107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

107.

"Lam Trạm, đi chậm một chút, đi nhanh như thế làm cái gì!"

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ túm lấy cổ tay kéo đi, chẳng hiểu sao cái người từ trước đến giờ luôn nện bước không nhanh không chậm hôm nay lại đi vội đến vậy, khiến hắn chạy theo cũng không kịp. Lam Vong Cơ vẫn không nói một lời, tay siết chặt dùng sức đến mức chỗ mấy khớp xương trở nên trắng bệch. Ngụy Vô Tiện đau đến nhe răng trợn mắt, cảm tưởng như có thể nghe được tiếng xương của mình bị bóp đến mức kêu răng rắc, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hớn hở nói:

"Vừa rồi Lam nhị công tử cực kỳ lợi lại luôn, có thể chặn họng người khác."

Lam Vong Cơ nghe vậy, bước chân cũng không dừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn, tận đến khi đưa tay đẩy cửa phòng của Ngụy Vô Tiện ra, ném người lên trên giường.

"Ôi chao!"

Ngụy Vô Tiện lăn một vòng trên giường, tuy chăn đệm mềm mại thật đấy, nhưng ngã như vậy mông vẫn đau. Hắn trực tiếp lật người nằm sấp xuống, tay chân dạng rộng thành hình chữ đại ở trên giường, xoa xoa mông lẩm bẩm:

"Sao lại tức đến mức này chứ..."

Mắt thấy Lam Vong Cơ cúi người xuống muốn sờ môi mình, Ngụy Vô Tiện lập tức cười hì hì ôm lấy cổ y, hai đùi theo thói quen vòng lên thắt lưng của tiểu phu quân nhà mình, chọc ghẹo:

"Sao lại vội vàng thế này."

Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện đau đến mức 'Oái' lên một tiếng, nước mắt tuôn trào. Lam Vong Cơ dùng eo bàn tay nâng cằm hắn lên, sắc mặt nặng nề:

"Há miệng."

Ngụy Vô Tiện: "Há miệng làm cái... Ưm ưm ưm ưm!"

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua khoang miệng của hắn một chút, sau đó đưa hai ngón tay mảnh khảnh vào kiểm tra. Bỗng dưng bị người ta sờ sờ đầu lưỡi như vậy, cảm giác vừa thô ráp vừa cứng cỏi mò qua mò lại khiến Ngụy Vô Tiện có chút nhột, khoang miệng mềm mại bị dị vật xâm lấn thoáng cái hoảng sợ. Hai ngón tay của Lam Vong Cơ sờ sờ chỗ nào đó gần lưỡi hắn một chút, thanh âm lạnh lùng:

"Cắn rách."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Thảo nào vừa rồi thấy hơi đau đau.

Khi nãy đánh nhau với Kim Tử Hiên, vì không cẩn thận nên cắn phải đầu lưỡi, trong miệng toàn mùi máu tươi, nhổ một ngụm nước bọt cũng mang theo tia máu. Lúc đánh nhau đang cực kỳ căm phẫn cho nên đâu rảnh mà lo đến mấy chuyện này, khi đứng trước mặt Ngu Tử Diên cũng không có lòng dạ nào mà chú ý đến, bây giờ buông lỏng đầu óc mới cảm thấy miệng vừa đau vừa rát. Lam Vong Cơ im lặng trong phút chốc, lấy cái lọ nhỏ làm bằng ngọc trắng trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bất ngờ bị đắng bèn nhíu mày, há miệng muốn nhổ nó ra:

"Cái gì đấy...?"

Lam Vong Cơ: "Ngậm vào."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ánh mắt của tiểu phu quân nhà hắn cực kỳ dọa người, khiến cho hắn rụt rụt cái lưỡi quấn viên thuốc đã đẩy đến khóe môi về, ngậm ở trong miệng, ủy ủy khuất khuất mà nhìn Lam Vong Cơ. Bình thường nếu hắn dùng cái loại biểu tình ra vẻ tủi thân này mà nhìn Lam Vong Cơ thì sớm đã được người ta ôm vào trong lòng dỗ dành, nhưng bây giờ cái gì cũng không có, hơn nữa thuốc trong miệng còn đắng đến mức Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt. Ngụy Vô Tiện túm lấy bàn tay mà khi nãy Lam Vong Cơ vừa chặn roi, đẩy viên thuốc sang một bên khiến má phồng lên hệt như con chuột nhỏ, lóng nga lóng ngóng nói:

"Đưa tay cho ta xem... xem một chút."

