86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

86.

Lam Vong Cơ ngồi trên đệm một lúc, lát sau thì thấy Ngụy Vô Tiện mang một vẻ mặt kỳ lạ đi vào. Y cất thư quyển vào túi càn khôn trong tay áo, đưa tay sửa sang lại chăn đệm, nói:

"Ngủ đi!"

Ngụy Vô Tiện gật đầu, ung dung chậm rãi cởi ngoại bào ra, sau đó lại chậm rãi ung dung chui vào trong chăn. Lam Vong Cơ thấy hắn đem chăn trùm kín đầu, trầm mặc một chút rồi nhấc mép chăn đang phủ trên đỉnh đầu hắn lên:

"Ngươi không khó chịu sao?"

Một cái tay từ bên trong chăn thò ra, ngăn động tác trên tay y lại, buồn bực nói:

"Ta có ngạt chết thì ngươi cũng có quan tâm đâu."

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ bị hắn nắm chợt khựng lại:

"Đừng nói lung tung."

Nhoáng một cái, chăn mềm bị xốc lên toàn bộ, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, sắc mặt ngần ngừ sáp vào người y, dường như đang rầu rĩ do dự cái gì đó. Lam Vong Cơ hỏi:

"Sao thế..."

Y đột nhiên sững lại, bởi vì Ngụy Vô Tiện đã đem tay y đặt lên trên cái mông căng tròn ngạo nghễ đang ưỡn cao, xúc cảm bên dưới trung y kia vô cùng ấm áp mềm mại. Nét mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện bỗng chốc dâng lên một tia khó xử cùng một mạt đỏ xấu hổ, nhất quyết vò mẻ không sợ rơi, nói:

"Lam Trạm, ngươi đánh ta đi."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi đen dày cũng nương theo tâm tình cao thấp lên xuống của hắn mà không ngừng rung động, dứt khoát nói:

"Ta nói thật đó! Nếu ngươi không vui, ngươi cứ nói thẳng ra, ngươi muốn phạt sao thì phạt, ngươi muốn đánh mông ta cũng được, ngươi cũng biết ta sợ nhất là cái này mà. Nhưng nếu có thể khiến ngươi nguôi giận thì cứ tùy ý ngươi thích làm gì thì làm."

Lam Vong Cơ trầm mặc không nói gì, còn Ngụy Vô Tiện vẫn líu lo không dứt:

"Mặc dù ta không dám chắc ngươi vì cái gì mà giận lâu như vậy, nhưng ta cảm thấy ngươi cứ giữ trong lòng mãi không nói ra thì thật sự không ổn. Chỉ cần khiến ngươi vui vẻ, ngươi muốn làm gì cũng được..."

"Nếu không... ta tự đem mình treo lên, ngươi tùy ý làm?"

Một lúc sau, Lam Vong Cơ mới thấp giọng nói:

"Hồ nháo!"

Ngụy Vô Tiện nắm lấy ống tay áo của y:

"Ta thật sự không có hồ nháo, ngươi tức giận cũng được, nhưng không thể không để ý đến ta."

Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn:

"Nói lại."

Ngụy Vô Tiện bị câu này của y làm cho nghẹn họng một chút, sau đó nói:

"Nhưng mà ngươi cũng không hôn ta."

Khóe miệng Lam Vong Cơ khẽ giật giật không lên tiếng. Ngụy Vô Tiện thấy y như vây, buồn bực đến mức tim gan phèo phổi đều xoắn vào với nhau, hờn dỗi hừ một tiếng rồi lại chui vào trong chăn. Hắn nằm quay lưng lại, không nói thêm gì nữa, bầu không khí thoáng chốc trở nên lặng ngắt. Lam Vong Cơ thấy hắn nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh, cảm thấy bất ổn, chống tay xuống giường nhấc người lên nhìn hắn:

"Ngụy Anh?"

Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện đang vùi đầu vào trong chăn đang cắn chặt môi dưới, sắc mặt cực kỳ khó coi, cả người cuộn lại như con tôm, bàn tay ôm lấy vết thương nơi bụng, có vẻ như là vô cùng đau đớn, đến mắt cũng nhấc lên không nổi. Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên thắt lại, vươn tay đem người ôm vào trong ngực:

"Rất đau? Vết thương nứt ra sao?"

Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ khẽ gật đầu, nói:

"Ngươi nhìn qua giúp ta..."

Lam Vong Cơ hít một ngụm khí lạnh, nói:

"Được."

Y gấp gáp đưa tay mở trung y của Ngụy Vô Tiện ra, chạm vào lớp băng gạc. Bất chợt, một cánh môi ấm áp tiến đến, hôn lên cổ y một cái.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ thấy hắn hôn hít không đúng lúc, tự nhiên có chút giận: "Để ta xem xét vết thương của ngươi trước đã."

Y đang muốn mở bằng gạc bên hông Ngụy Vô Tiện ra để kiểm tra vết thương, nhất thời sơ ý, lại bị người ta hôn lên mặt một cái. Lam Vong Cơ như sắp mất hết kiên nhẫn:

"Ngươi!"

Trên mặt Ngụy Vô Tiện tràn đầy ý xấu, nói:

"Không phải ngươi muốn kiểm tra vết thương sao? Làm thôi."

Hơi thở của Lam Vong Cơ khẽ run rẩy, mi tâm cũng nhíu chặt lại:

"Ngươi đừng lộn xộn, vết thương sẽ càng thêm nứt."

Ai ngờ, lần này y vừa cúi đầu, liền bị Ngụy Vô Tiện vươn tay níu lấy cần cổ. Cánh môi mang theo hơi thở vừa nóng ẩm lại vừa khẩn trương thuận theo cổ y hôn lên, chính xác dừng lại trên phiến môi nhạt màu mà nhiệt tình hôn mút. Hắn như muốn cắn nát môi y, đầu lưỡi trơn nhẵn mang theo hương vị trách móc len vào giữa hai hàm răng, khuấy đảo trong khoang miệng tràn ngập mùi đàn hương lãnh tĩnh. Đã nhiều ngày không được thân mật, Ngụy Vô Tiện lần này hôn đặc biệt sâu lại đặc biệt cuồng nhiệt. Đầu lưỡi dốc hết sức trêu chọc bờ môi run rẩy của Lam Vong Cơ, sau đó cuốn lấy lưỡi y mà mút mát, một tay thì nắm lấy tay y đưa vào trong ngực mình sờ soạng. Đến khi đầu ngón tay của Lam Vong Cơ chạm đến điểm mềm mại trước ngực hắn, nơi đó giống như bị vỗ về chơi đùa đã quen, ngón tay thanh tú vừa lướt qua liền dựng đứng, vô cùng động lòng người, yêu kiều cọ vào lòng bàn tay ấm áp của y.

"A..."

Ngụy Vô Tiện bị bóp đến mức than nhẹ một tiếng, cảm thấy eo lưng tê dại như có một dòng điện chạy qua, khiến toàn thân hắn mềm nhũn, cánh tay đang níu lấy cổ Lam Vong Cơ cũng dần mất hết sức lực. Dứt ra khỏi môi hắn, Lam Vong Cơ sắc mặt âm trầm chống hai tay xuống giường đối diện với hắn, cánh môi nhạt màu sau nụ hôn còn vương lại vài sợi chỉ bạc, vô cùng kinh diễm. Ngụy Vô Tiện thấy rốt cuộc y cũng bày ra vẻ mặt buồn bực, trong bụng vui như mở cờ, đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ kia:

"Ngươi biết không, ta thích nhìn ngươi tức giận như vậy."

Ngụy Vô Tiện tươi cười, đôi mắt cong cong như vành trăng non:

"Ít nhất ngươi thực sự tức giận như thế này, còn hơn là giả bộ như không có chuyện gì xảy ra."

Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút trì trệ, Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Lam Trạm, lần sau nếu ngươi giận, ngươi cứ nói thẳng với ta được không?"

Hắn không muốn y cứ không buồn không giận "hừ" một tiếng như vậy...

