103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

103.

Câu "Ngoan nào, lên đây" kia khiến Ngụy Vô Tiện đang bơi trong nước cũng mềm nhũn cả người, vô thức đưa mắt sang chỗ khác trốn tránh, hai tay đang bám ở mép thuyền vô thanh vô tức siết chặt thêm chút. Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo một chút, nâng hắn từ dưới nước lên thuyền mà cả người không hề lung lay tí nào, sau đó ôm cái người ngâm nước đến mức tay chân có chút run rẩy kia vào lồng ngực. Hai người mặt đối mặt, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì. Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy nụ hôn vừa rồi khiến trái tim hắn cực kỳ ngứa ngáy, có khi còn mang theo chút ý vị hơn thế nữa. Lúc đón lấy ánh mắt của Lam Vong Cơ, trong lòng bỗng dưng lúng túng, hắn cười nói:

"Lam..."

Lam Vong Cơ không đợi hắn nói dứt câu, thở gấp một hơi rồi cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng kia. Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ y phối hợp với động tác môi lưỡi triền miên, cả người dán vào lồng ngực y. Người trong vòng tay Lam Vong Cơ vừa mềm mại vừa mịn màng, còn mang theo vài giọt nước, quần dài ướt sũng dính sát vào đôi chân dài. Ấy vậy mà Lam Vong Cơ không hề có nửa điểm ghét bỏ, đỡ lấy thắt lưng thon gọn kia rồi ngả người đặt hắn xuống sàn thuyền. Giữa tầng tầng lớp lớp lá sen rậm rạp vây kín, nụ hôn này trở nên động tình vô cùng. Nói chung thì Ngụy Vô Tiện cũng có chút khẩn trương, không hiểu sao hôm nay y lại cư xử lạ vậy, tay nhẹ nhàng túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, ậm ờ nói:

"Người ta... đang ướt lắm."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, đè thấp người hơn nữa, bàn tay ấm áp lướt dọc tấm lưng có chút lạnh của thiếu niên. Bàn tay y lướt đến đâu tựa như đốt lửa đến đấy, vô cùng nóng bỏng, khiến cho Ngụy Vô Tiện không khống chế được mà run lên một chút, vùi sâu hơn vào khuôn ngực của Lam Vong Cơ, thắt lưng săn chắc thon thả ưỡn cong lên, để y có thể tùy ý vuốt ve đùa bỡn, từng tiếng thở dốc tràn ra khỏi khóe miệng. Thanh âm của Ngụy Vô Tiện vốn cực kỳ êm tai, lúc nói đã dễ nghe, lúc rên rỉ lại càng dễ nghe hơn nữa. Hai cánh môi khép hờ run rẩy, vừa giống như bị dọa sợ, nhưng rồi lại ngoan ngoãn để mặc y chọc đến ghẹo đi.

Lam Vong Cơ cũng không thể nói rõ hiện tại bản thân đang cảm thấy như thế nào. Từ lúc nhìn thấy dáng vẻ người này chơi đùa trong nước, lại buột miệng thốt ra chuyện mình vì một câu nói của đối phương mà lẳng lặng rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi tìm đài sen có cuống... đến khi kịp phản ứng thì trong lòng không tránh khỏi chút buồn bực xấu hổ. Y thầm nghĩ tại sao vô hình trung luôn bị người này tác động đến tâm tư như vậy. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không biết dáng vẻ vừa rồi của bản thân có bao nhiêu mê người, giống hệt như tinh linh được sinh ra từ trong nước, mạnh mẽ linh hoạt lại bừng bừng sức sống. Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy hắn trong diện mạo đó, thần thái phi dương, vô cùng đáng yêu, trong lúc nhất thời y cực kỳ muốn hôn hắn, còn muốn ôm chặt hắn vào trong lòng. Lúc Ngụy Vô Tiện ở trong nước nhanh nhẹn quá mức, hệt như người cá, chỉ cần lặn một hơi sẽ chẳng thấy thân ảnh đâu nữa. Kỹ năng bơi lội của Lam Vong Cơ lại không tốt như hắn, chỉ cần vươn tay muốn túm người lại thì hắn sẽ lập tức né tránh. Nhưng mà Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện vẫn rất nghe lời y, chỉ cần gọi một tiếng thì sẽ lên ngay. Giống như mang theo chút tâm tư được yêu thương cưng chiều mà kiêu ngạo, hay nói cách khác là y quá hiểu Ngụy Vô Tiện, lúc kéo người ra khỏi nước thì lập tức ôm lấy thân thể đối phương. Y vốn đơn giản chỉ muốn giúp hắn ủ ấm cơ thể, nhưng chẳng hiểu sao trong một giây chạm phải ánh mắt của Ngụy Vô Tiện lại không thể khống chế được bản thân, cúi đầu xuống mà hôn người trong lòng. Lúc cánh môi chạm vào cánh môi, những gì gọi là quy phạm đoan chính trong phút chốc đều vỡ tan tành, chỉ còn lại vòng tay đang ôm chặt đối phương.

