67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

67.

Ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống từ trên tán lá sum suê, xuyên qua những chỗ trống trên đình đài được chạm khắc, theo gió tiến vào màn tơ bồng bềnh bên trong gian phòng. Ngụy Vô Tiện nằm dựa trên ghế mỹ nhân sơn son, lười biếng gác chân, một tay kê ở dưới đầu, nét mặt buông lỏng, hơi thở hoà hoãn, lồng ngực phập phồng như có như không. Ngoại bào màu đen tinh tế cùng phụ kiện phức tạp mới tinh khoác trên thân thể thon dài, giống như một bông sen nở trên nước, trải ra bên trên ghế gỗ bóng loáng. Mấy vị thiếu nữ vốn đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, tưởng rằng hắn đã ngủ thiếp đi, giọng cũng nhỏ hơn một chút, ngữ khí có hơi xem thường nhưng thanh âm chậm rãi lại phảng phất nhu tình:

"Bây giờ là lúc trăm hoa đua nở, thật là đẹp."

Thải y nữ tử liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, tay đưa lên như muốn che đi nửa đôi môi, nhỏ giọng nói:

"Mấy ngày nay công tử này đang chờ ai vậy nhỉ? Mỗi ngày đều tới ngẩn ngơ ngồi trên lầu các nhìn xuống, nhìn một hồi cảm thấy không có gì đáng xem, lại trở về phòng uống rượu."

Ai vào Vân Mộng đều phải đi qua tửu lâu này, vì nó nằm ngay bên cạnh đường lớn, nếu đứng từ trên cao thì sẽ nhìn được ra rất xa, nên suy đoán như thế đúng là cực kỳ hợp lý. Một thiếu nữ khác tóc vấn Song Bình kế, tay chống cằm cũng cười cười, tiếp lời:

"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, những ngày gần đây lại càng thích hỏi chúng ta 'Hôm nay trông ta thế nào?', 'Có đẹp không?', 'Có phải là rất anh tuấn?'. Ta thấy, ngài ấy tuy là cái gì cũng chưa nói, nhưng mà chỉ cần nhìn cũng biết..."

"Là thiếu niên hoài xuân thôi!"

Một đám thiếu nữ trăm miệng một lời, đồng thanh nói ra câu cuối cùng, sau đó còn hi hi ha ha che miệng cười khúc khích. Tuy là đã thấp giọng, nhưng vẫn cười đùa náo loạn thành một đoàn.

"Khục."

Thanh âm trong trẻo từ người đang dựa trên ghế mỹ nhân truyền đến. Ngụy Vô Tiện mở một mắt, nhắm một mắt, lười biếng nhìn các nàng:

"Ta đây vẫn còn tỉnh đấy."

Mấy thiếu nữ kia phì một tiếng bật cười. Một hồng y nữ tử có vẻ lớn tuổi nhất trong đó còn giả vờ ai oán ném một đóa hoa thược dược vào người hắn, cười nói:

"Chúng ta cũng không che đậy không giấu giếm, chính là đang nói ngài đấy."

Ngụy Vô Tiện đem hoa nhặt lên, xoay xoay trên đầu ngón tay mấy vòng:

"Quá nhàn rỗi rồi phải không, bắt đầu nói đến chuyện của ta."

"Ai, công tử."

Thiếu nữ vấn tóc Song Bình kế ghé vào một bên ghế mỹ nhân, hiếu kỳ hỏi:

"Người mà công tử đang đợi là ai vậy? Nam nhân hay là nữ nhân?"

Hồng y nữ tử nói:

"Ngươi nên hỏi người kia bao nhiêu tuổi mới đúng? Tướng mạo như nào? Gầy hay béo, xinh đẹp hay không? Tính tình ra sao?"

"Có thể lọt vào mắt công tử, tướng mạo người kia nhất định phải rất đẹp." Thải y nữ tử nói: "Còn tính tình, khẳng định cũng rất tốt."

