101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

101.
Hai chiếc thuyền nhỏ chậm rãi trôi trên mặt nước, lá sen trùng trùng điệp điệp, phiến nọ chồng lên phiến kia, mỗi lần thuyền ghé sát lại đều quét qua lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện. Hắn tiện tay bẻ lấy một lá, cầm lên xem xét. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:

"Cũng đã tháng mười một rồi, sao vẫn còn tươi thế nhỉ."

Giang Trừng nói:

"Không biết, chắc là do thay đổi thời tiết thôi."

Lục sư đệ đứng bên cạnh tách một cái đài sen đã héo quắt đến quá nửa, lột vỏ rồi ném vào trong miệng nhai nhai, sau đó 'phì' một tiếng nhổ cái hạt sen cực kỳ khó ăn trong miệng ra ngoài, nói:

"Chắc là tâm tình của lão thiên gia tốt, quan tâm đến chuyện thu hoạch của Vân Mộng đi. Bây giờ cũng đã qua mùa hơn hai tháng, đáng lẽ phải héo hết từ lâu rồi."

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau, cảm thấy cần suy nghĩ kỹ về vấn đề này một chút.

Hôm nay là mùng một tháng mười một, ngày hai mươi chín tháng mười là hết hạn canh quan, quan tài của Tào lão thái gia sáng nay nhân dịp đầu tháng cũng đã ngay ngắn chôn dưới lòng đất. Tào Tử Nguyên thấy bọn họ cam đoan hôm qua đã bắt được tà túy, diệt trừ sạch sẽ thì vui mừng tạ ơn. Vốn còn muốn giữ mấy người lại ăn một bữa cơm, nhưng bởi vì trong lúc tang gia bối rối có nhiều chuyện phải lo, đám người Ngụy Vô Tiện lại sớm mở lời từ chối, cho nên đành từ bỏ. Dọc đường đi Lục sư đệ cười hì hì nói, lần này phá được một vụ án lớn như vậy, kiểu gì đợi Giang Phong Miên về cũng nhất định phải khoe khoang một phen. Kết quả thì ngay sau đó cả nhóm đã bị Ngụy Vô Tiện một đường kéo đến cạnh hồ sen.

Ngụy Vô Tiện từ chối Tào gia, mười phần là vì gấp không chờ nổi muốn đi tìm thuốc dẫn. Nhưng mà hồ sen rộng lớn như vậy, hắn lại không biết đến cùng thuốc dẫn hình dạng thế nào, cũng không biết cụ thể là nó nằm đâu, cho nên đành phải lên thuyền đi dạo một vòng. Nhưng khi cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra đúng là vô cùng quái lạ. Bình thường mùa sen nở bắt đầu từ tháng sáu đến tháng chín, mà đài sen non nhất thì tầm tháng tám mới dần dần bung đầu. Bình thường cuối tháng bảy cũng có người bán rồi, nhưng những nhà có đài sen bung đầu sớm thì đến tháng tám cũng đã già, nhai vừa đắng vừa khô, giống như cái mà Lục sư đệ vừa bẻ khi nãy. Theo lý mà nói, lúc này cũng đã qua thời gian hoa sen nở rộ vài tháng, dạo trên hồ cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy lá sen héo úa chuyển màu vàng đen thôi, chẳng còn tí sức sống nào cả. Nhưng bây giờ đi dạo một vòng, ngoại trừ một ít lá sen ở ven hồ bắt đầu ngả vàng, đài sen khô già thì không có chút dấu hiệu nào của việc đã qua mùa sen rồi. Hơn nữa theo lời kể của Giang Trừng lúc trước, năm nay mùa sen ở Vân Mộng thu hoạch rất tốt, mưa thuận gió hòa. Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lát, dám khẳng định là có thuốc dẫn dưới đáy hồ đang phát tán linh lực. Chỗ linh lực hội tụ thường có linh vật, mà linh vật này mười phần có đến chín là thuốc dẫn mà hắn đang tìm kiếm. Linh vật có thể hấp dẫn tà túy, nhưng cũng có thể nuôi dưỡng vạn vật, cho nên lần này chuyển mục tiêu đến hồ sen chắc chắn là không sai đâu. Nhưng vấn đề ở đây là, một hồ sen lớn như vậy, làm sao có thể tìm được thuốc dẫn bây giờ?