Y biết Ngụy Vô Tiện sẽ không trốn, mà trốn cũng không thoát.

Đêm qua, chính Ngụy Vô Tiện đã nói, hắn hoàn toàn thuộc về y.

Tiểu đạo lữ nhà mình vừa rồi cũng ăn một cái hạt sen, vị ngọt thanh vẫn còn vương vấn trong miệng, đầu lưỡi liếm qua khiến cánh môi có chút ngứa ngáy mà run lên, hơi hé miệng ra. Lam Vong Cơ nghiêng mặt, thuận theo cánh môi vừa khẽ nhếch lên của hắn đẩy nụ hôn đi sâu hơn, khuấy đảo vị ngọt thanh trong khoang miệng đối phương loạn thành một đoàn, tựa như muốn hấp thu hết thảy. Nụ hôn cuồng nhiệt này khiến Ngụy Vô Tiện không thở nổi, vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Lam Vong Cơ. Thật ra y đặc biệt thích dáng vẻ Ngụy Vô Tiện bám chặt lấy mình như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều toát lên vẻ ỷ lại, thỏa mãn tia ham muốn chiếm hữu chôn sâu dưới đáy lòng y, khiến y chỉ muốn ôm chặt hắn trong vòng tay, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Chóp mũi của Ngụy Vô Tiện đỏ ửng, mướt một tầng mồ hôi mỏng, môi lưỡi triền miên chẳng chút kịch liệt nhưng dây dưa không dứt khiến đáy lòng ngứa ngáy muốn chết. Đầu lưỡi liếm nhẹ từng chút từng chút một, sau đó cuốn lấy lưỡi hắn mà khẽ mút mát, hệt như một cái lông vũ không ngừng quét qua trái tim Ngụy Vô Tiện, làm toàn thân hắn ngứa ngáy tê dại. Hắn rên lên một tiếng, nghe giống hệt con vật nhỏ bị bắt nạt, hơi thở run rẩy thập phần đáng thương. Lam Vong Cơ ngậm lấy đôi môi căng mọng đã có chút sưng tấy, dịu dàng nhay cắn, hệt như thưởng thức một khối đường thượng hạng, vô cùng kích tình. Bàn tay to lớn của y không ngừng xoa nắn vòng eo thon gọn, sau đó lướt dọc xuống cặp mông nảy nở, dùng tay tách cặp đùi săn chắc đang dính chặt vào vải quần ướt át ra, ép nó quấn lấy thắt lưng mình. Sau đó, y nâng Ngụy Vô Tiện lên, để hắn ngồi trên hai đùi, theo động tác hôn môi khe mông nhỏ mềm mại đêm qua bị chà đạp vẫn còn chút sưng đau như có như không ma sát vào thứ gì đó đang bắt đầu nóng lên. Tư thế này khiến Ngụy Vô Tiện thật sự thoải mái, lại còn có vài tầng vải dệt ngăn cách, cho nên hắn đặc biệt yên tâm mà hạ eo xuống.

