87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

87.

Thời gian cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi đi, mặc dù không có công to việc lớn gì xảy ra, nhưng cũng không quá mức lặng lẽ.

Ngụy Vô Tiện dốc lòng tìm cách thực hiện lời hứa của mình với Ôn Tình, cứu đệ đệ nàng tỉnh lại. Ngoài ra còn phải chăm lo quản lý Loạn Táng Cương, rồi nghiên cứu xem làm thế nào có thể trồng ra cải trắng từ mảnh đất hoang sơ khô cằn này. Cuối cùng, hắn cũng nhận ra là thực sự không trồng được, đem hạt giống ném bộp xuống đất, mắng một tiếng rồi chui vào trong động tiếp tục xem xét Ôn Ninh. Lam Vong Cơ không nhanh không chậm theo hắn cùng tiến vào trong. Toàn bộ những người Ôn gia ở đây đã sớm quen với cảnh tượng này, lại cúi đầu làm tiếp công việc đang dang dở của mình. Ai ngờ chưa đầy một nén nhang sau, trong động dội ra một tiếng 'oành' thật lớn. Mọi người bình tĩnh ngẩng đầu lên, sau đó cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ ắt hẳn là một phát minh nào đó của Ngụy Vô Tiện lại nổ rồi.

Nhưng mà lại có thêm mấy tiếng 'ầm ầm ầm' liên tiếp vang lên cùng với một làn khói bụi dày đặc mang theo mùi máu tanh từ bên trong truyền ra. Lần này tất cả bọn họ không cách nào bình tĩnh được nữa, không hiểu sao trong loạt tiếng động ầm ĩ kia còn trộn lẫn tiếng cổ cầm. Qua một lúc, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại.

"Cứu được rồi!"

Ngụy Vô Tiện từ cửa động bước nhanh ra ngoài, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Hắn đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, thở hổn hển mấy cái mới có thể bình ổn, khuôn mặt vẫn còn chấn kinh, hướng về phía Ôn Tình mà gọi:

"Bà cô! Mau vào trong đem đệ đệ cô đón về!"

Ôn Tình sững sờ:

"A Ninh?"

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện vô cùng kỳ quái, nói:

"Hắn sống rồi."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, sau đó sửa lại:

"Không đúng, hắn vẫn chết."

"Không đúng không đúng không đúng!"

Ngụy Vô Tiện rối rít vò đầu, nói: "Chính xác là hắn sống mà như chết, cô cứ đi vào thì rõ."

Ôn Tình ngây ngẩn cả người, giống như đã hiểu, lại giống như không cách nào tin được:

"Chẳng lẽ..."

Không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời thì một bóng người cứng đờ đã từ trong động đi ra. Sắc mặt gã trắng bệch, làn da còn thấy rõ những đường hắc tuyến ẩn hiện, nhưng con ngươi luôn trắng dã nay đã hóa màu đen, toàn thân trên dưới dán đầy phù chú. Có lẽ là do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, có chút không thích ứng được nên mới giơ tay lên che.

Ôn Tình ngây người. Ngụy Vô Tiện nói:

"Che cái gì, ngươi đâu phải là quỷ, phơi dưới ánh mặt trời còn sợ hóa thành tro bụi sao?"

Ôn Ninh giật mình, lắp ba lắp bắp nói:

"Công... Công tử..."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói:

"Lâu rồi chưa nghe ngươi gọi ta như vậy, quả thực là không quen cho lắm."

Lam Vong Cơ cũng chậm rãi từ trong động đi ra, sắc mặt có chút vi diệu. Ngụy Vô Tiện cùng y liếc nhau một cái, sau đó đều không hẹn mà cùng tránh ánh mắt đi chỗ khác.

"A Ninh!"

Ôn Tình hô to một tiếng, sau đó nhào qua ôm lấy người, theo quán tính mà ngã trên mặt đất.

"Tỷ... Tỷ tỷ..."

Ôn Ninh vẫn chưa thể nói năng lưu loát, khó khăn lắm mới thốt lên được vài tiếng. Ôn Tình vừa khóc vừa cười, vòng tay ôm lấy gã:

"Mấy ngày qua ta sợ muốn chết! Đệ thật sự làm ta sợ muốn chết!"

Ôn Ninh lắp bắp:

"Vậy sao... Tỷ..."

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, đón lấy ánh mắt của y, thầm nghĩ: Ta mới là người bị dọa chết đây nè...

Cho dù là ai đi chăng nữa, trong lúc đang cùng ái nhân hôn nhau, liếc mắt nhìn thấy một người toàn thân đẫm máu bò ra từ huyết trì... con mẹ nó không bị dọa chết mới lạ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net