Lam Vong Cơ thấy chóp mũi Ngụy Vô Tiện bắt đầu đổ mồ hôi, đầu mày nhíu chặt suy nghĩ thì mặt không đổi sắc nhích lại gần hắn, mấy ngón tay trắng nõn vươn ra khỏi tay áo dài rộng, nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay Ngụy Vô Tiện:

"Đừng sốt ruột."

Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên nhìn y, sự nôn nóng trong lòng trong phút chốc được dẹp yên:

"Ừ."

Hai người họ vốn đã đứng rất gần nhau rồi, bây giờ còn ghé sát hơn một chút, gần như là dính chặt lấy nhau. Giang Trừng thấy vậy thì mi tâm hơi cau lại, buộc mình rời mắt khỏi hai ống tay áo đang quấn lấy nhau kia, cho dù không nhìn thấy được mấy ngón tay đang đan chặt cũng biết cả hai thân mật đến mức khác thường. Thôi thì dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, mắt không thấy thì tâm không phiền. Đến tận bây giờ Giang Trừng vẫn chưa thể quen với chuyện huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng mình nói "xuất giá" thì lập tức "xuất giá", lại còn không phải gặp dịp thì chơi mà nhìn qua đã thấy là thực sự nghiêm túc. Trước kia thì ghét bỏ đối tượng có hôn ước từ nhỏ đến chết đi sống lại, bây giờ thì cả ngày dính lấy người ta, còn kém nước bị y buộc vào cạp quần mang theo thôi. Mấy sư đệ thật ra lại có đôi mắt nhìn rõ thế sự vô cùng, chen chúc cùng Giang Trừng trên một con thuyền, để Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đứng trên một con thuyền khác. Hai con thuyền một đi trước một đi sau, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, tuy là không xa nhưng cũng không phải với tay ra là chạm vào nhau được. Đôi phu phu vừa tân hôn ở đầu thuyền nói cái gì, bọn họ đều không nghe thấy.

Đương nhiên, cho dù có nghe thấy thì cũng phải xem như là không nghe thấy.

"Ôi! Lâu rồi không gặp!"

Chiếc thuyền bơi qua một vùng nước, mấy thiếu nữ đang làm nông ở cánh đồng hai bên ven hồ tinh mắt thấy họ thì từ xa đi tới, vẫy tay chào hỏi. Mấy sư đệ thường ngày nhìn ngược nhìn xuôi cũng toàn đực rựa giống mình, nhìn đến đau đầu, lúc này thấy mấy bóng hồng xuất hiện trước mắt thì theo thói quen quay đầu sang nháy mắt với Ngụy Vô Tiện, nói:

"Sư huynh, gọi huynh đấy!"

"Nói lung tung, ai bảo gọi ta. Rõ ràng là gọi Giang Trừng."

Ngụy Vô Tiện thái độ khác thường nhanh mồm lên tiếng bác bỏ, biểu tình phải nói là cần bao nhiêu chính trực có bấy nhiêu chính trực, gần như đạt đến cảnh giới đỉnh cao của việc mắt nhìn thẳng không chớp lấy một cái. Nếu linh cảm của hắn không nhầm nhìn người bên cạnh vừa nãy còn nhẹ nhàng liếc hắn một cái, khiến đáy lòng Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảm thấy hơi sợ sợ. Giang Trừng đột nhiên bị chỉ mặt gọi tên chẳng hiểu gì cả:

"Ơ?"

Ngụy Vô Tiện ném mấy cái đài sen vào ngực tiểu tử kia, cười nói:

"Mau lên, còn không nhanh đáp lại một hai câu, đừng để cô nương nhà người ta mất mặt."

Giang Trừng chẳng hiểu gì cả, nói:

"Ai mất mặt thì kệ người đó, tại sao ta phải đáp lại?"

Mấy cô nương nhà nông nghe không rõ mấy người bên này đang nói gì, chỉ ngượng ngùng cười nói:

"Ngụy công tử, mấy hôm trước chúng ta có đến Liên Hoa Ổ xem các vị luyện kiếm, lại nghe nói công tử đi vắng mất rồi?"

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn câm nín, không biết nên làm thế nào cho phải nữa. Hay rồi, lần này là gọi đúng họ chỉ đích danh, muốn trốn cũng không xong.

Giang Trừng cười nhạo một tiếng, tự bẻ một cái đài sen rồi bắt đầu ăn. Vị chát lan khắp khoang miệng, nhưng bởi vì đang chống mắt lên xem trò vui cho nên trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Ngụy Vô Tiện ậm ờ "ừm" một tiếng, lớn giọng đáp lại bên kia:

"Đúng rồi, ra ngoài chơi một chuyến!"

