục. Ai ngờ vừa đi đến Tàng Thư Các, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu thì đã thấy đồ vật đang bày trên bàn hỗn loạn thành một đống. Bình thường Lam Vong Cơ luôn đem mọi thứ sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, còn đây lại giống như bị ai đó quấy rầy không kịp thu thập cho gọn. Lam Khải Nhân có dự cảm không lành, vội cùng Lam Hi Thần đến Tĩnh thất tìm người, nhưng cuối cùng lại tìm thấy ở Long Đảm trúc. Mà không chỉ một người, một phát bắt được tận hai tên.

"Con cùng Ngụy Anh đã sớm ước hẹn." Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Hắn chính là đạo lữ đời này kiếp này của con..."

Ngụy Vô Tiện không ngờ y sẽ trực tiếp nói thẳng ra như vậy, vô thức quay sang trố mắt nhìn:

"Lam Trạm..."

Lam Hi Thần đứng một bên cũng nhíu mày lên tiếng:
"Vong Cơ."
Lần này Lam Khải Nhân đúng thật là suýt chút nữa bị cơn tức giận làm cho nghẹt thở, khoé miệng chưa gì đã tuôn ra máu tươi. Cảnh tượng tư tình vừa vặn cũng ở Long Đảm trúc khi trước, lời nói quá phận cùng khuôn mặt đều giống nhau, đến ngữ khí cũng không khác biệt mấy.

"Con... Khục... Hụ khụ khụ khụ!"

Lam Khải Nhân cảm thấy hít thở không thông, ho đến kịch liệt, cảnh cũ người cũ như tái hiện trước mắt khiến ông kinh ngạc đến mức đầu ngón tay cũng phát run. Lam Hi Thần thấy ông đứng không vững, vội vàng đưa tay đỡ lấy Lam Khải Nhân. Tuy người vật đều là do mộng cảnh tạo thành, nhưng chứng kiến thúc phục nuôi dạy mình từ nhỏ đến lớn tức giận thành dạng này, con ngươi lưu ly của Lam Vong Cơ vẫn có chút không đành lòng. Nhưng sự thật chính là như vậy, y thật sự không biết giải thích như thế nào. Mà người đang níu lấy ngón tay y lúc này dường như có hơi khẩn trương. Lam Vong Cơ nghĩ đến bộ dáng không sợ trời không sợ đất thường ngày của Ngụy Vô Tiện, lúc đối diện với người nhà mình vẫn là hi vọng được tác thành một đôi, trong lòng liền mềm mại đến rối tinh rối mù, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay hắn, thấp giọng trấn an:

"Đừng sợ."

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn y, thoáng chốc nỗi sợ hãi hay bất an đều được đôi mắt nhạt màu kia nhẹ nhàng phủi mất.

"Không người mai mối đã tằng tịu với nhau! Còn dám tư định chung thân! Ta dạy con như vậy sao?!" Lam Khải Nhân xanh mặt: "Vong Cơ... Con qua đây!"

Lam Vong Cơ một bước cũng không nhấc chân, yên lặng đứng im tại chỗ, lại còn lặng lẽ nhích người sang, đem hơn nửa người Ngụy Vô Tiện che chở phía sau lưng. Lam Khải Nhân hít vào một ngụm lãnh khí, dường như đã tức giận đến cực hạn:

"Nếu không chịu qua, vậy thì sau này vĩnh viễn cũng đừng nhìn mặt ta nữa!"

Ông phất tay áo, lách người tách ra khỏi tay Lam Hi Thần, thái độ giống như một khắc cũng không thể tha thứ mà nhìn hai người quấn quấn quýt quýt, chân không ngừng bước, rời đi. Lam Hi Thần gọi theo:

"Thúc phụ!"

Lam Hi Thần quay đầu lại, nói với Lam Vong Cơ:

"Vong Cơ, đệ đây thật là..."

Lam Vong Cơ mím chặt môi. Ngụy Vô Tiện níu lấy ống tay áo y, thấp giọng nói:

"Lam Trạm... Hay là ngươi đi tìm thúc phục ngươi trước đi?"
M
Lam Hi Thần nghe hắn nói những lời này, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Mình vốn cũng muốn nói những lời này, nhưng lại thấy bộ dạng đệ đệ mình bướng bỉnh cố chấp che chở người sau lưng như thế, trong lòng biết rõ có nói cũng không ích gì.

