82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

82.

Tiểu trấn dưới núi vô cùng náo nhiệt, khác hẳn với Loạn Táng Cương trên đỉnh núi hoang vu, lấy chân núi làm ranh giới, lại thấy hai bên như hai bức tranh đối lập. Trên đường phố, người đi tới đi lui không ngừng, nói cười hỗn loạn. Bạch y thanh lãnh cùng khuôn mặt tuấn dật, bước chân trầm ổn, khí chất bình tĩnh khiến cho người bên đường không nhịn được mà dừng chân ngẩn người liếc trộm một cái. Y để một khối bạc vụn lên bàn, chủ sạp hàng nhỏ bên đường giống như nhìn đến xuất thần, ngay cả bạc cũng quên lấy:

"Vị tiên trưởng này..."

Lam Vong Cơ cất hạt giống vừa mới mua được vào trong túi càn khôn, khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.

Đêm qua Ngụy Vô Tiện lải nhà lải nhải muốn cuốc đất trồng cây trên đất của Loạn Táng Cương, lòng ôm chí lớn muốn tự cung tự cấp cho cuộc sống sau này. Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến đối với việc đất ở Loạn Táng Cương có thể trồng được những thứ mà Ngụy Vô Tiện thuận miệng kể ra hay không, nhưng đối với hắn vẫn hữu cầu tất ứng như trước. Lúc còn ở Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện đặt chân ra khỏi cửa là vừa lòng cái gì thì cầm cái đó, đến cuối tháng sẽ tự có người tìm quản sự của Giang gia quyết toán. Nhưng mà bây giờ đến Di Lăng hắn không quen biết ai, trong người lại không có tiền. Hắn khổ sở lật đi lật lại cái túi nửa ngày mới ngượng ngùng ngẩng đầu nói với Lam Vong Cơ:

"Cái này... Lam Trạm ngươi cho ta mượn một ít tiền trước, sau này ta sẽ trả cho ngươi."

Hai tay hắn buông thõng xuống, bất lực nói:

"Đáng lẽ lúc ấy ta đi ra ngoài ít nhiều gì cũng nên mang theo tiền."

Lam Vong Cơ đem túi tiền ra đặt vào trong lòng bàn tay hắn, nói:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện bị túi tiền nặng trĩu trong tay dọa cho sợ, cứ như đang ôm củ khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng ném túi tiền lại cho chính chủ, nói:

"Đừng, ngươi đừng đưa cho ta. Ngươi cầm lấy đi, ta tiêu xài vô cùng hoang phí không có chừng mực. Ngươi mà đưa tiền cho ta thì vèo một cái ta sẽ tiêu hết sạch."

Thấy Ngụy Vô Tiện quả quyết như vậy, Lam Vong Cơ vẫn thuận theo ý hắn, đem túi tiền thu vào trong ngực, nói:

"Không đủ vẫn còn."

Ngụy Vô Tiện nghẹn họng nhìn y trân trân, tiếp sau đó lại như hóa thành hổ đói vồ mồi mà nhào đến ôm hôn y loạn xạ.

"Hàm Quang Quân, ta biết là ngươi có tiền! Nhưng ngươi cứ như vậy thì đúng là quá dung túng ta rồi đó."

Lam Vong Cơ ôm lấy mông hắn, mặc hắn tùy ý hôn loạn trên mặt mình, thanh âm trầm thấp đáp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện bị một tiếng "ừm" này của y chọc cho bật cười, đôi tay vốn đang ôm lấy eo đối phương liền không thành thật mà luồn vào trong áo sờ soạng, tựa đầu lên vai y lẩm bẩm nói:

"Được rồi, vậy để ta lấy thân trả lãi cho ngươi."

Hắn hết xoa lại cọ, hết sờ lại nắn, không cần hỏi cũng biết là có ý đồ xấu xa. Quả nhiên không cần động thủ đến lần thứ hai thì đã thành công ép người ta đem mình đè xuống trên lớp quần áo trải tạm làm đệm.

"Hàm Quang Quân, thân thể ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Thịt này đem ra bồi thường tám năm mười năm cũng không thành vấn đề." Hai chân Ngụy Vô Tiện không cần người ta đẩy cũng tự động mở ra, ba chân bốn cẳng quấn lên người người ta, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Nhưng mà ngươi phải nhẹ nhàng một chút nha, khí lực của ngươi thì lớn, ta lại yếu đuối như vậy."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt y hôn một cái thật kêu, đặc biệt phóng đãng mở rộng chân, khoe ra vòng eo thon gọn cùng cái bụng phẳng lì, nói:

"Đến đi, lưu lại cái mạng cho ta là được rồi, còn tùy ngươi muốn chơi thế nào thì chơi."

