85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

85.

Tuy hiện tại đã dựng được vài gian nhà gỗ, nhưng thực tế vẫn không đủ chỗ ở cho mấy người nhà họ Ôn, nên tạm thời chỉ có thể chịu khó chen chúc một chút. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ thích tự làm theo ý mình, ở đâu cũng được, bởi vậy liền đem hết gia tài của hắn vào trong Phục Ma động. Hắn nghĩ mình thân cường thể kiện, nhường phòng cho mấy người già yếu và trẻ con ở cũng chẳng có vấn đề gì. Ban đầu hắn nhất định phải giành cho Lam Vong Cơ một gian phòng, nhưng Lam Vong Cơ lại tỏ ý không cần thiết. Ngụy Vô Tiện xót y, cảm thấy cọng rau cải trắng dễ hỏng nhất này phải chịu thiệt thòi, theo đến cái nơi quỷ quái chim không đẻ trứng này làm bạn với hắn, vậy nên mình nhất định phải hảo hảo hầu hạ y, khiến cho y phải thật thoải mái dễ chịu mới thôi. Kết quả là Lam Vong Cơ lại đáp lại hắn một câu "Không cần", sau đó còn xoa xoa eo sờ sờ mặt, khiến cho Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mềm nhũn người đáp ứng. Ngụy Vô Tiện trái lo phải nghĩ một lát, trong lòng nghĩ: Đúng vậy, nếu Lam Trạm ở cùng mình trong sơn động này, chẳng phải mình có thể cả ngày lẫn đêm ôm mỹ nhân trong ngực, giải nỗi sầu tương tư sao? Lại nói, sơn động này gần như là ở trong cùng, cách mấy gian nhà gỗ mới dựng bên ngoài một quãng khá xa, nếu ban đêm hai người bọn họ có nháo ra động tĩnh lớn một chút cũng không bị người khác nghe thấy, vậy không phải là quá tốt rồi còn gì?

Lam Vong Cơ vốn là một người cẩn trọng, lúc trước cũng đã từng xem qua phòng của Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng, sau khi thu xếp trong động ổn thỏa còn mua đầy đủ đồ dùng, bàn ghế bài trí giống như căn phòng cũ kia. Phục Ma động lại rộng rãi, so với ở nhà gỗ thì thoải mái hơn nhiều, Ngụy Vô Tiện vừa lòng mãn ý mà dắt người vào ở bên trong, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ đến mức quên cả trời đất. Nhưng mà đó là trước khi Ngụy Vô Tiện bị thương...

Vào đông, sắc trời âm u, Ôn Tình huy động mọi người đem mấy cái bàn rời ra ngoài, cùng nhau tụ tập dùng bữa giữa sân. Đã chung sống với nhau một thời gian, bình thường trên bàn cơm mọi người cũng sẽ không câu nệ mà nhỏ giọng tán gẫu về những chuyện trong ngày, chẳng hạn như vài ngày trước Ngụy Vô Tiện cố chấp trồng mấy hạt giống cải trắng không biết đã nảy mầm hay chưa, hay là hắn lại không kiên nhẫn mà đào lên trồng lại lần nữa rồi. Nhưng mà hôm nay, trên bàn ăn tất cả đều vô cùng yên tĩnh, đến tiếng nhai nuốt cũng đặc biệt nhẹ nhàng, như thể sợ làm kinh động đến hai người đang ngồi đối diện với nhau ở cái bàn lớn nhất kia. Bên trái bàn lớn chính là Ôn bà bà, ngồi bên cạnh là Ngụy Vô Tiện, tiếp đến là Ôn Tình. Mà Lam Vong Cơ lại đoan đoan chính chính ngồi đối diện Ngụy Vô Tiện. Ôn bà bà đến thở mạnh cũng không dám, cúi đầu run rẩy gắp thức ăn. Có thể là do lớn tuổi chân yếu tay run, nên gắp một lúc lâu vẫn chưa gắp được. Bỗng một khối thịt hầm mềm nát được gắp vào bát, Ôn bà bà vô thức ngẩng đầu lên, khách sáo câu nệ nói:

"Cảm... cảm ơn Ngụy công tử..."