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện kéo lên thành một nụ cười, nhìn các nàng trò chuyện quên cả trời đất. Ngồi nghe một lúc, lại thấy cuộc trò chuyện dần dần đi lệch quỹ đạo, lập tức lên giọng ngắt lời:

"Được rồi, được rồi, đủ a."

"Vậy ngài mau nói đi."

Thiếu nữ chải Song Bình kế nắm lấy ống tay áo của hắn, như một tiểu muội muội hồn nhiên, đôi mắt to tròn nhìn hắn không thèm chớp. Không ai có thể ngờ rằng, bên trong thân xác trẻ con non mềm này thực ra lại là một cô hồn dã quỷ lưu lạc giữa trần thế, được Ngụy Vô Tiện dùng Quỷ đạo dưỡng thành. Ngụy Vô Tiện bị nàng cuốn lấy không có cách nào thoát, đành phải vỗ vỗ đầu nàng:

"Được được được."

Hắn dựa lưng vào ghế, eo thon lưng dài phong tư vô song, dung nhan lại phong lưu tuấn dật, hàng lông mày dài mảnh suy tư trong chốc lát rồi khẽ chớp mi mắt, kéo dài thanh âm, giống như muốn tận lực gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng người khác.

"Tướng mạo á..."

"Như thế nào như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười:

"Vô cùng anh tuấn, trên trời dưới đất tìm không ra người thứ hai đẹp hơn."

Nghe hắn nói như vậy, là nam hay nữ còn không đoán ra sao.

"So với công tử thì sao?"

Ngụy Vô Tiện đưa tay biểu hiện khoảng ngắn:

"So với ta anh tuấn hơn một chút xíu."

"Oa! So với công tử còn anh tuấn hơn, nhất định là cực kỳ anh tuấn!"

Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế há miệng, có vẻ như rất phấn khích. Nàng vô thức nắm chặt lấy ống tay áo Ngụy Vô Tiện, hấp tấp nói:

"Còn tính tình, tính tình như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện như đang nhớ lại điều gì, ánh mắt tràn đầy thích thú:

"Tính tình hả, rất thú vị."

"Như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói:
"Trước kia tính tình y vô cùng nghiêm túc cứng nhắc. Một thân áo tang đứng ở đó, cực kỳ băng lãnh, chính là kiểu danh sĩ thế gia quy phạm đoan chính mẫu mực đến bại hoại."

Hắn lại cười xấu xa một cái:

"Kết quả thì sao, bị ta trêu hai lần, phát hiện ra y rất dễ xấu hổ. Mỗi khi bị ta trêu cho xấu hổ thì lại muốn đánh nhau với ta."

"Nghe thật là thú vị nha."

"Nhưng sau đó thì sao..."

Ngụy Vô Tiện ngừng một chút, cánh môi vẽ lên một nụ cười, ánh mắt chuyển đến viên đàn mộc châu trên cổ tay, nhớ lại hình ảnh tình lang dịu dàng ôn nhu của mình, thanh âm cũng trở nên mềm mại hơn:

"Y ngược lại đối với ta càng ngày càng tốt, có thể nói là vô cùng tốt. Bất kể làm gì nói gì đều khiến ta vui vẻ muốn chết. Y cứ như vì ta mà sở sinh trên đời vậy."

Sau khi nói xong, trong đầu hắn hiện lên đoạn hồi ức mấy lần cùng Lam Vong Cơ ôm hôn quấn quýt không rời. Một lúc sau mới hạ mắt xuống, phát hiện ra tất cả mọi người đều im lặng một cách kỳ quái.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Sao thế?"

Mấy thiếu nữ đều trầm mặc nhìn hắn, không khí bỗng trở nên im lặng đến mức tiếng màn trướng đang khẽ lay động cũng được phóng đại lên gấp mấy lần. Một lúc sau, thải y nữ tử mới xấu hổ đỏ mặt nói:

"Công tử, chúng ta tuy nhìn còn trẻ tuổi, nhưng ở nhân thế cũng đã sống mấy chục năm, coi như là thấu hiểu lòng người. Về sau làm dã quỷ, cũng trải qua mấy chục năm nữa. Luận về tuổi tác, đều có thể xem là trưởng bối của ngài."

Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu ý tứ của nàng, đang yên đang lành tự nhiên nhắc tới tuổi tác làm gì nhỉ. Hắn ngây ngô đáp:

"Ta biết chứ."

"Công tử, hai người... từng hành phòng rồi có phải không"

Hồng y nữ tử hơi lớn tuổi do dự lên tiếng. Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện bỗng chốc run lên, khuôn mặt vạn năm không biết thẹn cũng nóng bừng. Giống như có một luồng tà hỏa thuận theo tứ chi bách hài của hắn tuôn ra, nóng đến mức cổ họng Ngụy Vô Tiện cũng khô khốc, có một thoáng trong đầu còn loé lên cảnh tượng ý loạn tình mê. Thấy bộ dạng này của hắn, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Ngụy Vô Tiện hơi tránh đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng:

"Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này...?"

Hồng y nữ tử dùng ống tay áo che miệng, đầu mày cuối mắt đều cong lên:

"Chẳng qua là muốn xác nhận thôi. Lúc công tử nói đến người kia, trên mặt viết rõ mấy chữ muốn cùng đối phương thân cận đó nha."

"Nhưng công tử còn chưa đính hôn mà? Sao có thể hành phòng?"

Nữ tử mặc hoàng y thanh âm giòn giã nói. Nhưng lời vừa nói xong cũng kịp thời nhận ra, bụm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức chữa thẹn:

"Công tử cứ coi như ta chưa nói gì đi..."

Ánh mắt mọi người vừa vi diệu vừa kỳ quái, thẳng tắp dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện, khiến cho cả người hắn cảm thấy không được tự nhiên. Một lúc lâu sau, giống như miễn cưỡng muốn nhặt lại uy nghiêm của mình, Ngụy Vô Tiện đem sắc mặt điều chỉnh đến trang nghiêm, đầu ngón tay nặng nề gõ xuống ghế mỹ nhân bằng gỗ, cao giọng nói:

"Giải tán, đừng nói chuyện của ta nữa, tự các ngươi vui đùa đi."

"A~"

Ngụy Vô Tiện vớ bừa một cái cớ, nói:

"Ta cũng không định ở đây chờ lâu, lát nữa sẽ về, cũng không thể mang các ngươi về Liên Hoa Ổ. Các ngươi nếu rảnh thì nên suy nghĩ xem lát nữa sẽ làm gì, nhưng tuyệt đối đừng bị mấy cái tên tiên sĩ vân du gì gì đấy bắt được..."

"Công tử."

Ngụy Vô Tiện bị ngắt lời, cũng không giận, nghiêng đầu nhìn về phía thanh y nữ tử đang im lặng đứng ngoài đình đài từ nãy đến giờ:

"Sao thế?"

Thanh y nữ tử nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Sau đó lại nhìn con phố dài dưới lầu một lát, đưa tay chỉ về một chỗ cách đó không xa.

"Người kia... Có phải là người mà công tử đang đợi không?"

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy liền mừng rỡ, chạy ra ngoài ban công, híp mắt nhìn về phía xa xa. Vốn là một đám người đông đúc rộn ràng, nhưng lại giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra, người đến người đi đều dừng lại, ngay cả âm thanh cũng hạ thấp xuống mấy phần, cùng nhau tò mò nhìn về một người đang từ cách đó không xa đi tới. Ở cuối con phố dài có một người thân vận bạch y mạt ngạch, tay cầm bội kiếm, lưng đeo cổ cầm, như khoác sương tuyết mà bước đi, tuấn nhã đoan chính mà lại thanh lãnh đến cực điểm. Tuy bước chân chậm rãi bình ổn, nhưng rất nhanh sẽ đi đến dưới lầu.

"A, ta cũng phải nhìn một cái!"

"Là y sao?"

"Thật sự anh tuấn đến mức đó sao?!"

Mấy thiếu nữ kia chen chúc đến cạnh hắn, ghé vào trên bàn nhìn xuống, trực tiếp đẩy Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau.

