71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71.

Lam Vong Cơ hạ thấp mi mắt, giúp Ngụy Vô Tiện xoa bóp lưng vai đau nhức, muốn mở lời nói rồi lại thôi. Ngụy Vô Tiện bị xoa nắn, oa oa kêu to đến thấu trời, làm ra vẻ như mình đang phải chịu cực hình. Hắn hít vào một hơi, lên tiếng:

"Thật là thoải mái. Mau mau mau, lưng ta cũng rất đau, mạnh tay một chút."

Đến khi Lam Vong Cơ theo lời hắn mạnh tay hơn một chút, Ngụy Vô Tiện lại cao giọng kêu:

"Đau đau đau! Nhẹ thôi!"

Lam Vong Cơ: "..."

Y cúi đầu nhìn người đang nằm trong lồng ngực mình vừa cọ đi cọ lại vừa cười hì hì đến xấu xa, ngập ngừng nói:

"Vừa rồi..."

Ngụy Vô Tiện cười cười: "Hàm Quang Quân, ngươi đè ta khiến ta mệt mỏi muốn chết."

Lam Vong Cơ: "....."

Ngụy Vô Tiện xoay xoay bả vai, nói:

"Thế mà nói ngủ liền ngủ, cũng không bảo ta một tiếng, may mà không có đem ta đè chết."
M
Hắn tuyệt nhiên không đề cập nửa chữ đến việc mình thừa dịp Lam Vong Cơ ngủ say, ý thức mơ hồ chỉ đáp "Ừ" mà lừa người ta đáp lại một tràng dài dỗ ngon dỗ ngọt. Nào là "Ngươi rất thích ngủ với ta?", "Rất nhớ ta?", "Có phải là rất muốn ôm lấy ta rồi âu yếm hôn?"... toàn những chuyện nếu bình thường nói ra sẽ chọc cho Lam Vong Cơ mặt đỏ tai hồng, ngậm miệng không đáp. Vậy mà Ngụy Vô Tiện lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của chơi đùa đến thoải mái, thầm nghĩ Lam Vong Cơ như thế này vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu. Con người ngày bình thường luôn luôn trầm ổn, lúc ngủ lại toàn thân buông lỏng, đem toàn bộ phòng bị cùng vẻ thành thục cởi bỏ, ấy vậy mà vẫn cố chấp ôm chặt hắn trong ngực, hỏi cái gì đáp cái đó, giống như là đang âu yếm ôm thứ mà mình coi như trân bảo trong tay, nửa điểm cũng không muốn buông lỏng. Ngụy Vô Tiện chỉ cần khẽ động đậy, ngay lập tức sẽ bị người ta ôm chặt hơn, vậy nên dứt khoát không làm gì nữa, để mặc cho y đè ép. Linh lực ôn hoà liên tục đưa vào thể nội, giống như một dòng nước ấm áp cuốn đi mọi cảm giác đau đớn cùng nhức mỏi. Ngụy Vô Tiện thoải mái than nhẹ một tiếng, an tâm nằm dưới sự chèn ép của người ta mà ngủ thiếp đi.

Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ tỉnh dậy trước.

Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghe được một tiếng động rất nhỏ, hậu huyệt đằng sau lập tức trống rỗng, hai chân bị người ta khẽ mở ra, giống như đang cẩn thận kiểm tra cái gì đó. Tiếp theo liền cảm thấy có một dòng thuỷ dịch trơn nhớt từ hạ thân chảy ra ngoài, sau đó còn được người ta dùng khăn ẩm hảo hảo thu dọn một phen, những chỗ nhớp nháp cũng được cẩn thận lau sạch. Đây không phải là khách điếm, giường nhỏ kia phần lớn dùng cho khách uống quá chén nằm nghỉ tạm. Huống hồ bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt, người lắm mắt nhiều, sau một trận giày vò còn gọi người đưa nước nóng lên tắm rửa, tránh không được sẽ bị đàm tiếu. Lam Vong Cơ cũng chỉ có thể giúp hắn lau chùi qua loa một chút, đợi Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ rồi tính tiếp.

Vậy mà không biết từ khi nào lại ngủ quên mất. Lam Vong Cơ khẽ nhéo mi tâm, nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê, hai mắt mơ hồ bị y đè dưới thân, trong lòng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm thấy áy náy. Ngụy Vô Tiện lâu nay vẫn hay bị y trêu ngược lại, cuối cùng cũng có ngày bắt thóp được y, hết kêu đau rồi lại kêu mỏi, ra cái vẻ mình đã cực khổ mặc cho người ta ăn, lại còn cực khổ làm đệm thịt cho người ta ngủ bên trên, thật sự là vô cùng xót xa vô cùng đáng buồn cực kỳ đáng thương. Lam Vong Cơ cũng không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể im lặng giúp hắn xoa nắn khớp xương cùng bắp thịt nhức mỏi. Bộ dáng này trong mắt Ngụy Vô Tiện đương nhiên chính là trong lòng y đang cảm thấy hổ thẹn vì làm việc không chính đáng. Lam Vong Cơ nghe hắn không ngừng giả bộ phàn nàn, môi khẽ động, thấp giọng nói:

"Thật có lỗi."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy y xin lỗi thì lại vội vàng nói:

"Ta nói đùa. Không sao mà, ta nói rồi, ta thích bị người đè."

Lam Vong Cơ: "Ừ..."

Ngụy Vô Tiện thấy y lúng túng muốn nói lại thôi thì liền bật cười, vui vẻ nhào tới đè lên người y:

"Đừng nhúc nhích."

Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nằm im cho hắn đè. Hai cánh tay cùng hai bên đùi của Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn khoá tay chân Lam Vong Cơ lại, cúi đầu hôn bẹp lên môi y một cái:

"Được rồi, để cho ta đè lại, từ sau sẽ đổi thành ta nằm ngủ trên người ngươi."

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc khẽ dao động:

"Ừ."

Y vươn tay ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn sau lưng, làm cho Ngụy Vô Tiện trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu xuống, lại là một trận răng môi triền miên. Tận đến khi hai người hôn nhau đến khó có thể tách rời, hai chân lại bị người đẩy ra, suýt chút nữa lại quấn lấy nhau thì Ngụy Vô Tiện mới khàn giọng nói:

"Khoan khoan!"

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng nhu thuận của hắn, động tác dưới thân cũng ngừng lại. Đầu lưỡi ướt át của Ngụy Vô Tiện khẽ liếm nhẹ qua cánh môi nhạt màu, đen chóp mũi của mình cọ cọ vào đầu mũi y, nói:

"Trước hết chúng ta đừng vội. Khó khăn lắm ngươi mới đến đây một chuyến, ta dẫn ngươi đi dạo loanh quanh."

Hắn dừng lại một chút, cười đến dương quang xán lạn, nói tiếp:

"Sau đó về Liên Hoa Ổ ăn cơm, nếm thử tay nghề của sư tỷ ta."

Có lẽ đã từ rất lâu rồi, hắn luôn muốn dẫn người này về, để người nhà của hắn nhìn một chút...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net