Đêm đó hắn thật sự bị người ta đem ra chơi đùa đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, sáng dậy còn không đứng lên nổi. Đợi đến khi hắn có thể xuống giường, Lam Vong Cơ đã sớm xuống núi đi mua đồ. Ngụy Vô Tiện một mình trong động xoa xoa cái mông vẫn còn sưng của mình, trở về giường đá chui vào trong chăn hít hà mùi đàn hương còn lưu lại một lúc lâu rồi mới ra ngoài nghịch đất nghịch cát.

Nghĩ đến bộ dáng Ngụy Vô Tiện tối qua bị chơi đùa đến mức hai mắt đỏ hoe, miệng thở hổn hển, nhưng vẫn một mực hữu cầu tất ứng thuận theo mình, sau khi kết thúc còn dính lấy mình ôm lấy mình mà nồng nhiệt hôn, tách cũng không rời, ánh mắt Lam Vong Cơ mềm mại hẳn đi. Y đi ngang qua một sạp nhỏ, nghe tiếng chủ quán rao hàng thì bước chân hơi chậm lại, nhớ đến Ngụy Vô Tiện từng phàn nàn hai ngày gần đây khổ cực như vậy mà không được ăn miếng thịt nào. Thế là y dừng chân, thuận tay mua mấy phần gà quay, còn dặn dò chủ quán đem một phần làm đặc biệt cay rồi cẩn thận bọc lại xách trên tay. Quãng đường từ tiểu trấn dẫn đến chân núi cũng không xa, vừa đi qua cổng trấn thì khí tức toàn thân y bỗng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều:

"Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ đã đi lên đến lưng chừng núi, nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước, quay đầu lại thì thấy Giang Trừng mặt mũi tràn đầy vẻ không tình nguyện từ một con đường khác đi tới. Lam Vong Cơ nhàn nhàn đáp lại:

"Giang tông chủ."

Giang Trừng hỏi:

"Sao ngươi có thể đi lên được? Dưới chân núi đâu đâu cũng là hung thi..."

Gã ngừng lại một chút, chợt nhớ đến lời nói cùng hành động khiến bách gia chấn kinh của hai người họ tại Điểm Kim Các mấy ngày hôm trước, cảm thấy mình hỏi vấn đề này thật thừa thãi, tự giễu nói:

"Coi như ta chưa nói gì."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, tiếp tục đi lên, lại thấy giọng nói chậm rãi của Giang Trừng từ sau lưng truyền đến:

"Ta thật sự không nghĩ đến, Hàm Quang Quân từ trước đến nay ghét ác như thù không về Lam gia, ngược lại còn cùng hắn lên Loạn Táng Cương. Trách không được Cô Tô Lam thị mấy ngày nay đều bảo trì im lặng... Hoá ra là lục đục nội bộ."

Lam Vong Cơ cũng không ngừng bước, chỉ thản nhiên hỏi:

"Không biết Giang tông chủ hôm nay vì chuyện gì mà đến?"

Giang Trừng bị y làm cho nghẹn họng, loay hoay kiếm đại một cái cớ.

"Ta..."

Gã suy nghĩ mãi cũng không thể tìm ra một lý do quang minh chính đại để giải thích vì sao mình đến Loạn Táng Cương, cuối cùng chỉ đành không nhanh không chậm trầm mặc đi sau Lam Vong Cơ lên núi. Tốc độ của người tu tiên vốn cực nhanh, chỉ một lát sau đã trông thấy Ngụy Vô Tiện phía xa xa đang đưa lưng về phía bọn hắn nói chuyện gì đó với Ôn Tình. Ôn Tình không kiên nhẫn phất phất tay với hắn, cứ như là bị hắn quấn lấy làm phiền muốn chết:

"Đi mau đi mau."

Giang Trừng thấy hắn, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, hừ lạnh một tiếng. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn, ý cười lập tức lan trên hai gò má, nhãn tình sáng rực.

"Lam Trạm!"

Giang Trừng: "..."

Giang Trừng: "Xem ngươi kìa."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì chạy đến, tiếp lấy túi đồ trong tay Lam Vong Cơ, hỏi:

"Đây là cái gì?"

Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện đã vội vội vàng vàng mở ra xem, ngay lập tức hớn hở ra mặt:

"Ngươi là tốt nhất! Còn mua gà quay cho ta."

Lam Vong Cơ đem bao gà quay trong tay hắn cùng với mấy bao còn lại đưa cả cho Ôn Tình, gật đầu nói:

"Chia cho mọi người đi."

Ôn Tình gật đầu nhận lấy:

"Cảm ơn."