"Các ngươi..."

Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, bị chen chen lấn lấn đành phải rút lui trở về. Nâng mắt lên, hắn liền va phải một đôi mắt khác như đang mỉm cười với mình. Trong tiếng cười đùa của các nàng, Ngụy Vô Tiện chần chừ một lúc, sờ sờ mặt, thấp giọng hỏi:

"Ta hôm nay trông có anh tuấn không?"

Hắn có chút không tự nhiên nắm lấy vạt áo đen:

"Còn thân y phục này thế nào? Đẹp chứ?"

"Người sắp đi mất rồi, công tử ngài cứ từ từ ở đây tự giày vò mình đi, chúng ta xuống trước xem sao."

Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế cười đùa lôi kéo tỷ muội của mình đi xuống. Ngụy Vô Tiện vội nói:

"Các ngươi đừng trêu y, y không chịu nổi người ta trêu chọc đâu."

Hắn đang nói bỗng khựng lại, chợt cười lên một tiếng:

"Không đúng, các ngươi thật ra nên hảo hảo trêu chọc y."

Mấy thiếu nữ nô nức đáp lời, cầm lấy hoa trên bàn, hướng cầu thang đinh đinh đang đang chạy xuống dưới. Chỉ có mình thanh y nữ tử là không chạy theo, ở lại bình tĩnh sửa sang góc áo hơi tán loạn của hắn:

"Yên tâm, rất anh tuấn, bộ y phục này cũng rất đẹp."

Nàng thấp giọng nói thêm:

"Y sẽ rất thích."

Ngụy Vô Tiện nhẹ gật đầu, ghé vào ô cửa trên lầu các, nhìn chằm chằm người đang chậm rãi tiến đến dưới lầu bị hết đóa hoa này đến đóa hoa khác nhẹ nhàng ném vào người. Một tháng không gặp, đáy lòng đúng là khẩn trương, đến chóp mũi cũng toát mồ hôi. Người dưới lầu trước ngực tràn đầy hương thơm ngào ngạt, như là tâm linh tương thông, bất chợt ngẩng đầu lên. Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đối diện với con ngươi nhạt màu kia, tâm trí bị thiêu đốt đến mức chẳng suy nghĩ được gì nữa. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật cười một tiếng.

Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, đóa thược dược màu hồng vốn đang được cầm trên tay lại phiêu nhiên rơi xuống đầu vai Lam Vong Cơ, cánh hoa nhẹ nhàng hạ xuống bên trên góc áo tuyết trắng càng thêm thập phần kiều diễm mềm mại. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngộ ra lời Giang Yếm Ly từng nói.

"Thích một người thì làm gì có lý do. Chính là chỉ một cánh hoa thôi, nhưng rơi trên vai người ta lại trở nên đặc biệt xinh đẹp. Nếu đệ nhìn đôi mắt người ấy nhiều hơn một chút, sẽ liền trầm mê trong đó."

Hoa thược dược màu hồng nở rộ thuận theo đầu vai Lam Vong Cơ rơi xuống, được y vươn tay ra đỡ lại, trùng hợp vừa đúng lúc rơi ngay tại vị trí trái tim đang có chút loạn nhịp của y. Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hiện lên một ý cười cực nhạt. Môi mỏng khẽ động, thanh âm không lớn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lập tức nhận ra lời y muốn nói.

Y vừa gọi tên hắn...

Chính là hai chữ mà tất cả mọi người dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho tâm can Ngụy Vô Tiện trở nên mềm mại dịu dàng như vậy, cam tâm tình nguyện bị y nắm trong lòng bàn tay...

Ngụy Anh.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy thanh gỗ, tim vừa mềm mại lại vừa căng thẳng. Tâm tình xao động trong một khoảnh khắc được người ta trấn an, trở nên bình lặng như nước hồ. Chỉ một ánh mắt, một lời nói, lại khiến hắn như được ôm vào trong lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve, khiến mỗi khớp xương trong cơ thể hắn đều mềm nhũn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net