"Chơi có vui hơn ở Vân Mộng không? Có xa không?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Chơi vui lắm! Ở ngay Cô Tô, có dịp mọi người cũng nên ghé thăm."

"Được nha!"

Mấy thiếu nữ nhà nông bên kia che miệng cười, ánh mắt dõi theo hai chiếc thuyền đang từ từ trôi theo dòng nước, hình như có chút muốn hỏi người đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện là ai, nhưng lại bị khí chất băng lãnh của đối phương làm cho ngại không dám lên tiếng. Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ hình như cũng không phản ứng gì lớn thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nháy mắt ra hiệu cho bọn Lục sư đệ bảo thuyền phu chèo nhanh một chút, đừng dạo ở chỗ này nữa. Nhưng Lục sư đệ lại không hiểu rõ ý hắn, trong tay cầm đài sen hắn vừa ném sang, nghi ngờ hỏi:

"Đại sư huynh, sao lần này huynh không tặng đài sen cho các nàng nữa vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: cái tên oắt con này, ta vất vả lắm mới đánh lạc hướng câu chuyện được, thế mà đệ lời hay không nói lại nói những câu không đâu.

Lam Vong Cơ đứng bên cạnh thản nhiên hỏi:

"Tặng?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Không có gì đâu, ngươi đừng để ý đến đệ ấy."

"Đúng ạ." Lục sư đệ từ trước đến nay đối với những vấn đề mà cô gia thắc mắc đều biết gì nói nấy mà đã nói là nói hết, nhíu mày ra vẻ suy tư: "Trước kia lần nào đi cùng Đại sư huynh huynh ấy cũng bảo bọn đệ tặng đài sen cho người ta, lần sau gặp lại còn có thể hỏi các nàng đài sen của bọn đệ tặng ăn có ngon không, vậy là có cơ hội để nói chuyện rồi!"

Trong lòng Ngụy Vô Tiện lộp bộp một tiếng chột dạ, điên cuồng nháy mắt với Lục sư đệ, ý bảo cậu mau câm miệng. Trước mặt phu quân mới cưới của người ta mà lại nhắc đến những chuyện khinh cuồng lúc còn trẻ tùy tiện trêu ghẹo cô nương gia như vậy là rất không tốt! Nhỡ may Lam Vong Cơ nghĩ rằng hắn tam tâm nhị ý trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi giận hắn thì phải làm sao bây giờ. Ngụy Vô Tiện nhớ lại mỗi lần tiểu phu quân nhà mình cáu kỉnh về phòng, hắn đều phải tốn rất nhiều công phu, nịnh nọt cả một buổi, dùng hết lời ngon tiếng ngọt, có khi còn phải lấy thân dỗ dành...

Chỉ cần nghĩ đến thôi là mông đã bắt đầu đau rồi...

Ai ngờ Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, vẫn không buông tha:

"Sau đó?"

"Sau đó..." Lục sư đệ gãi gãi cằm, nói: "Sau đó mời các nàng đến xem bọn đệ luyện kiếm, thỉnh thoảng tán gẫu đôi ba câu. Chẳng qua cũng chỉ có mình Đại sư huynh nói chuyện được với các nàng, bọn đệ không thể nói xen vào đến nửa câu."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Tiếp đó Lam Vong Cơ cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ừ...

Ừ?

Chữ ừ này đến cùng là có ý gì?

Là không vui một chút, không vui nhiều chút, hay là cực kỳ không vui...?

Ngụy Vô Tiện nghe thấy một câu "Ừ" vô cùng nhẹ nhàng lại cực kỳ bình tĩnh này thì sợ hết hồn, nhưng chẳng thể nghe ra chút xíu ý tứ gì từ trong giọng nói của y. Nhưng mà càng bình tĩnh thì Ngụy Vô Tiện lại càng lúng túng, vẫn lo lắng không biết có phải Lam Vong Cơ đang không vui hay không...

Tuy rằng thành thân đã gần một tháng, nhưng tỏ tình thì mới chỉ là chuyện một hai ngày gần đây thôi. Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng để ý đến tâm tình của Lam Vong Cơ, vậy nên mới nơi nơi chốn chốn dính lấy người ta, lẳng lặng mà quan sát đủ loại phản ứng của y. Nhưng mà chẳng hiểu sao đối với việc này Lam Vong Cơ lại khác hẳn hắn, ngày càng bình tĩnh chững chạc, khiến Ngụy Vô Tiện không thể nhìn ra được y đang nghĩ cái gì. Ngụy Vô Tiện trong lòng khó chịu, dùng linh lực đẩy thuyền đi, bám phía sau thuyền của Lục sư đệ, theo dòng nước xuôi ra ngoài, tiến vào một vùng hồ rộng lớn hơn.