Ngụy Vô Tiện thấy y đem gà quay chia hết cho người khác, khẩn trương la lên:

"Vậy của ta đâu? Đừng nói là ngươi không mua cho ta đấy nhé?"

Lam Vong Cơ lật cổ tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một bao giấy dầu nhỏ được gói kỹ càng, đưa cho Ngụy Vô Tiện:

"Của ngươi."

Ngụy Vô Tiện cầm lấy, phát hiện ra bao này đặc biệt nóng, hình như là từ một nồi mà ra nhưng lại được người ta cẩn thận giữ nóng một đường mang về. Hắn mở ra nhìn, quả nhiên bề ngoài không giống những cái kia, lớp da còn được bọc một lớp bột ớt dày, tươi cười hài lòng nói:

"Ôi, ta biết nhất định là có phần của ta mà."

Lam Vong Cơ nói:

"Ăn chậm thôi."

Bàn tay vốn lạnh lẽo của Ngụy Vô Tiện đang cầm gà quay cũng nóng lên, nét mặt tái nhợt cũng hồng hào thêm mấy phần:

"Ngươi muốn ăn không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu. Một tia sáng màu xanh nhạt lóe lên trong lòng bàn tay y, đem hơn mười cái đệm đã được chọn mua kỹ càng từ trong túi càn khôn lấy ra, đặt lên trên tấm vải bố mà mấy hán tử kia trải tạm trên mặt đất để nghỉ ngơi.

"Nhiêu đây hạt giống là đủ dùng lần này rồi." Ngụy Vô Tiện xem xét hai cái túi khác, tiện thể với tay đem một cái đệm kẹp dưới nách, tay còn lại cầm gà quay, cao giọng nói với những người khác: "Mọi người đem chia ra đi."

Đám người nhà họ Ôn nghe hắn nói vậy đều cố nén xuống tâm tư e sợ lúc thấy Giang Trừng đi phía sau Lam Vong Cơ, một lúc sau mới có một người chạy đến chia đệm giường. Giang Trừng không thể nhịn được nữa, ngạo nghễ đứng một bên chắp tay sau lưng hừ lạnh thêm một tiếng. Một tiếng hừ này nghe còn lớn hơn khi nãy, khiến mấy hán tử đang chia đệm cũng phải run lên, thành công thu hút được sự chú ý của Ngụy Vô Tiện.

"Giang tông chủ, cổ họng ngươi có vấn đề à?" Ngụy Vô Tiện bĩu môi liếc hắn một cái, cao giọng nói: "Thấy ngươi từ nãy rồi!"

Giang Trừng: "..."

Ngụy Vô Tiện cười cười, nhéo nhẹ mu bàn tay Lam Vong Cơ, nói:

"Ngươi vào trong chờ ta, ta đi nói chuyện với hắn một lát."

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Ừ."

Sau đó y nhấc chân, đi thẳng vào trong sơn động. Giang Trừng từ lúc mới lên núi luôn ra vẻ không mặn không nhạt không hỏi không đáp, bây giờ mới không nhịn được mà lên tiếng:

"Lam Vong Cơ ở đây cùng ngươi thật à?"

Ngụy Vô Tiện đặt tấm đệm xuống, tâm tình vô cùng tốt, nói:

"Ngươi đoán xem?"

Giang Trừng nói:

"Ta không rảnh mà đoán."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, thản nhiên tiếp lời:

"Vậy thì ngươi đừng đoán nữa."

Giang Trừng bị hắn làm cho nghẹn họng, cố nén giận, trầm giọng nói:

"Ngươi có biết hai người các ngươi làm ra cái trò này, bách gia tiên môn đều không chấp nhận nổi các ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhún vai đáp:

"Không chấp nhận thì cứ việc không chấp nhận thôi, bản thân ta cũng đâu cần bọn hắn chấp nhận ta chứ." Hắn dừng lại một chút, thử khéo léo dò xét: "Đúng rồi, đám người kia ở bên ngoài nói Lam Trạm thế nào? Có phải là nói y..."

"Nói hắn bị ngươi mê hoặc tâm trí, không biết ngươi dùng tà thuật gì câu mất hồn phách mà dám trước mặt tất cả mọi người thừa nhận... chuyện cẩu thả kia." Giang Trừng giễu cợt: "Đúng là toàn bộ thanh danh trong chốc lát hoàn toàn sụp đổ, mất hết mặt mũi."

Tấm lưng đang tựa trên đệm mềm liền căng cứng lại. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới trầm thấp "Ừ" một tiếng.

_____///_____

Quà mừng mùng 3 hết tết + phúc lợi 55k view

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net