Ngụy Vô Tiện chỉ mỉm cười, không nói gì. Hắn cúi đầu, dáng vẻ hờ hững đâm chọt thức ăn trong bát, ra sức dùng khóe mắt liếc trộm Lam Vong Cơ đang ngồi đối diện. Nhưng mà Lam Vong Cơ luôn duy trì bộ dáng không hề bận tâm đến, hạ thấp mi mắt, nhai kỹ nuốt chậm, đoan chính nhã nhặn, khiến cho Ngụy Vô Tiện không thể nhìn ra trong lòng y đang nghĩ cái gì, cảm thấy vô cùng bất ổn. Có vẻ như hắn liếc trộm quá rõ ràng, Ôn Tình nhìn không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng:

"Ăn nhanh lên, ăn xong để ta còn kiểm tra lại vết thương."

Ngụy Vô Tiện giật mình quay sang:

"Hả?"

Lam Vong Cơ không nhìn đến hắn dù chỉ một chút, bàn tay đang cầm đũa cũng không hề dừng lại, cứ như chỉ đang nghĩ đến chuyện của riêng mình thôi vậy. Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện có một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Thật ra thì cũng không hẳn gọi là xích mích. Hắn và Lam Vong Cơ vẫn ngủ chung một giường, nhưng mà hắn lại đang bị thương, không thể nằm đè lên người người ta mà ngủ như trước, đành phải thành thật cùng Lam Vong Cơ chia chăn ra ngủ. Tuy là vẫn nằm cạnh nhau, nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người lớn tựa Hồng Câu* vậy.

(*Hồng Câu: con sông lớn mà trong thời kỳ Hán Sở phân tranh hai bên lấy làm ranh giới để chia đôi thiên hạ, rộng khoảng 300 mét).

Lúc Lam Vong Cơ nói chuyện với hắn cũng là cái dáng vẻ kia, bình tĩnh thong dong mà lạnh nhạt, khiến Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy y vẫn còn chưa nguôi giận. Hôm trước sau khi đánh một trận bị Lam Vong Cơ bắt gặp, hắn còn giả vờ trấn định tự nhiên hàn huyên hai câu, tiếp đến liền thấy dưới bụng đau nhói kịch liệt, cúi đầu sờ một cái, chỉ thấy một bàn tay nhuộm đầy máu tươi. Ánh mắt của Lam Vong Cơ khi nhìn bàn tay đầy máu của hắn lúc ấy, có lẽ cả đời Ngụy Vô Tiện cũng không thể nào quên được...

Mặc dù bình thường Lam Vong Cơ là một nam nhân cường thế, nhưng rất nhiều chuyện đều sẽ nhường nhịn mà chiều theo ý hắn, chưa lần nào giống như lần này không khống chế nổi, sắc mặt tái nhợt mà âm trầm. Y lập tức đem Ngụy Vô Tiện khóa trong ngực bế đi, không nói thêm dù chỉ một câu, mặc cho Ngụy Vô Tiện có đùa với y, y vẫn như cũ không đáp một lời. Làm như vậy thật là không giống y một tí nào, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ. Chưa bao giờ xảy ra tình huống mà y không nói một lời đem hắn bỏ mặc trong phòng rồi đi ra ngoài. Ngụy Vô Tiện băng bó vết thương cẩn thận, nằm một lát chờ cho cảm giác huyệt đạo tê dại qua đi, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, muốn ra ngoài tìm cây cải trắng đang nộ khí xung thiên nhà mình kéo về. Ai ngờ không đợi hắn mò đi tìm, Lam Vong Cơ đã tự động quay về. Tuy rằng so với trước khi bỏ đi sắc mặt đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn là diện vô biểu tình. Lúc tiến vào, trong tay y còn bưng theo một bát cháo.

Ngụy Vô Tiện chằm chằm nhìn y ngồi xuống cái ghế bên cạnh:

"Lam Trạm..."

"Ừ."

Lam Vong Cơ đưa tay ra đỡ hắn ngồi dậy, còn cẩn thận kê chăn gối ở sau lưng cho hắn. Sau đó dùng thìa nhẹ nhàng gạt vụn hành thái nhỏ bên trên, múc một thìa, cẩn thận thổi một chút cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện. Hắn cúi đầu nhìn, hóa ra là cháo gan heo. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Ngươi mất quá nhiều máu."