Càng bơi vào giữa hồ, lá sen càng rậm rạp chen chúc lẫn nhau, chỉ cần đi xa một chút là không thấy được bóng của người của thuyền trôi phía trước nữa, thay vào đó là một mảnh xanh mướt che trời lấp đất chắn ngang tầm mắt. Ngụy Vô Tiện để thuyền của bọn Lục sư đệ đi xa một chút rồi mới vội vàng quay đầu khoa tay múa chân nói với Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, người đừng để chuyện kia trong lòng."

Lam Vong Cơ nâng mắt lên, nhàn nhạt hỏi:

"Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện nghẹn một chút, không nghĩ rằng y sẽ hỏi "chuyện gì", trong chốc lát cũng đoán không ra đến cùng là y muốn mình tự mở miệng nhận tội trước, hay là y thật sự không hiểu mình đang nói đến cái gì. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, ậm ờ nói:

"Thì là chuyện đệ ấy vừa nói ta và mấy cô nương kia..."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện dò hỏi:

"Ngươi không giận đấy chứ?"

Hắn vốn còn tưởng Lam Vong Cơ sẽ chỉ đáp lại một câu "Có" hoặc "Không có", nhưng mà Lam Vong Cơ lại bình tĩnh quay lại nhìn hắn, hỏi:

"Tại sao ta phải giận?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy việc lớn không ổn rồi, hai tay ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, nghiêm túc nói:

"Lam Trạm, chắc chắn là ngươi giận rồi."

Lam Vong Cơ: "Lý do?"

Ngụy Vô Tiện: "Bởi vì..."

Bởi vì sao nhỉ? Bởi vì cảm thấy nếu đối phương thực sự thích mình thì tức giận là chuyện hết sức bình thường. Nhưng nếu đối phương không tức giận tí nào thì có vẻ như là tự mình đa tình rồi.

Ngụy Vô Tiện thở phì phò nửa ngày, cảm thấy rối rắm cái vấn đề này chẳng có nghĩa lý gì cả, nhưng mà trong lòng có chút mất mát, hệt như bị người ta bạc tình phụ nghĩa vậy, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Hắn khoát tay, cười nói:

"Quên đi, xem như ta chưa nói gì."

Lam Vong Cơ đứng ngay sau hắn, không nói gì. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cúi người xuống đẩy lá sen đang quét vào thân thuyền ra, thử dùng linh lực kiểm tra dưới nước. Dù sao thì thuốc dẫn cũng sẽ ở nơi linh lực hội tụ, càng đến gần sẽ càng dễ có phản ứn, chẳng qua là dọc đường đi bọn họ luôn luôn dò xét nhưng không hề cảm thấy gì đặc biệt. Ngụy Vô Tiện nói:

"Đúng là quái lạ..."

Lam Vong Cơ cũng lên tiếng:

"Nước."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy y chỉ điểm như vậy, đột nhiên bừng tỉnh:

"Đúng rồi, nếu như ở dưới đáy hồ thì cũng không có gì là lạ."

Hồ nước đúng là ảnh hưởng nhất định đến việc cảm ứng linh lực, nếu như ở gần mặt hồ thì hắn còn có thể nhận biết rõ ràng một chút, nhưng nếu thuốc dẫn nằm sâu dưới đáy hồ thì cần phải lặn vào trong hồ mới có thể tìm được. Chỗ này lá sen rất dày, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thuyền của đám sư đệ bị kẹt trong đống lá sen, một nhóm thiếu niên hết dùng mái chèo lại dùng linh lực đẩy, kết quả chẳng đẩy được thuyền di chuyển dù chỉ một chút, thế là uể oải nói:

"Các đệ chưa xong cơ à?"

Giang Trừng nói:

"Lá sen năm nay dày thật đấy, bình thường đã có thể che lấp người, còn bây giờ có khi giấu mấy chiếc thuyền khác vào cũng được ấy chứ."