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn:

"Không cho phép nói."

"..." Ngụy Vô Tiện bị người ta túm lấy khối thịt mềm sau lưng, toàn thân run rẩy, thở dốc một tiếng rồi chui vào trong ngực Lam Vong Cơ, hai tay mềm nhũn níu lấy vai y, cả người như bị rút mất gân, xụi lơ nằm một chỗ. Hắn giật giật khóe môi, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Lam Vong Cơ túm lấy thắt lưng véo cho một cái, chỉ có thể thảm thiết kêu lên. Đã lâu lắm lắm rồi, trừ lúc ở trên giường ra Lam Vong Cơ đã không còn chọc chọc nhấn nhấn chỗ này của hắn nữa, bây giờ lại bị người ta liên tục tấn công chỗ mẫn cảm, cơn giận trong lòng cũng bùng lên. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm! Ta chỉ muốn nhìn xem tay ngươi có bị thương không thôi mà."

Lam Vong Cơ: "Không đáng ngại."

Ngụy Vô Tiện đẩy tay y, bẻ mấy ngón tay đang siết thật chặt ra, nói:

"Không được, bị Tử Điện quất trúng sẽ như thế nào ta hiểu rất rõ, cho dù chỉ dùng có ba phần lực cũng đủ để thâm tím da thịt, đau một trận thật lâu mới đỡ."

Lam Vong Cơ khựng lại một chút, đưa tay nâng cằm hắn lên, dùng sức ép hắn phải nhìn thẳng vào mình, đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn chằm chằm vào đáy mắt đen láy còn vương nét ngây thơ, gằn từng chữ một:

"Tại sao không tránh?"

Ngụy Vô Tiện bị y giữ chặt cằm nâng lên, cả người lại bị y ôm trong lòng, ngửa đầu nhìn y một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn:

"Hả?"

Lam Vong Cơ khẽ hít một hơi, thanh âm ép xuống thật trầm:

"Ngươi thường xuyên bị đánh?"

"Cũng không hẳn, tính tình Ngu phu nhân thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, có lúc ta chọc giận bà ấy thì sẽ thành như vậy." Hắn phẩy phẩy tay áo: "Ầy, dù sao thì nằm vài ngày là ổn thôi, không thành vấn đề."

Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười gian xảo trừng mắt nhìn y:

"Hơn nữa, vừa nãy không phải là ta không muốn tránh, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Ai ngờ ngươi lại đột nhiên che trước người ta."

Hắn đau lòng nhìn tay Lam Vong Cơ, nói:

"Đến đến đến, đừng nắm nữa, mau để ca ca nhìn xem."

Lam Vong Cơ mím môi, nhìn thẳng về phía hắn, đáy mắt cũng có chút ươn ướt:

"Tại sao bà ấy lại muốn đánh ngươi?"

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Thiếu niên trước mắt khựng lại một chút, giống như không cách nào hiểu rõ lý do, cực kỳ khó khăn mới có thể nói tiếp:

"Tại sao bà ấy... không nghe ngươi giải thích trước đã?"

Gia quy của Lam gia tuy nhiều, nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng không nói đạo lý đã vừa mắng vừa chửi như vậy, từ trước đến nay đều nhìn việc không nhìn người. Ví dụ như Lam Khải Nhân nhìn Ngụy Vô Tiện không vừa mắt cũng chưa bao giờ tùy tiện trách phạt hắn. Y thật sự không hiểu nổi, mọi chuyện đều vượt quá tầm nhận thức của y.

Cánh môi Ngụy Vô Tiện giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng ra thì quên sạch. Trong chốc lát, hắn tròn mắt ngạc nhiên, giống như thấy thứ gì đó ghê gớm lắm, cuối cùng cũng nhận ra vì sao người này lại phát hỏa lớn như vậy.

"Lam Trạm ngươi..." Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nhìn y chằm chằm, ngữ khí nôn nóng cực kỳ, hai mắt không bỏ qua dù chỉ là một chút ít biến hóa trên mặt Lam Vong Cơ, dùng hai tay ôm lấy mặt y, nói:

"Không phải là ngươi đang... vì ta mà đau lòng đấy chứ?"