Ngụy Vô Tiện đáp:

"À... A!"

Hắn cười hì hì, hơi rướn người đến, há to miệng ăn thìa cháo kia, sau đó nói:

"Hóa ra là ngươi ra ngoài nấu cháo cho ta. Ta còn tưởng là ngươi giận ta cơ."

Ngón tay Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, sau đó hạ thấp mi mắt, tỉ mỉ múc thêm cho hắn một thìa nữa:

"Sẽ không."

Ngụy Vô Tiện nghe y nói nhưng vậy, trong lòng cảm thấy vững tâm, từng thìa từng thìa đem bát cháo này ăn sạch sẽ. Sau khi ăn xong, Ngụy Vô Tiện lại được Lam Vong Cơ cẩn thận từng li từng tí đỡ dậy, đưa về Phục Ma động nghỉ ngơi.

Nhưng mà đến đêm, Ngụy Vô Tiện ngại chăn đệm quá lạnh, lại không có thân nhiệt ấm áp quen thuộc kề bên, hắn liền cảm thấy khó chịu, nhất định phải nhấc góc chăn của Lam Vong Cơ lên, sau đó chui vào nằm cùng một cái chăn với y. Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn muốn vén thì vén muốn nhấc thì nhấc, sau đó lại tùy ý hắn chui vào trong ngực, đem tay chân lạnh buốt quấn ấy eo cùng chân mình. Tiết trời mùa đông thật sự khắc nghiệt, Ngụy Vô Tiện lại không có Kim đan hộ thể, tay chân lúc nào cũng bị rét run, luôn cần được cái lò sưởi bằng xương bằng thịt này bên cạnh ủ ấm. Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm câu được câu mất trò chuyện với y, nói tới nói lui đều là mấy câu "Ngươi đừng tức giận mà", "Ta thật sự không cố ý", "Lần sau nhất định sẽ nói với ngươi". Lam Vong Cơ cũng vô cùng phối hợp, vừa xoa xoa bàn tay lạnh giá của hắn vừa nói một câu đáp một câu "Ừ". Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy hình như y không yên lòng, hoặc là tâm tình không tốt lắm, vì thế hàn huyên không đến vài lần liền ngừng lại, ngáp một cái rồi vùi đầu vào trong lòng Lam Vong Cơ, ngủ mất. Mọi việc cứ tiếp tục như vậy trong mấy ngày sau đó, Ngụy Vô Tiện trốn trong chăn, vô cùng khổ sở kết luận một câu: Lam Vong Cơ chính xác là giận rồi! Hơn nữa còn có mấy phần giống như nản lòng thoái chí chứ không hẳn chỉ là nổi giận thôi đâu.

Lần trước dù tức giận vẫn còn tốt, ít nhất nhìn mặt là có thể nhận ra. Thế nhưng lần này y lại chỉ trưng ra bộ dạng thong dong thấu hiểu bình lặng như nước, ngược lại càng khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy có điều gì đó bất ổn, trong lòng lo lắng có khi nào Lam Vong Cơ chuẩn bị muốn nói lời chia tay với mình không. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo, giống như bị hàn phong tuyết cảnh thấm vào xương tủy, buốt giá đến mức khiến hắn đứng ngồi không yên, nội tâm rầu rĩ không ngừng. Người này tại sao lại khó dỗ đến thế chứ. Khó khăn lắm hắn mới được ăn một chút đồ cay sau bao ngày phải ăn rau xanh cùng cháo gan heo bồi bổ, bây giờ thì lại chẳng khác nào như đang nhai sáp nến trong miệng vậy đó.

Một thân ảnh trắng bóc nhỏ nhắn va phải chân hắn, vấp oạch một cái. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nhận ra đó là thứ gì thì đã nhìn thấy quả đào trắng nhỏ nhỏ kia đã bám lấy bên đùi Lam Vong Cơ, bàn tay nhỏ xinh mũm mĩm nắm chặt con châu chấu tết bằng cỏ mà Lam Vong Cơ mua cho nó, ánh mắt trông mong. Ôn bà bà vội vàng kêu lên:

"A Uyển... Mau! Mau đến đây với bà, đừng quấy rầy Hàm Quang Quân dùng bữa."