Cái cằm bị người phía trên nắm lấy, hai đôi môi lại chạm nhau, sau đó cuốn nhau vào một vũ điệu hừng hực say mê. Xương cốt Ngụy Vô Tiện như mềm nhũn ra, chân tay nhu thuận quấn lấy người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ giống như phát tiết mà hôn cắn lên bờ môi hắn, lại giống như chỉ là một nụ hôn mãnh liệt đơn thuần, so với ngày thường hôn còn sâu hơn nhiều, hôn đến mức Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên lên một tiếng, sắc mặt hồng nhuận mặc cho người ta vuốt ve xoa nắn từng tấc da thịt trên đùi mình. Có vẻ như Lam Vong Cơ cực kỳ yêu thích hai bắp đùi mềm mại của hắn, mỗi lần đều nắn bóp thật mạnh, lưu lại những vết xanh tím trên da thịt trắng mịn. Bình thường Ngụy Vô Tiện bị bóp đều co rụt trốn tránh, bây giờ lại chỉ sợ y không đụng vào mình, loạn xạ quẫy chân hai cái đem quần đạp xuống bên cạnh, ép bàn tay của Lam Vong Cơ mơn trớn bên trong đùi non săn chắc mịn màng. Thậm chí lúc Lam Vong Cơ miết lên bắp đùi hắn, Ngụy Vô Tiện còn phối hợp rên lên một tiếng đau đớn thỏa mãn, ôm chặt lấy vai Lam Vong Cơ, bàn tay mơn trớn dọc cánh tay mạnh mẽ của y, cắn cắn lỗ tai đã có chút phiếm hồng, cười nói:

"Ngươi biết không? Ta rất thích ngươi bóp chỗ này của ta..."

Lam Vong Cơ bị tiếng rên rỉ không thèm thu liễm của hắn kích thích, động tác trên tay không dừng lại tí nào, bàn tay rộng lớn xoa nắn bờ mông căng tròn mềm mại của người dưới thân. Đây là chỗ mẫn cảm nhất trên người Ngụy Vô Tiện, lần trước bị đánh vẫn còn chưa dám quên mùi, lúc nãy bản thân hắn lại cứng miệng nói muốn Lam Vong Cơ đánh lên nơi đó nên vô thức khẩn trương rất nhiều. Khe hở nhỏ hẹp phấn hồng bên trong tinh tế mở ra thít lại, vừa lo lắng bị người ta tét cho một tét vào mông, lại vừa động tình đến mức chảy nước. Ngụy Vô Tiện than nhẹ một tiếng, chủ động đem khe hẹp giữa hai mông mình cọ lên cọ xuống trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ, nỉ non nói:

"Lam Trạm, ngươi tiến vào phía sau ta đi... Mấy ngày rồi ngươi không đụng đến ta, ta nhớ ngươi sắp chết rồi... Bên trong cũng chảy nước..."

Lúc này Lam Vong Cơ mới như bừng tỉnh, thở gấp một tiếng, đẩy hắn ra, trên mặt tràn đầy hối hận nói:

"Vết thương của ngươi... Cho ta xem một chút."

Ngụy Vô Tiện phì cười, đưa tay đem băng gạc trên bụng mình mở ra:

"Ta lừa ngươi đấy, vết thương đã lành từ lâu rồi."

Đúng thật đã sớm kết vảy, gần như khỏi hẳn, miệng vết thương cũng không bị nứt ra như Ngụy Vô Tiện lúc nãy giả vờ đau đớn.

"Ngươi..." Lam Vong Cơ cắn răng, thấp giọng gắt một tiếng: "Hồ nháo!"

"Đúng đúng đúng, là ta hồ nháo, là ta luôn luôn tự ý làm bậy, đều là lỗi của ta." Ngụy Vô Tiện cười ha hả, nhấc người leo lên đùi Lam Vong Cơ, ôm lấy cổ y, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ giận dữ vừa hôn vừa liếm mấy chục cái. "Nếu ta không hồ nháo, sao ngươi có thể tức giận đây?"

