74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

74.

Ngụy Vô Tiện ăn no đến mức thở không nổi, báo với Giang Yếm Ly một câu, sau đó lôi kéo Lam Vong Cơ ra cửa Liên Hoa Ổ tản bộ. Lam Vong Cơ bình tĩnh để hắn tùy ý nắm tay mình lôi đi, ra đến đường lớn mới lưu luyến thả tay ra. Dù sao ở đây nhiều người dễ sinh lắm chuyện, bên phía Lam gia còn chưa chấp nhận, Ngụy Vô Tiện không dám trên cửa lớn đường rộng vượt quá quy củ, tránh cho lời đàm tiếu truyền đến Cô Tô, rồi lại khiến Lam Khải Nhân tức giận phun ra ba tấc máu tươi, trong lòng càng thêm thành kiến với hắn.

Ngụy Vô Tiện âm thầm tính toán, không biết Lam Khải Nhân bên kia đến khi nào mới có thể nuốt xuống cục khẩu khí này mà tác thành cho bọn hắn... Nếu lão không thành toàn thì thực sự quá thiệt thòi cho Lam Trạm, dù sao mình cũng phải bù đắp ở phương diện khác cho y. Còn nếu thật sự có thể trở thành đạo lữ, Lam Trạm lại là người ưa thích yên tĩnh, chắc không thể miễn cưỡng cùng mình về Liên Hoa Ổ rồi. Mình thì ở đâu cũng sống được, dù là màn trời chiếu đất hay tùy tiện trải một đống cỏ khô cũng có thể ngủ như chết. Nhưng mà Lam Trạm thì không được, y từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, so với hắn lại khó nuôi hơn nhiều, đoán chừng cũng không thể quen được với cách ăn uống cùng bầu không khí nhiệt nhiệt náo náo ở Liên Hoa Ổ, mười phần thì có đến tám chín phần sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Ngụy Vô Tiện trầm tư trong chốc lát, thầm nghĩ vẫn là mình cùng Lam Trạm đi Cô Tô thì tốt hơn. Cuộc sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy giống khổ tu, Lam Khải Nhân lại nhìn hắn không vừa mắt, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn vốn tấm lòng rộng mở, chăn mềm một cái, tâm can bảo bối ôm trong ngực, vẫn có thể tiêu dao tự tại mà sống qua ngày như cũ. Lại nói... nếu Lam Trạm có thể vì hắn tự tay nấu canh thì chẳng phải là quá viên mãn hay sao?

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn người bên cạnh, không hiểu vì sao khóe miệng Ngụy Vô Tiện lại trông như không nhịn được muốn ngoác ra cười, con ngươi màu lưu ly cực thiển ánh lên một tia ôn nhu như nước. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hạ quyết tâm, tâm tư chơi đùa vốn đang bị dáng vẻ giả vờ giả vịt trấn định miễn cưỡng đè ép từ nãy đến giờ lại bốc lên, xoay người đi lùi hai ba bước, nói với Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, ngươi ở lại Vân Mộng thêm mấy ngày, ta cùng ngươi đi dạo đó đây."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong mắt có một tia do dự cực nhẹ, nhưng vẫn không mở miệng đáp lời. Tính ra cũng sắp đến lúc phát sinh chuyện kia rồi. Ngụy Vô Tiện khó hiểu trong chốc lát, tiếp sau liền "a" lên một tiếng:

"A, có phải ngươi..."

Hắn dừng bước, nhích người lại gần, lấy vai huých huých bả vai Lam Vong Cơ. Chiều cao của hai người đều tương đương nhau, đứng chung một chỗ càng phi thường tuấn dật, mỗi người lại mang một phong thái khác nhau. Người đi đường cùng mấy chủ sạp hàng nhỏ vốn chả lạ gì mặt Ngụy Vô Tiện ánh mắt đều phải dừng lại chỗ hai người một chút. Ngụy Vô Tiện thấp giọng, như đang dỗ dành nói:

"Tên Giang Trừng kia hay nói bậy nói bạ, ngươi đừng nghe hắn ta nói lung tung."

Lam Vong Cơ hỏi lại:

"Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện thấy y thần sắc trấn định, không giống đang khẩu thị tâm phi, không khỏi có chút chột dạ nói:

"Ta tưởng ngươi không muốn ở lại là vì..."

Đầu ngón tay vốn đang túm lấy người bên cạnh cũng lặng lẽ thu về, ngượng ngùng giả vờ phủi phủi vạt áo không dính lấy một hạt bụi của mình, nói lảng đi:

"À, không có gì."

Hắn còn tưởng Lam Vong Cơ là vì Giang Trừng không giữ miệng nói ra câu "Đừng có lúc nào cũng trêu chọc tiểu cô nương" mà ăn giấm, ai ngờ Lam Vong Cơ chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác mà thôi. Ngụy Vô Tiện trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vất vả lắm mới đem người dụ đến Vân Mộng, đừng có một hai câu lại khiến người bỏ đi mất. Tuy bình thường Lam Vong Cơ luôn thành thục trọng ổn, thế nhưng lần trước lúc y ngủ thiếp đi hắn mới biết người này luôn cực kỳ để ý mình, dù say giấc vẫn ôm chặt không muốn buông tay. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy ngọt ngào, vươn tay kéo áo Lam Vong Cơ nói:

"Lam Trạm, ta dẫn ngươi đi ăn cái này."

Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến trước một sạp hàng, nhìn hắn cùng chủ tiệm nói phiếm vài câu, đang muốn móc tiền ra trả, lại bị Ngụy Vô Tiện đưa tay đè lại:

"Lần này để ta mời. Sao có thể lần nào cũng để ngươi trả tiền được."
Hắn đè tay y xuống, khiến cho bạc vụn rơi tung tóe trên mặt đất, phát ra tiếng lanh canh thanh thúy. Một thỏi bạc vụn lăn lông lốc trên đường, tận đến khi va phải chân một người mới chịu dừng lại. Người đó đang ngồi xổm bên góc đường cạnh sạp hàng, toàn thân nhem nhuốc, đôi tay vòng quanh đầu gối cũng run lẩy bẩy, dường như đang rất lạnh rất mệt. Thỏi bạc kia chính xác là bị mũi giày xấu xí của nàng ta cản lại, lẳng lặng dừng lại nằm bên cạnh đôi giày rách rưới. Nàng ta giật mình bừng tỉnh, cúi đầu nhặt thỏi bạc kia lên, động tác vừa chậm chạp vừa vô lực, nhìn qua đúng là một bộ dáng rách rưới bẩn thỉu, không khác gì những tên ăn mày khác đang ngồi bên đường.

Đợi nàng nhìn thấy rõ vật trong tay, qua một trận đấu tranh cùng do dự trong chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên, kéo lê thân thể mỏi mệt bước từng bước nhỏ đến chỗ Ngụy Vô Tiện đang ngồi trong quán, đem bạc đưa trả:

"Đây có phải là của ngươi không..?"

"Đa tạ."

Ngụy Vô Tiện cười đáp. Hắn đưa tay ra muốn cầm lại bạc, nhưng khi thấy rõ được khuôn mặt của nàng thì liền khựng lại. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, trong giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc:

"Ôn Tình?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net