78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

78.

"Còn muốn chạy?" Kim Quang Thiện cao giọng quát: "Hàm Quang Quân, nếu như ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"

"Nói như thể nếu chúng ta không chạy thì Kim tông chủ sẽ lấy lễ đối đãi với chúng ta vậy."

Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào người Lam Vong Cơ, tay nắm Trần Tình bên hông, ngón tay siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Lam Vong Cơ hạ thấp hàng mi dài, ánh mắt bình tĩnh, Tị Trần cầm trong tay, rõ ràng là bộ dáng nếu có người dám xông vào sẽ liền đánh trả. Hai người họ đao bổ rìu đục chùy đá, thẳng lưng đứng nguyên tại chỗ.

Ba tên đốc công đánh chết Ôn Ninh kia một lần nữa thấy Ngụy Vô Tiện sờ tay đến Trần Tình, chưa gì đã hoảng sợ gào khóc:

"Hắn hắn hắn hắn lại bắt đầu rồi kìa."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ chuyện mà tên kia nhắc chính là việc hắn hung thi hoá Ôn Ninh, cười nhạo nói:

"Nếu như ta thực sự chủ tâm muốn giết sạch thì làm sao có thể lưu lại một mình ngươi."

Lam Vong Cơ nói:

"Ngụy Anh, chớ nhiều lời."

Ngụy Vô Tiện đưa mắt quét một vòng trên những gương mặt cảnh giác cao độ của mọi người trong đại sảnh. Đến khi lướt qua ánh mắt phức tạp cùng kinh ngạc còn chưa kịp lắng xuống của Giang Trừng, trong lòng hắn bỗng chùng xuống, cảm thấy không cần giải thích gì nữa, tránh thêm nhiều chuyện phải nói.

"Vong Cơ." Khuôn mặt xưa nay luôn tươi cười như gió xuân của Lam Hi Thần cũng tán đi, chỉ còn lại sự ngưng trọng: "Đệ trước hết buông Tị Trần xuống đã."

Kim Quang Dao mỉm cười hoà giải:

"Phải đó, Hàm Quang Quân. Sự việc đúng sai như thế nào, hiểu lầm ra sao chúng ta cũng không nên động đao động kiếm, tránh làm tổn thương hòa khí hai bên. Đầu tiên cứ buông kiếm xuống đã, mọi người cùng nhau bàn bạc kỹ càng."

Làm gì có chuyện dùng lễ đối đãi...

Lam Vong Cơ im lặng nhìn Kim Quang Dao một lúc lâu, lắc đầu nói:

"Không cần."

Kim Quang Dao bị y trực tiếp từ chối như vậy, có chút nghẹn họng, nhưng ý cười trên mặt vẫn không thay đổi.

"Nhưng mà..."

"Không cần nhiều lời với bọn chúng! Bắt lại trước đã!" Kim Tử Huân quát to.

"Đúng vậy, bắt lại trước đã! Chúng ta nhiều người như vậy còn sợ đánh không lại hai người họ sao?" Trong đám người có một kẻ cao giọng phụ hoạ.

"Chuyện xấu xa đến vậy, sao còn phải lấy lễ đối đãi?! Như vậy có khác gì cá mè một lứa đâu?!"

Lại một người nữa vung kiếm mắng. Nộ khí của Ngụy Vô Tiện vốn đang bị đè ép đến cực điểm, vừa nghe lũ ô hợp này gom chung cả Lam Vong Cơ vào một chỗ để chửi bới, cuối cùng không thể áp chế được nữa, ùn ùn dâng lên. Hắn cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy tơ máu, đem Trần Tình đặt bên môi, cười lạnh nói:

"Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Ngụy Vô Tiện ta tại Xạ Nhật chi chinh có thể từ trong vòng vây ngàn vạn tên đánh giết ra ngoài, hôm nay chỉ là một cái Điểm Kim Các mà thôi. Ta đã có gan đến đây thì không sợ sẽ không ra được."

Kim Quang Thiện cả kinh, đập lên tay vịn ghế:

"Quá càn rỡ!"

"A a a a a đây là cái gì?!"

Trong đám người chợt vang lên một tiếng gào hoảng sợ, lớn đến mức át đi tiếng khóc lóc của mấy tên đốc công kia. Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu xem xét, bỗng thấy hàng trăm ngàn cánh tay chỉ còn trơ lại xương trắng mạnh mẽ phá nát nền gạch của Điểm Kim Các mà vươn lên, vững vàng nắm lấy mắt cá chân mỗi người, như muốn dùng toàn lực lôi cái kẻ đang bị níu giữ kia vào sâu dưới ba tấc đất.

'Xoạc.'

Tiếng mắng chửi kinh ngạc xen lẫn sợ hãi hoà cùng với tiếng lưỡi kiếm thi nhau rời vỏ. Đám người đang nhốn nháo kia đồng loạt xuất thủ, ánh sáng trên lưỡi kiếm cùng với quang hoa khi linh lực lưu chuyển khiến Điểm Kim Các đã qua giờ Tý mà vẫn sáng rỡ như ban ngày.

Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi:

"Lam Trạm, đi!"

Lam Vong Cơ gật đầu một cái, trong lòng biết rõ nếu lấy cứng đối cứng, Ngụy Vô Tiện sẽ lại nghĩ đến người quen cùng thân hữu ở đây, đến lúc tranh chấp nổi lên thì sẽ không cách nào ra tay.

"Ngụy Vô Tiện!!"

Dường như Giang Trừng vẫn chưa hết chấn kinh, cứng ngắc đứng tại chỗ, từ đằng xa nhìn hai người bọn họ một kiếm một sáo ngăn kiếm quang từ bốn phía đánh tới. Gã đưa tay muốn vung Tử Điện ra, nhưng lại chợt phát hiện một bàn tay quỷ đã sớm vững vàng khóa Tử Điện cùng Tam Độc bên hông gã lại. Bàn tay quỷ này không hề có ý muốn tổn thương gã mà chỉ nắm chặt tay chân gã, khiến gã không thể động đậy dù chỉ một chút. Lam Vong Cơ quay đầu nhìn Lam Hi Thần đang bất động tại chỗ, hình như muốn nói rồi lại thôi. Y bỗng cảm thấy tâm can mình đau nhói. Cuối cùng, y vẫn thu liễm lại ánh mắt, tập trung ngưng thần, dứt khoát nắm lấy tay của người bên cạnh mình, khởi trận xông ra khỏi Điểm Kim Các.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net