"Đúng vậy, Vong Cơ đệ trước hết đi tìm thúc phụ, khiến người bớt giận một chút, đừng làm mọi chuyện thêm căng thẳng."

Lam Hi Thần dừng lại, ánh mắt rơi lên người Ngụy Vô Tiện:

"Nếu không Ngụy công tử về sau cũng..."

Nửa câu sau Lam Hi Thần không nói ra, nhưng hai người còn lại đều hiểu. Bây giờ không phải là lúc đem mọi chuyện ra nói rõ ràng, Lam Khải Nhân tức giận như vậy, trước hết cần phải dỗ dành cho hạ hỏa bớt. Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốt lát rồi quay đầu sang nói với Ngụy Vô Tiện:

"Ngụy Anh, trước hết ngươi cứ về Vân Mộng, một thời gian sau ta sẽ đến tìm ngươi."

Vừa mới đến chẳng được bao lâu, còn chưa cùng người dệt ân ái đủ đã phải trở về, trong lòng Ngụy Vô Tiện đúng là không nỡ một chút nào. Nhưng hắn cũng biết nếu mình tiếp tục ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Vậy nên hắn nói:

"Được, vậy ngươi hảo hảo trấn an thúc phụ ngươi."

Lam Vong Cơ gật đầu, lại nói với Lam Hi Thần:

"Huynh trưởng, phiền huynh trưởng triệu môn sinh tuần đêm đến, ngự kiếm đưa Ngụy Anh về Vân Mộng."

Nếu cưỡi ngựa về Vân Mộng cũng sẽ mất mấy ngày, nhưng ngự kiếm thì chớp mắt đã tới. Y vì bình chướng mà ác rủa tạo thành nên không cách gì ra ngoài, lúc đến đây Ngụy Vô Tiện đã bôn ba đường dài như vậy, khi nãy còn rúc trong chăn kêu la đau xót nhức mỏi, y không đành lòng để hắn tự mình lại cưỡi ngựa trở về. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, nếu không phải lo lắng Lam Hi Thần đang còn ở đây, đoán chừng hắn đã nhảy lên người Lam Vong Cơ ôm lấy mặt người kia mà hôn loạn. Hắn kề sát vào người Lam Vong Cơ, thấp giọng giải thích:

"Thật ra ta cũng không yếu đuối như vậy..."

Lam Vong Cơ nhéo nhéo ngón tay hắn:

"Nghe lời."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lam Hi Thần kinh ngạc nói:

"Ngụy công tử không thể tự mình ngự kiếm sao?"

Ngụy Vô Tiện đang muốn kiếm một cái cớ, lại nghe Lam Vong Cơ nói:

"Hắn không mang bội kiếm."

Lam Hi Thần "a" một tiếng, nói:

"Được, vậy đệ đi tìm thúc phụ trước. Ta sẽ an bài."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, buông tay Ngụy Vô Tiện ra. Ai ngờ vừa mới buông thì đã bị Ngụy Vô Tiện níu lại, cứ như là không nỡ rời bỏ. Lam Hi Thần thần sắc vi diệu nhìn sang chỗ khác. Lam Vong Cơ khẽ hỏi:

"Sao vậy?"

"Khi nào ngươi tới tìm ta?"

Ngụy Vô Tiện không nhịn được, cất tiếng hỏi. Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ không cho hắn một cái hẹn cụ thể thì trong lòng lại lo lắng sợ bị người ta bỏ rơi. Nếu giống như lần trước rời đi một lần là một năm xa cách, vậy đúng thật là muốn lấy mạng hắn.

"Không phải ta..."

Trong lòng Lam Vong Cơ hiểu rõ tiểu tâm tư lo được lo mất cùng sự bất an trong lòng hắn, ánh mắt có chút mềm ra.

"Một tháng." Lòng bàn tay y nhẹ vuốt ve ngón tay của Ngụy Vô Tiện "Chờ ta một tháng..."

Một tháng nữa là đủ để đợi đến lúc ác rủa giải trừ bình chướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net