73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

73.

Ngụy Vô Tiện nhấp nha nhấp nhổm như đang ngồi trên bàn chông...

Trước mặt hắn là một bát canh đầy đặt trên bàn, củ sen được ninh nhừ, xương sườn đầy thịt chỉ cần cho vào miệng là sẽ tan, tỏa ra mùi thơm nức khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Nếu là ngày bình thường, Ngụy Vô Tiện đã sớm một hơi uống sạch, còn vì tiện tay tranh giành khúc xương sườn cuối cùng với Giang Trừng mà đánh nhau một trận.

Nhưng hiện tại hắn đang căng thẳng cực độ, khẽ ngẩng đầu len lén nhìn sắc mặt của Giang Yếm Ly một cái, liều mạng nghĩ ngợi, nhưng lại không thể nhìn ra bất kỳ điều gì trên khuôn mặt mang nét cười yếu ớt kia.

"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi ăn đi. A tỷ nghe người giữ cửa báo tin ngươi muốn dẫn người về nhà ăn cơm, bận rộn cả một buổi, cảm thấy củ sen không đủ tươi còn đem theo một nhóm gia phó chèo ra hồ hái củ mới về." Giang Trừng lớn tiếng nói: "Ngươi bày ra cái vẻ không muốn ăn này cho ai xem, ăn chán rồi chứ gì?"

Gã chuyển ánh mắt đến Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, khó hiểu nhìn hai người bọn họ mấy lần, thầm nghĩ: Rõ ràng ngày trước vừa thấy mặt liền động đao động thương, bây giờ thì lại xưng huynh gọi đệ, còn dẫn người về nhà ăn cơm. Đang yên đang lành tự dưng trúng tà hay sao chứ.

Nhưng mà bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng không còn tâm trạng mà cùng Giang Trừng đấu võ mồm. Trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến chuyện rốt cuộc là Giang Yếm Ly có nhìn thấy hay không...

Nếu nhìn thấy, sao lại vẫn bình tĩnh như vậy?

Còn nếu như không nhìn thấy...

Hẳn là không nhìn thấy rồi nhỉ?

Ngụy Vô Tiện nhớ lại cục diện lúc ngẫu nhiên gặp ban chiều, dựa theo trình độ cảnh giác của Lam Vong Cơ, lại đã trải qua vết xe đổ bị bắt gặp lúc trước, chắc hẳn trước khi người đến đã kịp thu tay. Cho nên, Giang Yếm Ly hẳn là... không nhìn thấy rồi.

Ngụy Vô Tiện vô thức cúi đầu nhìn xuống cổ mình, cổ áo vốn lỏng lẻo đã được chỉnh đốn tốt, không lộ ra quá nhiều dấu vết hoan ái, chắc chắn sẽ không bị ai nghi ngờ. Giang Trừng ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn một lát, bất ngờ lên tiếng:

"Ngươi bị trúng gió à? Cổ áo che kín như vậy, thật không giống ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngay lập tức trả treo:

"Kệ ta! Bị mèo cắn một cái thôi, trúng gió cái đầu ngươi!"

Con "mèo" bị hắn nói đến ngược lại sắc mặc bình tĩnh, hướng Giang Yếm Ly vừa múc cho y một bát canh, lễ phép nói:

"Đa tạ."

"Mèo...?" Giang Trừng trợn mắt: "Tại sao ngươi cứ bước chân ra cửa là nhằm vào mèo mèo chó chó mà trêu chọc?" Sắc mặt gã đột nhiên hung dữ hẳn, nói: "Ngụy Vô Tiện, ta cảnh cáo ngươi nhé, ngươi đi ra ngoài, chính là gánh trên người thanh danh của Liên Hoa Ổ, đừng có mà chạy ra ngoài trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta."

Ngụy Vô Tiện 'phụt' một tiếng, phun hết ngụm canh đang uống trong miệng ra, ho khan nói:

"Khục, Khụ khụ khụ... Ngươi đừng có vô duyên vô cớ bôi nhọ sự trong sạch của người khác!"

Giang Trừng thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, càng cảm thấy lạ, ghét bỏ nghiêng người về phía sau một chút:

"Đừng có phun lên người ta!"

Ngụy Vô Tiện nhớ lại hành vi của mình từ nhỏ đến lớn, nếu không phải túm lấy đuôi tóc của mấy tiểu cô nương giật giật thì cũng là trêu chọc người xung quanh, hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn phản ứng của Lam Vong Cơ. Vốn dĩ còn có chút khẩn trương sợ y sẽ ghen, nhưng không ngờ biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ lại không một chút biến động, thậm chí lúc nghe thấy thì đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc, ngược lại càng khiến Ngụy Vô Tiện âu sầu hơn. Người này biết mình thân cận cùng tiểu cô nương mà không ăn chút giấm nào sao? Hay là buồn bực đem giấu ở trong lòng hết rồi?