Hô hấp của Lam Vong Cơ ngưng trệ, đưa tay che kín miệng hắn lại, thấp giọng nói:

"Ngậm thuốc."

"Ngậm cái gì nữa! Tan lâu rồi!"

Ngụy Vô Tiện bị y che kín miệng, ấp a ấp úng nói, nói xong còn liếm vào lòng bàn tay y một cái, khiến Lam Vong Cơ theo bản năng rụt tay lại, vành tai bắt đầu hồng lên. Y vừa xấu hổ vừa buồn bực nói:

"Ngụy Anh!"

"Ơi ta đây!"

Ngụy Vô Tiện gấp đến mức như lửa cháy đến mông, nhào phắt về phía y, tay chân quấn chặt lấy Lam Vong Cơ hệt như đang ôm tâm can đại bảo bối của mình vậy, hai mắt long lanh, giọng nói cũng cao lên mấy phần:

"Ngươi đừng có chối, ta đây biết hết! Chắc chắn là ngươi đang đau lòng vì ta!"

Lam Vong Cơ mím môi thật chặt, hai cánh môi mỏng sắp trở thành một đường thẳng nhạt màu đến nơi rồi. Hai chữ "đau lòng" này ngày trước Ngụy Vô Tiện nhắc đến không hề thấy ngại mồm, vô tâm vô phế, hơi một tí là đau lòng, nhưng nếu đặt trên người Lam Vong Cơ lại khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy như trái tim mình vừa rơi xuống một khối bông cực kỳ êm ái, mềm mại đến mức như sắp hòa tan thành một hồ nước mùa xuân luôn rồi. Lam Vong Cơ cái người này rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, bây giờ nhìn thấy ánh mắt vừa tức giận vừa đau lòng vừa xót xa của y, đáy lòng Ngụy Vô Tiện lập tức ngứa ngáy hệt như có thứ gì đó đang nhảy nhảy nhót nhót, thoải mái không chịu nổi. Hắn hệt như con khỉ nhỏ sắp nhảy phắt lên đỉnh sào trúc vậy, cả tay lẫn chân quấn chặt lên lưng Lam Vong Cơ, đôi mắt đen láy lấp lánh niềm vui nhìn vào đôi mắt nhạt màu trước mặt, nghiêng trái nghiêng phải nói:

"Lam Trạm tốt, nói mau, ngươi vì ta mà đau lòng, đúng hay không?"

Hắn nôn nóng kêu lên:

"Lam Trạm, Nhị ca ca, Vong Cơ huynh, Lam nhị công tử, ngươi mau nói đi, ngươi ừ một tiếng cũng được mà!!!!"

Lam Vong Cơ bị hắn hết lắc trái rồi nghiêng phải, suýt ngồi không vững đến nơi, lưng phải cong lên, mạt hồng nhạt bắt đầu lan từ tai xuống cổ, mi dài khẽ run, ánh sáng nhẹ nhàng chuyển động dưới đáy mắt hệt như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Ngụy Vô Tiện thấy miệng y đóng chặt như vậy, cười hì hì hôn lên môi y một cái, nói:

"Miệng Nhị ca ca sao lại kín như vậy nhỉ, ta cạy thế nào cũng không cạy nổi là sao? Nói chút lời ngon ngọt dỗ dành ta không được à?"

Cái lưỡi nhỏ thơm mềm của hắn liếm qua liếm lại trên môi y, biết rõ ràng phải liếm kiểu gì để trêu chọc lòng người ngứa ngáy nhất, ướt át lại cực kỳ dính người. Lam Vong Cơ không nhịn được mà khẽ hé miệng ra, cái người đang gần trong gang tấc kia lập tức thừa thắng xông lên đẩy lưỡi vào. Cánh tay trắng mịn vòng lên cổ Lam Vong Cơ, bàn tay đỡ lấy gáy y, hôn đến đặc biệt chủ động đặc biệt nóng bỏng. Khoang miệng vẫn còn lưu lại chút vị đắng của thuốc, nhưng dường như bản thân đôi môi của người này đã mang theo một tia ngọt ngào mê người, hòa cùng một chỗ với nhau càng làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Lam Vong Cơ vừa hôn vừa bị hắn đè xuống giường, người trong ngực vặn vẹo ngược xuôi, hệt như muốn cọ đến lúc nào dục hỏa của y nổi lên thì mới thôi. Tiếng thở dốc động tình hòa cùng với tiếng mút mát ướt át, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng, đáy lòng tê dại ngứa ngáy. Lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện tách ra, hôn nhẹ lên môi tiểu phu quân của mình một cái, thở gấp cười nói:

"Lam Trạm, ta vui lắm ấy."