Lam Vong Cơ vốn chỉ muốn giữ chặt Ngụy Vô Tiện lại để hắn không cách nào sờ loạn nắm loạn nữa, ai ngờ người này lại chủ động quá mức, vừa ngồi lên đùi đã lập tức vòng chân kẹp lấy thắt lưng y, đã thế lại còn phát ra tiếng ngâm nga rên rỉ cực kỳ mê người, sắc mặt ửng hồng. Thiếu niên chưa trải sự đời, vừa cảm thấy mới mẻ, vừa như ăn tủy biết vị, không khống chế nổi dục niệm của mình, lúc nào cũng muốn cùng người mình thích làm một số chuyện quá phận. Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay vốn là người chủ động, y chỉ cần dùng tay vuốt ve thì hắn đã có thể tự dâng mông mình lên rồi, sau đó sẽ ghé sát vào tai y mà rên rỉ thích quá sướng quá. Chỗ đầu gối đã sớm ướt sũng một mảng, cặp mông mềm mại đè lên bắp đùi, bên dưới lớp vải quần lạnh lẽo là hậu huyệt ấm nóng. Đêm qua Lam Vong Cơ không phải là chưa thỏa mãn ham muốn chưa được phát tiết hết dục hỏa, nhưng lúc này bị Ngụy Vô Tiện giày vò như vậy thì cũng không chịu nổi mà thở dốc một tiếng, giữ chặt tay chân Ngụy Vô Tiện, cúi đầu xuống lấp kín cái miệng nhỏ xinh hồng nhuận kia lại.

Ngụy Vô Tiện được hôn đến mức thoải mái muốn chết, cảm nhận được bàn tay Lam Vong Cơ cách một lớp vải quần ướt át đang vuốt ve trêu chọc bắp chân hắn, sau đó tiến dần lên trên xoa nắn. Cảm giác tê dại kích thích Ngụy Vô Tiện mở rộng hai chân hết cỡ, bày ra dáng vẻ để mặc cho người ta chơi đùa, hạ thân bị ép chặt thì run rẩy co rút lại. Tuy trong lòng thầm cảm thán sao hôm nay người này lại nhiệt tình quá mức như vậy nhưng hắn vẫn rất thích chút nhiệt tình này của Lam Vong Cơ. Mỗi lần hắn cầu hoan đều phải chọc ghẹo đến mức y xấu hổ không thể nhịn nổi nữa mới được người ta ôm hôn như ý nguyện, bây giờ người này lại chủ động muốn làm chút chuyện xấu với hắn, vậy chẳng phải là mong còn không được sao?

Lúc Lam Vong Cơ buông tha cho đôi môi của Ngụy Vô Tiện, hắn cười cười cắn lấy vành tai y, hỏi:

"Sao thế... Bỗng nhiên muốn à?"

Từng cái hôn một dừng lại trên cần cổ trắng nõn cùng bờ vai thon gầy của thiếu niên, Lam Vong Cơ hôn đến vô cùng gấp gáp, đặc biệt động tình. Y có thể ngửi thấy mùi hoa sen thoang thoảng như có như không bám vào trên người thiếu niên, suýt nữa thì che lấp đi hương cỏ xanh thơm mát ngày thường, hòa quyện với nhau bọc lấy cơ thể hắn trong một hương vị trong trẻo mới mẻ, mê người đến lợi hại. Dưới đáy mắt đen láy kia thoáng chút ngẩn ngơ, vùi đầu vào hõm cổ của y, để mặc cho đôi môi mỏng nhạt màu để lại trên da thịt hắn những dấu hôn đỏ ửng, hệt như từng đóa hồng mai bất chợt nở rộ giữa trời đông tuyết trắng. Ngụy Vô Tiện run rẩy vòng tay lên ôm lấy Lam Vong Cơ, siết chặt vải áo mềm mại, theo động tác nhay cắn của đôi môi kia mà rên nhẹ từng tiếng, hai mắt khép hờ, mi tâm nhíu chặt, hoàn toàn ném mình trầm luân trong bể dục vọng. Lúc trên giường cả hai đã từng thô bạo ham muốn, nhưng chẳng hiểu vì sao, sự kích thích chậm rãi mà dây dưa này lại làm cả hai không thể khống chế nổi, tựa như mỗi nụ hôn, mỗi cái vuốt ve đều là sự đụng chạm trân quý vô cùng.