Chậc, đúng là so với thời còn niên thiếu càng ngày càng khó nhìn thấu mà.

Ngay lúc tay hắn vừa mò đến chân Lam Vong Cơ thì lại nghe thấy Giang Yếm Ly lên tiếng gọi:

"A Tiện."

Ngụy Vô Tiện lập tức thu tay lại, đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng:

"Ôi, sư tỷ."

Khóe miệng Giang Yếm Ly kéo lên thành một nụ cười, nói:

"Đã rất lâu rồi không thấy A Tiện mang bằng hữu về nhà chơi nữa."

Ngụy Vô Tiện trố mắt nhìn, hình như đúng là như vậy... Đã rất lâu rồi hắn không có đưa người quen về nhà.

Khi còn niên thiếu, chỉ cần bước ra khỏi cửa Liên Hoa Ổ, hắn dáng dấp anh tuấn lại rất biết cách chơi, sau lưng sẽ kéo theo một đống cái đuôi nhỏ, đem người về nhà ăn chực cũng là chuyện thường xuyên. Con khỉ nhỏ Lục sư đệ cũng là vì như vậy mà cực kỳ thân thiết với hắn.

Nhưng sau khi Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy thì mọi thứ đã không còn giống như ngày trước, Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng lười giao tiếp với người ngoài. Chính hắn cũng cảm thấy chả có chuyện gì để mà nói với người ta, vậy nên lâu dần cũng không dẫn ai về nhà nữa. Bởi vì hắn thật sự, thật sự rất lười suy đoán xem lúc người ta lấy lòng hắn thì trong đầu đang nghĩ cái gì, là muốn hại hắn hay là muốn cầu cạnh hắn. Hắn bây giờ không còn là thiếu niên đơn thuần ngày trước, càng lớn sẽ càng suy nghĩ nhiều, được mất giữa người với người cũng không giống ngày xưa.

"Nhận được tin hơi muộn, đồ ăn hôm nay chuẩn bị cũng có chút sơ sài, chỉ nhiều hơn ngày bình thường một ít."

Giang Yếm Ly ngại ngùng nói khẽ, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ giống hệt như nhìn tiểu bằng hữu mà khó khăn lắm đệ đệ nhà mình mới mang về, trong đáy mắt tràn ngập sự ôn hoà:

"Có gì thiếu sót, xin thứ lỗi."

Ngày bình thường chỉ có ba người nhà họ quây quần bên bàn cơm, đồ ăn vốn chỉ chuẩn bị vừa đủ. Có lẽ người mà Ngụy Vô Tiện nhờ truyền tin chỉ vừa mới báo với người giữ cửa, Giang Yếm Ly đã liền vội vội vàng vàng mang theo nhóm gia phó đi hái củ sen mới nhất, vì đạo lữ của hắn mà nấu thêm hai phần canh. Ngụy Vô Tiện trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cảm thấy Giang Yếm Ly đúng thật là dốc hết toàn bộ tâm tư, muốn đem "bằng hữu" mình mang về chiêu đãi tốt một chút. Nói tóm lại, mặc cho là bằng hữu như thế nào, Giang Yếm Ly sẽ đều vì hắn kết giao với bạn mới mà vui vẻ, đồng thời nguyện ý coi người đó như người trong nhà... Ngụy Vô Tiện nhìn trên bàn bày la liệt mười mấy món ăn, món nào cũng vô cùng khéo léo tinh xảo, không nhịn được mà lầm bầm:

"Sư tỷ, đồ ăn như vậy là đủ nhiều rồi, Lam Trạm cũng đâu có kén chọn."

Giang Trừng nuốt một miếng cơm, nói:

"Đâu có hỏi ngươi, sao ngươi biết được người ta kén chọn hay không?"

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng chế nhạo Giang Trừng một tiếng, vươn tay ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ, nghiêng mặt qua nói:

"Đúng không, Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Giang Trừng nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, một bên cảm thấy Lam Vong Cơ sao lại phối hợp đáp lời cái tên kia như vậy, cứ như lúc trước ở Xạ Nhật chi chinh vừa gặp liền đánh đều là diễn cho người khác xem, đồng thời lại bị nghẹn họng một chút, luôn cảm thấy lấy một chọi hai là một vụ làm ăn lỗ vốn, vì thế dứt khoát đại nhân không chấp tiểu nhân, nhếch miệng, tiếp tục uống nốt chén canh.