Ngụy Vô Tiện đưa một luồng linh lực sang giúp, lại phát hiện ra vẫn không đẩy được. Bây giờ cả hai con thuyền đang dồn đống ở chỗ lá sen dày nhất, liếc mắt một cái đã thấy xung quanh chỉ là tầng tầng lớp lớp màu xanh khác nhau, nhiều đến mức khiến người ta mệt mỏi. Còn có vài phiến lá sen mọc tương đối cao, cao hơn cả đầu mấy thiếu niên đang ngồi trên thuyền, giống hệt một cái lồng giam hãm chân người ở bên trong. Tam sư đệ đẩy một lúc vẫn thấy chẳng nhúc nhích được gì thì cáu kỉnh cởi quần áo ra, 'ùm' một tiếng nhảy xuống mặt hồ đã vào tháng mười một, lạnh đến mức cả người run rẩy một chút. Ngụy Vô Tiện vừa thấy đã biết cậu muốn dùng tay đẩy thuyền, mấy thiếu niên khác trên thuyền thì luôn mồm la hét:

"Lên đây đi, nước lạnh lắm!"

Tam sư đệ lắc đầu, nói:

"Không sao đâu, bơi hai vòng là hết lạnh ngay."

Y như rằng, cậu ở trong nước vung tay bơi hai vòng đã lập tức quen với nhiệt độ của nước, đưa tay dùng sức đẩy thuyền. Đều là thiếu niên lớn lên ở Vân Mộng, kỹ năng bơi lội tốt hơn so với người thường nhiều, đẩy hai ba lần vậy mà thật sự đẩy thuyền nhích được một chút. Nét vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Lục sư đệ:

"Có tác dụng thật này!"

Tam sư đệ đẩy thêm hai cái nữa thấy vẫn bất động thì hữu khí vô lực mà la lên:

"Mọi người xuống cả đi! Nặng chết đi được! Đẩy không nổi!"

Mấy sư đệ khác liên tục "à à à à", vội vàng cởi quần áo, nhảy 'ùm' vào trong nước. Ngụy Vô Tiện thấy bọn họ đều nhảy xuống hồ rồi, nghĩ đến chính mình cũng đã lâu không bơi lội trong nước Vân Mộng, vui vẻ cười nói:

"Ta cũng đến giúp đây!"

"Được được, Đại sư huynh mau đến!"

Giang Trừng ngâm mình trong nước hừ một tiếng:

"Nhanh cái chân lên!"

Giống hệt cảnh tượng ngày trước bọn họ chơi đùa trong hồ nước ở Vân Mộng, ngoại trừ thời tiết không đúng ra, ngay cả lá sen tươi tốt cũng chẳng khác chút nào, nô đùa trêu chọc, dùng mái chèo đánh vào người nhau, trong lúc đẩy thuyền thì quay người đẩy nhau xuống nước, lôi lôi kéo kéo. Hôm nay khí trời cũng khá tốt, mặt trời nhô cao, thả xuống từng tia nắng ấm áp ôn hòa, nếu mặc quần áo dày còn có chút nóng. Từ lúc Ngụy Vô Tiện đi Vân Thâm Bất Tri Xứ đến bây giờ còn chưa được bơi vòng nào trong nước đâu đấy, lúc này cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, đưa tay lên chuẩn bị cởi ngoại bào ra. Nhưng lập tức sau đó cổ tay đã bị người ta túm chặt, muốn rút cũng không rút được. Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, quay sang hỏi Lam Vong Cơ:

"Làm sao thế?"

Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, thấp giọng nói:

"Đừng cởi."

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn y một lát, nghĩ rằng y nhìn đến một đống người để trần thân trên bơi lội cùng nhau cảm thấy cực kỳ bất nhã, vì vậy cười nói:

"Ôi trời, đều là nam nhân, thẹn cái gì chứ. Gia quy nhà ngươi cũng không thể cấm người khác cởi quần áo trước khi xuống nước được, ướt ướt dính dính vào người khó chịu lắm ấy."

Lam Vong Cơ nhất quyết nói:

"Không được."

"Không phải chứ Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện nhìn y từ trên xuống dưới, kỳ quái hỏi: "Ngươi bơi dưới nước cũng không cởi quần áo à?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện dùng tay còn lại cởi đai lưng của mình ra, sau đó cười cười vỗ vỗ lên mu bàn tay y trấn an, hô to với mấy sư đệ phía bên kia:

"Đến đây đến đây!"