Lồng ngực Lam Vong Cơ vẫn còn phập phồng, cứ như cơn giận vẫn còn sót lại chưa tan, thanh âm cũng nặng hơn mấy phần, nghe đặc biệt trầm thấp cứng ngắc:

"Ngươi muốn ta nổi giận đến vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện vuốt ve khuôn mặt y, hôn lên gò má bạch ngọc một cái, nói:

"Ôi, ta không sợ ngươi giận, ta chính là sợ ngươi giận mà vẫn phải kìm nén. Nếu như nhịn đến nghẹn, chẳng phải làm ca ca đau lòng muốn chết sao."

Cánh môi đang cứng ngắc đến trắng bệch của Lam Vong Cơ khẽ nhếch lên. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Ngươi nhìn lại ngươi một chút đi, mấy ngày hôm nay đều không có ta ở bên cạnh. Có ai bắt ngươi không được nổi giận đâu. Ngươi giận thì cứ giận, sao nhất định phải kìm nén làm gì. Cũng đâu phải ngươi chưa từng nổi giận với ta."

Lam Vong Cơ im lặng không nói. Không sai, mấy ngày nay tâm tình y đúng là không được tốt. Nhưng vấn đề không phải nằm ở Ngụy Vô Tiện, mà là do chính y. Lúc y nhìn thấy vết thương ở bụng Ngụy Vô Tiện, một cơn sóng chấn kinh cùng hối hận quét qua đại não y, cảm giác bất lực từ sâu trong đáy lòng trong phút chốc lan tràn, khiến y đột nhiên cảm thấy thanh tỉnh, sau đó là thống khổ đến cực hạn. Lam Vong Cơ biết lúc này mình không nên nổi giận, đây là con đường mà Ngụy Vô Tiện đã chọn, mình cũng đã một mực hứa sẽ ủng hộ đối phương. Nhưng những việc xảy ra trên Loạn Táng Cương, y chưa từng tận mắt chứng kiến, có chăng cũng chỉ thông qua những lời kể hời hợt của Ngụy Vô Tiện mà biết một phần nào đó, bây giờ lại trước mắt y rõ ràng hết thảy, để y có thể tận mắt chứng kiến tất cả, trái tim đau đến mức không chịu được. Y không biết rốt cuộc kiếp trước Ngụy Vô Tiện làm cách nào có thể ở cái nơi đen tối tận cùng này mà sinh tồn, làm sao có thể ôm vết thương nghiêm trọng như vậy, đối diện với hàng ngàn hàng vạn người thống hận thóa mạ mà ngoan cường sống tiếp. Nếu đổi lại là ném người khác đến chỗ này, có lẽ sớm đã không chịu được rồi. Kẻ địch vây khốn ở trước mặt, những người mình tín nhiệm nhất lại ân đoạn nghĩa tuyệt sau lưng, một mình phải chống đỡ tất cả. Vậy mà lúc gặp dưới chân núi, hắn còn có thể vô tâm vô phế mà tươi cười đùa giỡn với mình.

Tình cảm sâu sắc phải một mực kiềm chế từ lúc mới bắt đầu nhập mộng, đến tận khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện giấu giếm y chuyện hắn bị thương, trong phút chốc liền bạo phát. Nhưng mà bản thân Ngụy Vô Tiện không sai, Lam Vong Cơ không buông xuống được, cũng không thể giận lây sang hắn. Vì thế chỉ có thể cố chấp giữ kín trong lòng, tự mình gặm nhấm suy nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện. Có lẽ đã để lộ một chút cảm xúc ra ngoài, khiến Ngụy Vô Tiện nhận ra, vậy nên hôm nay mới náo loạn một trận như vậy.

Lam Vong Cơ im lặng đem người ôm vào trong lòng, vùi mặt vào trong hõm cổ hắn. Ngụy Vô Tiện cũng mặc y tùy ý ôm chặt mình, cảm thấy như lúc này Lam Vong Cơ đang dùng toàn bộ sức lực trong cuộc đời y mà ôm lấy mình. Ngón tay thon dài của hắn luồn vào trong mái tóc đen dày, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành y:

"Sớm như thế này có phải tốt không? Hại ta tốn nhiều tâm tư như vậy."