Lồng ngực của Lam Vong Cơ cũng phập phồng không ngừng, đôi mắt đang dần dần tối sầm lại lẳng lặng nhìn hắn, ngón tay dịu dàng vuốt ve dái tai Ngụy Vô Tiện, thanh âm trầm khàn:

"Sao nào?"

Ngụy Vô Tiện bị sờ có chút ngứa, rụt cổ lại, ghé vào trên người Lam Vong Cơ, tay chống cằm cười hì hì nhìn y:

"Ngươi vì ta mà đau lòng."

Lam Vong Cơ khẽ mím môi, xấu hổ đến mức muốn bật dậy:

"Đừng nghịch nữa."

Ngụy Vô Tiện "ôi" một tiếng, lại ép y xuống, than thở:

"Ta nói nghiêm túc đấy, hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ ngươi đau lòng vì ta."

Hắn nghiêng đầu sang một bên, vô tâm vô phế nói:

"Nếu như bị đánh một roi mà có thể khiến ngươi đau lòng rồi ôm lấy ta hôn vài cái thì ta đây cũng không thiệt."

Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại:

"Nói vớ vẩn."

Y ngừng lại một chút, do dự hỏi:

"Ngươi... đau không?"

Ngụy Vô Tiện khoát tay:

"Hầy, tuy tính tình của Ngu phu nhân có chút... nhưng đối với ta cũng không tồi. Chỉ thỉnh thoảng thấy da ta dày thì quất ta hai roi, cũng không dùng sức." Hắn vỗ vỗ ngực Lam Vong Cơ, nói: "À đúng rồi, bọn Giang Trừng rồi Lục sư đệ cũng bị đánh mà. Cái này giống như chuyện phạt thước ở nhà ngươi ấy, phạm lỗi đánh hai cái cũng không phải chuyện gì lớn."

Trên mặt Lam Vong Cơ vẫn mang theo chút không tán thành, nhưng vẫn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện thấy hơi ngứa ngáy co rụt người lại, tiểu phu quân nhà hắn đang vuốt ve lưng hắn từng chút từng chút một, vụng về mà an ủi, bỗng dưng trong lòng hắn đoán trước được y sẽ nói cái gì. Y như rằng, Lam Vong Cơ rầu rĩ nói:

"Ngụy Anh, về Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta đi."

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Còn chưa tìm được thuốc dẫn mà, về Vân Thâm Bất Tri Xứ làm gì."

Lam Vong Cơ nói:

"Về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sẽ không bị đánh."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì sửng sốt, cười như không cười liếc y một cái, nói:

"Sao ta lại nhớ rất rõ ràng... Mỗi lần ta ăn thước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều là do ngươi nhỉ."

Lam Vong Cơ không nghĩ rằng bỗng dưng hắn sẽ lôi chuyện cũ ra mà nói, bị nghẹn họng một chút, kích động nói:

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện 'phì' một tiếng bật cười, cực kỳ thân thiết mà cọ cọ vào chóp mũi y, cười nói:

"Ôi trời ta đùa ngươi thôi... Ca ca ngốc của ta ơi, ta biết ngươi bây giờ làm sao mà nỡ lòng đánh ta cơ chứ, ngươi thương ta còn không kịp ấy."

Từ khi hai người hiểu rõ tình cảm của nhau, Ngụy Vô Tiện nói chuyện lại càng không khiêng nể gì, cái gì cũng dám nói, mà nói cái gì cũng mang theo một cỗ ý vị cực kỳ mờ ám.

"Ừ." Thế mà Lam Vong Cơ còn nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: "Không nỡ đánh ngươi."

"Lại nói tiếp, gì thì gì ta vẫn cảm thấy thuốc dẫn nằm ngay trong hồ, lá sen rậm rạp tươi tốt thế cơ mà! Đợi lát nữa rồi đi xem thử không?"