Tận đến khi đôi môi hạ xuống xương quai xanh ưu mỹ, nấn ná hôn liếm những giọt nước đang còn đọng lại trên đó. Từng giọt nước lăn dài trên khuôn ngực trần trụi, cùng với nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên đầu vú kiều diễm vì động tình mà dựng đứng lên. Ngụy Vô Tiện bị người ta ôm chặt trong lồng ngực, muốn ngửa người ra tránh né cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể cúi đầu thở dốc một tiếng rồi ưỡn ngực lên đẩy đầu vú đang bị người ta mút mát vào sâu hơn, mấy ngón tay hoảng loạn đè chặt gáy Lam Vong Cơ lại, nức nở rên lên:

"Nhị ca ca, đừng cắn..."

Nhưng mà Lam Vong Cơ lại đặc biệt yêu thương chỗ này, cũng biết tuy ngoài miệng Ngụy Vô Tiện nói đừng cắn, nhưng thật sự lại vô cùng thích y vừa mút mát vừa nhay nhay khối thịt nhỏ này.

Đầu vú nhỏ xinh mềm mại vì ngâm trong nước vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, lúc này đang chen giữa hai cánh môi của thiếu niên, nóng lạnh giao hòa, kích thích nước mắt của Ngụy Vô Tiện ứa ra, lăn dài trên má. Tiểu phu quân của hắn lúc thì dịu dàng mân mê chơi đùa, lúc thì đơn giản hôn liếm cắn mút, mỗi động tác đều làm cho ngực Ngụy Vô Tiện cương cứng lên, trong lòng ngứa ngáy muốn chết. Hắn ôm lấy cổ Lam Vong Cơ xin tha, nói y không cần tiếp tục nghịch chỗ đó nữa, ai ngờ đối phương nghe thấy tiếng nỉ non kia thì cắn lấy đầu vú mềm mại, sau đó hung hăng dùng đầu lưỡi liếm láp một hồi. Tựa như có một dòng điện từ chỗ đó chạy dọc khắp cơ thể, Ngụy Vô Tiện ngày càng thở dốc, không ngừng nức nở:

"Lam Trạm tốt, đừng mà... Xin ngươi đấy, cắn chỗ khác đi... Sưng hết lên rồi..."

Lam Vong Cơ thở hổn hển hôn lên mặt hắn một cái, nhưng cũng buông tha cho ngực Ngụy Vô Tiện. Y đẩy thiếu niên nằm ngửa ra thân thuyền, thuận theo vùng bụng phẳng lì mà hôn dần xuống dưới. Mỗi lần đôi môi hạ xuống từng cái đụng chạm nhỏ vụn liên tiếp, hô hấp của thiếu niên lại càng trở nên nặng nề, mùi sen thơm ngát hòa quyện cùng hơi thở, tựa như người này đúng là tinh linh sinh ra giữa hồ sen rộng lớn, vừa dính người vừa mê hoặc. Ngụy Vô Tiện lo lắng sẽ có ai đó đẩy lá sen um tùm ra, sau đó liếc mắt một cái sẽ thấy tất cả, cho nên vẫn có chút căng thẳng, hai tay lại không thể nắm lấy thứ gì để giải tỏa bớt cảm giác bứt rứt, đành phải níu lấy cuống của phiến lá sen gần nhất, mấy đầu ngón tay mềm nhũn như bún. Không hiểu vì sao hôm nay Lam Vong Cơ không đi thẳng vào trọng điểm mà chỉ không ngừng thả những cái hôn ấm áp dọc cơ thể hắn. Cánh môi kia rơi xuống chỗ nào, Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy nơi đó nóng bỏng ngứa ngáy. Ngọn lửa ham muốn thiêu đốt khiến trái tim hắn căng lên, vừa phải dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe xem có ai đi qua hay không, trong lòng lại có chút hồi hộp xen lẫn ngọt ngào, mong chờ tiểu phu quân làm chuyện xấu với hắn. Bàn tay đang túm chặt lấy cuống lá sen run lên một chút, những giọt nước còn đọng trên phiến lá tí tách rơi xuống, Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ, không nhịn nổi phải đưa tay bịt miệng mình lại, cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ bắp vùng thắt lưng mình theo mỗi nụ hôn mà mềm nhũn ra, tiếp đến thì co rút lại khi y liếm nhẹ lên vùng lõm xuống ở quanh rốn.