"Vậy là tốt rồi." Giang Yếm Ly lúc này mới yên tâm, mỉm cười nói: "Ăn canh đi."

Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón tay đẩy chén canh về phía Lam Vong Cơ, nói:

"Lam Trạm, đây chính là canh sườn củ sen sư tỷ nấu mà lần trước ta nói với ngươi, uống ngon vô cùng, ngươi mau thử."

Giang Yếm Ly che miệng cười:

"Lại ở bên ngoài thuận miệng khen loạn, thật sự ngon như vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn luôn vô cùng huênh hoang, đi đến đâu khen Giang Yếm Ly cùng canh của Giang Yếm Ly đến đó. Khi còn niên thiếu, bằng hữu bên ngoài của Ngụy Vô Tiện không ít lần chăm chú nghe Ngụy Vô Tiện khen sư tỷ mình tốt ra làm sao, canh sư tỷ mình nấu ngon như thế nào, gần như muốn khen đến nở hoa luôn. Có nhiều khi cùng với người khác tiểu đánh tiểu nháo bị ngã trẹo chân hay cọ rách da, người khác đều khóc lóc trở về nhào vào lòng nương làm nũng, Ngụy Vô Tiện thì ngược lại, hắn cười hì hì loạn xạ lau qua vết thương rồi hí ha hí hửng đi tìm sư tỷ, đợi nàng dỗ mình "không đau, không đau" rồi đích thân nấu canh bổ huyết cho riêng hắn, đến Giang Trừng cũng không có phần. Ngụy Vô Tiện nhớ lại mấy chuyện này, tâm can liền mềm như nước, cười nói:

"Đương nhiên, canh sư tỷ nấu thật sự rất ngon. Nếu như lúc ở Lang Tà không có sư tỷ thì chắc chắn đệ chỉ còn nước đào rễ cây lên ăn. Đồ cho heo ăn so với mấy thứ kia còn tốt hơn."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ đang nhã nhặn uống canh, nhỏ giọng hỏi:

"Như thế nào? Uống ngon đúng không?"

Lam Vong Cơ dùng khăn vải lau đi vệt mỡ còn dính ở khoé miệng, gật đầu:

"Dễ uống."

Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, vô thức vòng tay ôm lấy lưng Lam Vong Cơ, nói:

"Ta đã nói mà."

Lam Vong Cơ cũng nghiêng mặt nhìn hắn, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu sáng lên một tia nhu tình:

"Ừ."

Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, phát hiện ra động tác nhỏ theo bản năng này có chút thân mật quá mức. Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi thẳng người lên, nhưng bàn tay đang giấu dưới bàn vẫn chống lên chân Lam Vong Cơ, còn như có như không vuốt ve vài cái. Lam Vong Cơ đưa tay nắm lấy mu bàn tay hắn, nhéo nhéo cảnh cáo, nhưng sau đó cũng không có buông ra, lòng bàn tay rộng lớn vững vàng mà bao bọc lấy mấy ngón tay thon dài bên trong.
Giang Yếm Ly nhìn bọn hắn một lát, thấp giọng hỏi thăm:

"Hàm Quang Quân đến Vân Mộng là có chuyện cần xử lý sao?"

Tay Lam Vong Cơ vẫn đang giữ lấy mấy ngón tay không thành thật của Ngụy Vô Tiện, đáp lời:

"Đi ngang qua thôi."

Ngụy Vô Tiện trắng trợn gãi gãi lòng bàn tay y, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: Ngươi đi ngang qua đường rồi trèo lên trên giường ta sao?

"Vậy A Tiện cũng không cần cả ngày tới tửu lâu với mấy người kia."

Giang Yếm Ly gật đầu, như là có điều phải bận tâm mà khẽ nói. Tuy là mấy chữ đơn giản, song rơi vào trong tai Ngụy Vô Tiện lại giống như trời long đất lở, khiến hắn lập tức sững sờ, cổ họng cũng tê dại. Ngụy Vô Tiện khó khăn nói:

"Sư tỷ, tỷ..."

Lam Vong Cơ trong chốc lát cũng thấy kinh ngạc, yên lặng nhìn Giang Yếm Ly, nhưng Giang Yếm Ly chỉ khẽ hạ mi mắt, nhàn nhạt cười nói:

"Có một người để chờ, thực sự là rất tốt."

Ngụy Vô Tiện liền hiểu rõ... Quả nhiên Giang Yếm Ly đã biết hết...

Trực giác của nữ nhân thật là đáng sợ. Hắn chỉ hơi lộ ra chút thần sắc khi nhớ đến chuyện cũ thì đã bị một đám nữ quỷ vây hỏi là đã hành phòng rồi đúng không. Hắn chỉ làm một động tác thân mật nhỏ với Lam Vong Cơ, liền bị Giang Yếm Ly nhìn ra giữa hai người có chuyện mờ ám.