Lam Vong Cơ vẫn chôn mặt trong cổ hắn, thấp giọng nói:

"Hồ nháo!"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, là ta hồ nháo." Hắn nheo mắt lại, nói: "Không đúng, tối nay ngươi nói ta hồ nháo nhiều lần như vậy, ta thật sự hồ nháo đến thế sao?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Đúng."

Ngụy Vô Tiện vuốt ve gáy y, dài giọng ra:

"Được... Hàm Quang Quân nói ta hồ nháo thì chính là ta hồ nháo."

Lam Vong Cơ mấp máy môi:

"Ừm..."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Ta hồ nháo còn ngươi thì không sao? Ngươi xem ngươi, làm ta nghẹn muốn chết. Hôm nay mặt ta đều muốn tái đi rồi, trơ mắt nhìn ngươi ôm A Uyển, không thèm ôm ta." Hắn trưng ra cái vẻ ai oán, nói: "Tiểu tử kia đúng là không thể nuôi mà. Nuôi lớn rồi lại cùng ta tranh giành tình cảm. Tức chết ta mà!"

Lam Vong Cơ đem hắn ôm chặt hơn:

"Thì ôm."

Ngụy Vô Tiện vẫn không buông tha:

"Ôm cũng không đủ. Ngươi khen A Uyển ngoan, nhưng không khen ta ngoan."

Lam Vong Cơ vô cùng bất đắc dĩ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:

"Ta cũng ăn rau, mấy hôm nay ta ăn nhiều rau như vậy, thế mà một câu khen ngoan ngươi cũng không dành cho ta."

Lam Vong Cơ cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của hắn, khiến cho mi tâm Ngụy Vô Tiện nhíu lại:

"Hàm Quang Quân, sao ngươi lại thích cắn người đến vậy!"

Lam Vong Cơ không đáp lời hắn. Ngụy Vô Tiện sờ sờ vết cắn mới trên cổ mình, nói:

"Được rồi, chỉ cần ngươi nguôi giận, ngươi thích cắn thì cắn."

"Rất ngoan."

Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn, thanh âm trầm thấp lại từ tính nói. Ngụy Vô Tiện được y thấp giọng nhẹ nhàng ôn nhu dỗ dành, lưng run lên một cái, mấy đầu ngón chân đang dẫm trên chăn cũng cuộn lại. Lồng ngực của Ngụy Vô Tiện đang dán chặt vào ngực y cũng có chút run rẩy, một lúc lâu mới có thể khó khăn nói một câu:

"Được rồi, ngươi đừng nói nữa."

Lam Vong Cơ cắn mút cổ hắn, giống như đang thưởng thức mỹ thực thượng hạng, động tác so với ngày thường luôn bình ổn cũng gấp gáp hơn nhiều. Cắn đến mức một tiếng rên khẽ tràn ra khỏi khóe miệng Ngụy Vô Tiện, hắn hít vào một hơn, thầm nghĩ có lẽ ngày mai phải lấy cái gì che mấy dấu vết kia lại mới được.

"Hàm Quang Quân, ngươi cắn ở đấy, ngày mai làm sao ta có thể ra ngoài gặp người đây."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:

"Vậy thì không ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện bị y chọc cười, nói:

"Không ra ngoài, vậy chẳng phải ta chỉ có thể ở lì trong động sao. Cơm nước ba bữa ngươi sẽ tận lực phục vụ?"

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện khó tin nhìn y:

"Ừ? Ngươi còn ừ?"

Lam Vong Cơ đem hắn kéo vào trong ngực, ôm thật chặt. Sau đó lật người đặt hắn dưới thân, kéo chăn lên phủ kín hai người họ, ém mép chăn xuống dưới đệm, thản nhiên nói:

"Không cần ra."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện thở dài, trong lòng cảm thấy bất lực. Khó có dịp Lam Vong Cơ lại rũ xuống vẻ ngoài thành thục ổn trọng như vậy, thật sự là vô cùng đáng yêu. Ngụy Vô Tiện vuốt ve mặt y, hôn nhẹ lên khóe môi nhạt màu kia một cái, bật cười:

"Hàm Quang Quân, so với tiểu hài tử người còn dễ dụ hơn nữa đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net