Thân thể thiếu niên thon dài mềm mại, vùng bụng trắng nõn trơn láng theo động tác hô hấp mà phập phồng lên xuống, chỗ nho nhỏ lõm xuống mượt mà mềm mịn kia bị Lam Vong Cơ không ngừng hôn liếm. Khoái cảm ướt át nóng bỏng khiến Ngụy Vô Tiện vô thức muốn khép chặt chân lại, vòng eo thon gọn run rẩy vặn vẹo. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, thấy đôi môi nhạt màu kia đang dần dần trượt sâu xuống dưới, chạm đến vùng bụng dưới mẫn cảm thì vội vàng la lên:

"Lam Lam Lam Lam Trạm! Đừng..."

Lam Vong Cơ cũng chần chừ một chút, sau đó nâng mắt lên nhìn hắn, cuối cùng vẫn hôn nhẹ lên vật giữa hai chân hắn một cái. Cảm xúc ấm áp đáp xuống bộ vị giữa háng đánh thẳng lên đại não, khiến Ngụy Vô Tiện hệt như bị điện giật giãy nảy lên, hít vào ngụm khí lạnh, suýt chút nữa là rơi tõm xuống hồ. Lam Vong Cơ đè chặt tiểu đạo lữ đang thở hổn hển giống như bị dọa cho chết khiếp rồi cong người lại hệt như con tôm, ngờ vực hỏi:

"Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện vốn muốn nói "Đừng mà", nhưng lắp bắp một chút lại biến thành:

"Chỗ, chỗ đó không ổn!"

Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, nói:

"Sao nào?"

Ngụy Vô Tiện khép chặt chân, nước mắt lưng tròng nức nở một tiếng, vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, người đừng chơi đùa cái đó của ta..."

Lam Vong Cơ ngạc nhiên, vành tai phiếm hồng:

"Lý do?"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, thầm nghĩ: Đúng vậy, chính mình cũng nghịch chán nghịch chê cái đó của Lam Trạm rồi, thế thì vì lý do gì mà Lam Trạm lại không được chơi đùa cái đó của hắn...

Dường như hắn không dám tưởng tượng đến dáng vẻ Lam Trạm hôn lên cái đó của mình.

Không đúng, chỉ cần hơi nghĩ đến thôi là đã cảm thấy kích thích chết đi được rồi.

Hắn không nghĩ ra được lý do, cuối cùng chỉ có thể cọ cọ vào cổ Lam Vong Cơ, nói:

"Dù sao... dù sao đi nữa ngươi cũng không thể nghịch. Ta dùng miệng giúp ngươi làm thì được, nhưng ngươi thì không cần làm chuyện này."

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, cẩn thận vuốt ve tấm lưng gầy vẫn còn dư âm lại chút hốt hoảng, để mặc Ngụy Vô Tiện sau khi được dỗ dành tốt rồi thì cười hi hi hôn lên cổ y. Trong đáy mắt nhạt màu vẫn có chút đăm chiêu...