Mà lại nàng còn...

Cổ họng Ngụy Vô Tiện có chút khô đắng, không nói nên lời dù chỉ nửa câu. Sau khi bị phát hiện, lòng bàn tay lại càng đổ mồ hôi lợi hại hơn, được Lam Vong Cơ một mực nắm chặt lấy. Một lúc sau, hắn mới mở miệng, ngập ngừng thấp giọng nói:

"Sư tỷ, tỷ cảm thấy..."

Hắn rất muốn hỏi "Tỷ cảm thấy đệ cùng Lam Trạm ở một chỗ như thế nào?" hoặc là "Đệ có thể ở bên Lam Trạm sao?". Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết phải nói sao cho phải, mọi câu mọi chữ đều giữ chặt nơi cửa miệng, không thể lên tiếng. Cho đến khi một bàn tay mảnh dẻ mềm mại nhẹ nhàng phủ lên trên mu bàn tay hắn:

"A Tiện..."

"Ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Mà ba người chúng ta, cũng sẽ có một ngày rời khỏi Liên Hoa Ổ." Giang Yếm Ly ôn nhu nắm chặt lấy tay hắn, khẽ nói: "Nếu đệ thích, thì hãy làm đi."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy rung động, cảm giác ấm áp mãnh liệt khi được người thân nhất tác thành cùng cảm giác thoả mãn dâng lên trong lòng, khiến đầu ngón tay hắn cũng có chút run run. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mấy ngón tay thon dài đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, im lặng nhéo nhéo lên mu bàn tay hắn. Có thể yên tâm được rồi... Mười ngón tay đan xen vào với nhau, khóe miệng Ngụy Vô Tiện không khống chế mà giương lên thành một nụ cười, không nín được mà cúi thấp đầu cười trộm một cái, như sợ bị người khác nhận ra , đến bờ vai cũng căng lên, giống như sắp không khống chế nổi nữa mà nhào lên ôm lấy người bên cạnh hôn một cái.

'Cạch.'

Giang Trừng bỗng nhiên đặt đũa xuống bàn, thanh âm không lớn nhưng cũng không thể dễ dàng coi nhẹ. Ba người đều bị tiếng động gã tạo ra làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn.

"Rời khỏi Liên Hoa Ổ...? Có phải đệ đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?"

Giang Trừng khó hiểu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nói:

"Ngươi đi đâu? Ngươi cũng không phải cô nương gia, đâu cần phải xuất giá?"

Ngụy Vô Tiện yếu ớt đáp:

"Ta..."

"Ngày nào cũng la cà ở tửu lâu còn chưa đủ mất mặt?" Giang Trừng nheo mắt lại, nghi ngờ: "Ngươi chờ ai? Hay là ngươi ở bên ngoài vướng phải cái nợ đào hoa gì rồi? Sợ bị người ta đến cửa tìm?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Giang Trừng càng nói càng thấy mình có lý, sau đó liền "a" một tiếng, phát hiện đang còn có Lam Vong Cơ ở đây, không tiện lung tung mắng một trận, vì vậy hoả khí đang chực xông lên cùng một bụng chửi bới cũng đành phải kìm lại. Trong lòng gã nghĩ, tên này thật sự đủ lông đủ cánh rồi, cứng cáp rồi, còn muốn một mình cao chạy xa bay nữa chứ. Đến lúc đó, cục diện rối rắm một đống đem vứt lại cho mình, hắn ta thì hay rồi, trốn ra ngoài ăn chơi đàn điếm. Cuối cùng, gã kìm nén đến mức trên mặt xanh xanh trắng trắng một mảng, thở hổn hển, thấp giọng hung tợn phun ra một câu tương đối văn nhã:

"Đừng gây loạn kiếm thêm phiền phức cho ta, ta sẽ không giúp ngươi giải quyết hậu quả đâu."

Lúc gã nhìn lại, phát hiện ba người ngồi đối diện đều im lặng, bày ra dáng vẻ không biết phải nói cái gì. Giang Trừng đang định mở miệng, nhưng chưa kịp mắng thì đã thấy một đũa đồ ăn đưa vào trong bát mình, là những món gã thích ăn nhất, cảm thấy tạm thời không cần thiết phải mắng nữa. Giang Trừng ngẩng đầu lên, nói:

"A tỷ..."

"A Trừng, ăn cơm đi."

Giang Yếm Ly thu đũa lại, có chút bất đắc dĩ mỉm cười nói.

____///____
Phúc lợi 44k/view
Cảm ơn mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net