Nhưng thật ra Lam Vong Cơ đã sớm ăn xong rồi, bát cũng đã buông xuống. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm góc áo tuyết trắng của Lam Vong Cơ, sờ cằm nghĩ: Chậc, tiểu hài tử sướng thật, muốn nhõng nhẽo như thế nào thì nhõng nhẽo như thế ấy.

Hai cánh tay của Ôn Uyển níu lấy vạt áo Lam Vong Cơ, lắc lư lắc lư muốn trèo lên trên. Ắt là mấy ngày nay đứa nhỏ này đã nhận ra vẻ mặt của Lam Vong Cơ tuy lạnh như băng nhưng đối với nó lại vô cùng ôn nhu săn sóc, nên không biết sợ là gì, thường xuyên quấn lấy y. Ôn bà bà lại nói:

"Ôi chao... A Uyển!"

"Không sao." Lam Vong Cơ hơi cúi người xuống, vươn tay nhấc A Uyển đặt lên ghế, ngồi bên cạnh y. Đứa nhỏ Ôn Uyển này, vô cùng dính y, dính đến kịch liệt, cái mông thì dính trên ghế, nhưng cả người lại như dán trên đùi Lam Vong Cơ, nét mặt tươi cười vô cùng mềm mại nhu thuận:

"Có tiền ca ca!"

Ôn Tình vừa nghe thấy tiếng xưng hô này liền nhướng mày lên, nhưng cũng không nói gì. Lam Vong Cơ đáp:

"Ừ."

Ôn Uyển vươn bàn tay không nắm đồ chơi của nó ra, níu lấy góc áo y, nũng nịu nói:

"A Uyển... A Uyển hôm nay rất ngoan! Nghe lời bà bà, ăn cơm xong, còn ăn nhiều rau..."

Ngụy Vô Tiện bật cười, nói xen vào:

"Ôi, không đơn giản nha!"

Tiểu hài tử thường không thích ăn rau xanh nhạt nhẽo, nhưng mà trước đó vài ngày, trong lúc ăn cơm nghe thấy Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhắc nhở hai câu, thầm ghi tạc trong lòng, bữa cơm hôm nay liền ra sức ăn rau, sau đó chạy đến khoe với Lam Vong Cơ, mong được một câu khen ngợi.

"Ừ"

Lam Vong Cơ vuốt vuốt cái đầu nhỏ, đưa tay ra đỡ lấy nó một chút. Lần này Ôn Uyển gần như là nửa ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, hài lòng tựa vào người y, đôi chân nhỏ tung tẩy vung vẩy, lẩm bẩm trong miệng:

"Có tiền ca ca, Tứ thúc nói A Uyển rất ngoan..."

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Ừ, rất ngoan."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển ngay lập tức tươi cười đến mức nở hoa, bàn tay nắm lấy góc áo Lam Vong Cơ khẽ lay lay. Lam Vong Cơ đưa tay dùng khăn vải lau đi bụi bẩn đang bám trên mặt nó, trong lòng biết chắc hẳn đứa bé này lại vừa chui vào bụi cây nào đó rồi.

"Không được tùy ý chạy loạn."

Ôn Uyển nhu thuận vâng lời, gật gật đầu:

"A Uyển biết."

Nó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngồi im để Lam Vong Cơ giúp nó lau mặt. Ánh mắt của Lam Vong Cơ tuy vẫn bình lặng như cũ, nhưng trong đó lại trộn lẫn một tia nhu hòa, động tác chuyên chú lại nhẹ nhàng, khiến Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người.

Lần này thì Ngụy Vô Tiện ghen thật rồi, ghen vô cùng ghen luôn.

Bây giờ mới qua có mấy ngày? Quan hệ của hai người họ sao lại tiến triển nhanh như vậy?

Rõ ràng trước đó Lam Trạm chỉ vuốt ve mặt mình, chỉ xoa đầu mình khen ngoan, cũng chỉ để mình mình nũng nịu...

Cái này cái này cái này cái này cái này....

Ôi, hắn cũng muốn được Lam Vong Cơ dùng ánh mắt nhu hòa đó ôm một cái rồi vuốt ve khuôn mặt. Bình giấm trong lòng Ngụy Vô Tiện sôi lên ùng ục ùng ục, đến cả mi tâm cũng nhăn tít lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net