Hai người quấn quýt khiến đám lá sen bị lay động không ngừng, một lúc lâu sau mới dừng lại được. Thật ra cũng chỉ là hôn hôn sờ sờ tí thôi, nhưng đang ở ngoài trời, lại chỉ có vài tán lá sen che chắn xung quanh, con thuyền theo gợn sóng khẽ lắc lư, khiến cho mọi thứ trở nên đặc biệt kích thích. Hai người lúc nào cũng vậy, chỉ cần ở cùng một chỗ là cọ súng ra lửa, đến ngay cả ý vị của những nụ hôn cũng thay đổi, ba phần kích thích ban đầu cũng biến thành mười phần, giống như muốn nhờ nụ hôn tìm hiểu thêm nhiều chỗ khác trên người đối phương vậy. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển ghé sát vào ngực Lam Vong Cơ, cười cười hôn lên môi y một cái, đưa tay vén mấy sợi tóc dài ra sau tai, nói:

"Lam nhị ca ca, dữ dội quá đấy..."

Lam Vong Cơ cắn nhẹ lên môi dưới của hắn, sau đó đứng dậy lấy quần áo trữ sẵn trong túi Càn khôn ra, mặc vào cho Ngụy Vô Tiện. Làn da của thiếu niên vốn trắng nõn mịn màng, trên người vốn đã đầy dấu hôn, bây giờ lại có thêm một loạt vết tích mới, rõ ràng là vừa bị người nào đó có dục vọng độc chiếm vô cùng mạnh, vĩnh viễn không biết chán mà tuyên bố chủ quyền hết lần này đến lần khác. Hắn miễn cưỡng mặc quần áo vào, cũng lười buộc chặt, ngược lại cắn lấy dây buộc tóc, dùng cả hai tay sửa sang lại mái tóc dài. Đôi chân dài trần trụi trắng mịn lộ ra dưới lý y, dấu vết phóng túng vô biên như ẩn như hiện. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn hôn ngân trên người mình, nhướng mày nói:

"Hay rồi, bây giờ không dám tùy tiện cởi quần áo nữa rồi."

Lam Vong Cơ gật đầu một cái:

"Không cởi."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì nhổm người dậy huých vào vai y, trêu chọc:

"Tính toán hay đấy Lam nhị công tử, để ta chỉ có thể trước mặt ngươi mới dám..."

Khóe mắt Lam Vong Cơ giật giật, vươn tay muốn lôi người vào lồng ngực mình đè chặt lại.

'Xoạt.'

Tiếng lá sen bị đẩy mở ra vang lên cách đó không xa, kèm theo là tiếng thuyền rẽ nước mà đi. Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng mặc quần áo cho tử tế, đợi Lam Vong Cơ giúp hắn thắt chặt đai lưng xong thì mới cảnh giác đẩy lá sen đang che trước mặt ra. Một con thuyền nhỏ gần đấy đang chậm rãi bơi về hướng này, trên thuyền là một thiếu niên và một thiếu nữ. Thiếu nữ quần áo thanh lịch trang nhã, dáng ngồi đoan chính quy củ, tay để trên đầu gối, nhìn qua có chút căng thẳng. Thiếu niên còn lại mặt mày mang theo chút kiêu căng ngạo mạn, giữa mi tâm điểm một chấm chu sa nhỏ tôn lên khuôn mặt anh tuấn phấn điêu ngọc trác, chỉ cần nhìn dáng ngồi cũng biết là đang rất mất kiên nhẫn.

Lam Vong Cơ vừa thấy rõ hai người kia là ai thì việc đầu tiên là nhanh như chớp túm lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện ôm chặt. Y như rằng, người trong ngực vùng vẫy một trận, mặt mày đỏ bừng, căm phẫn hạ giọng nói:

"Sư tỷ cùng cái tên chó... à cái tên Kim Tử Hiên kia, sao lại ở đây?"

"Hắn lại định bắt nạt sư tỷ có phải không????"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net