Thiếu niên còn chưa kịp quay đầu lại đã vội rung rung bả vai, vạt áo lập tức trượt từ cổ xuống, gần như để lộ hơn nửa bả vai trắng như tuyết. Sắc mặt của Lam Vong Cơ cực kỳ không ổn, đột nhiên nhào đến kéo vạt áo của hắn lên, vội vàng khép lại như cũ, hơi thở dồn dập mang theo vài phần gấp gáp, giống như sốt ruột không nhịn được nữa. Ngụy Vô Tiện đối diện với ánh mắt của y:

"Lam Trạm, ngươi..."

"Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, khép thật kín cổ áo của hắn lại, gần như nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:

"Vết tích... trên người ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngây người ra một chút.

Vết tích?

Vết tích gì trên người cơ?

Đột nhiên hắn bừng tỉnh đại ngộ mà hiểu ra, đầu lập tức 'ầm' một tiếng nổ tung, mặt nóng rần lên, tay chân luống cuống mặc quần áo mình vào cho tử tế, nói:

"À à à à à!"

Chết mất... Sao hắn lại có thể quên là còn vụ này chứ!

Hôm qua hai người lăn lộn phiên vân phúc vũ một trận, Lam Vong Cơ còn toàn chọn những chỗ da mỏng thịt mềm trên người hắn mà cắn, hết hôn lại gặm, để lại không ít dấu vết, đến ngay cả đầu ngực cũng bị chà đạp đến mức sưng đỏ lên. Sáng nay trước khi rời giường Lam Vong Cơ phải giúp hắn cẩn thận chỉnh đốn quần áo cho ổn thỏa thì mới không để lộ chút nào ra ngoài, bây giờ hắn mà cởi, chẳng phải mọi người sẽ nhìn thấy hết không chừa một mảnh, còn biết đêm qua hai người đã làm gì nữa? Dàn thiếu niên này của Liên Hoa Ổ toàn một lũ chưa trải sự đời, nhưng mà nhìn thấy thì cũng sẽ lờ mờ đoán ra chút chuyện. Tuy rằng trước mặt hắn sẽ không dám hỏi lấy một câu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của lũ tiểu tử kia thôi thì mười phần cũng có đến tám chín phải xấu hổ đến mức nhắm mắt che mặt.

Riêng cái chuyện để người ta biết Lam Vong Cơ làm gì mình, đêm qua hai người phóng túng kịch liệt đến mức nào thôi cũng đủ chết rồi. Phòng của Ngụy Vô Tiện tuy đã ở một chỗ tương đối xa, nhưng đêm qua lúc bị làm đến mức khóc nấc lên hay rên rỉ thành tiếng vẫn phải cố gắng dùng sức đè nhỏ thanh âm xuống, chỉ sợ bị người ta nghe thấy. Đầu tiên là vì để người khác nghe được thì chẳng có gì hay ho cả, tiếp đến là vì da mặt của Lam Vong Cơ mỏng vô cùng, không thể để người ngoài biết những chuyện thẹn thùng như vậy. Lúc này trên người hắn lại còn toàn là dấu hôn vết cắn, cái nào cũng cực kỳ rõ ràng.

Chuyện này...

Quá xấu hổ đi!

Tuy da mặt Ngụy Vô Tiện dày đến mức không biết ngượng ngùng không cảm thấy thẹn gì cũng dám nói, nhưng bây giờ cũng đặc biệt ngoan ngoãn mà ngậm miệng, để Lam Vong Cơ giúp hắn mặc lại quần áo cho tử tế, buộc chặt đai lưng, kéo kín cổ áo. Giang Trừng ở bên kia hô:

"Ngươi đâu rồi!"

Ngụy Vô Tiện ho khan một tiếng, ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, được y vòng tay đỡ lấy thắt lưng, nói:

"Bỗng nhiên nhớ ra còn đang bị cảm lạnh nhẹ, ta không xuống đâu."

Lục sư đệ cũng không để bụng, nói:

"Được được được, bọn đệ tự đẩy... Ối, đẩy được rồi!"

Chiếc thuyền lắc lư, dưới sự hợp lực xô đẩy của mọi người cuối cùng cũng bơi được ra khỏi đám lá sen rậm rạp. Một khi không bị kẹt nữa, lực đẩy vẫn còn dư lại, cho nên vù một cái đã không thấy bóng đâu nữa.

"Ối ối ối đợi đệ với!"

Lục sư đệ dồn sức thật mạnh, cho nên mất đà ngã nhào vào trong nước, được Tam sư đệ cười lớn vớt lên thuyền. Vài người đứng cách một đám lá sen, giọng nói lo lắng gọi với sang:

"Đại sư huynh, thuyền của huynh có cần đẩy không vậy?"

Ngụy Vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net