Ngụy Vô Tiện cố ý chuyển đề tài, không muốn thuận theo sự phát triển của câu chuyện, hệt như treo một miếng mồi ngon lơ lửng trước mặt y vậy, nhưng lại cười cười để mặc Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn khẽ lên hõm cổ mình. Tuy là ngứa đến mức tay hơi siết lại, nhưng vẫn ra vẻ khước từ nói:

"Làm gì đấy, bây giờ còn chưa đến tối đâu. Không phải vừa nãy lúc trên thuyền mới..."

Lam Vong Cơ cắn lên yết hầu hắn một cái, sau đó hôn mút phát ra tiếng nước triền miên, tay ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện. Vừa rồi bị tiểu đạo lữ của mình chọc giận không hề nhẹ, y cảm thấy người trong ngực chỗ nào cũng thơm, chỗ nào cũng ngon, nhất thời không dừng được miệng, cắn đến mức Ngụy Vô Tiện phải buồn bực kêu lên:

"Sao ngươi cứ thích cắn lung tung thế, người ta vẫn còn đau lắm ấy."

Vừa rồi mới đánh nhau với Kim Tử Hiên xong, trên người cũng thâm tím vài chỗ, nhấn nhẹ thì đúng là có chút đau thật.

"Hồ sen, lúc sau lại tới." Lam Vong Cơ hôn lên yết hầu hắn một cái, nâng mắt lên nghiêm túc nói: "Đau chỗ nào?"

Khóe môi Ngụy Vô Tiện cong lên, kéo tay Lam Vong Cơ luồn vào bên trong quần áo xộc xệch, áp lên vùng thâm tím ở bụng do bị Kim Tử Hiên thúc cho một cùi chỏ, sau đó lướt từ vùng bụng mềm mại săn chắc lên đến ngực, để ngón tay của thiếu niên đặt trên đầu vú non mềm đang vểnh lên, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, hai mắt lấp lánh nói:

"Đau chỗ này này..."

Vành tai của Lam Vong Cơ lập tức đỏ bừng, cánh môi khẽ run lên một chút. Đối với mấy loại chuyện hạ lưu này Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng vô sự tự thông, tuy là cố tình nhưng luôn ra vẻ chỉ là ngoài ý muốn, giống như vốn dĩ phải như vậy, cho nên thường khiến cho Lam Vong Cơ nói không nên lời. Hắn khẽ thở dốc một tiếng, cắn nhẹ môi dưới hưởng thụ sự đụng chạm tê dại này, tiếp tục dẫn dắt tay y sờ xuống bụng dưới, tận đến khi sờ đến thứ giữa háng hắn, cách một lớp quần mà nhấn nhấn:

"Còn chỗ này nữa... Ưm..."

"Ngụy Anh!"

Đầu Lam Vong Cơ bùm một tiếng nổ tung, bàn tay hơi dùng sức siết chặt lại, bóp đến mức Ngụy Vô Tiện đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa thì bật khóc tại chỗ, nói:

"Đừng đừng đừng, nhẹ thôi! Mệnh căn của ta vẫn còn trong tay ngươi đấy!"

Lam Vong Cơ thật sự không thể nhịn được nữa, túm lấy cằm hắn, chuẩn bị nhấn cái người nói bậy nói bạ mọi nơi mọi lúc này vào một nụ hôn sâu.

"Gâu!"

Ngụy Vô Tiện sợ đến mức cả người run lên, giống như ai đó dội cho một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, quên mất cả chuyện tán tỉnh, suýt chút nữa bị dọa cho nhũn cả người:

"Cái đệt! Tiếng quái gì vậy!"

Lam Vong Cơ đần cả người.

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu...!"

Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng sợ hãi, ngã nhào xuống giường chui vào trong chăn:

"Tại sao Liên Hoa Ổ lại có chó hả hả hả hả hả hả hả!"

Rõ ràng Giang Trừng đã đuổi hết chó đi từ lâu rồi mà, tại sao bỗng dưng lại có tiếng chó sủa?! Trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ, hình như hiểu được vì sao từ lúc đó đến giờ vẫn không thấy Giang Trừng rồi, có lẽ nào...

"Bạch Tuyết! Đừng chạy!"

Kim Tử Hiên nổi giận đùng đùng đuổi theo đuôi con chó, đưa tay muốn túm đầu dây thừng dưới đất lại, chẳng qua là con linh khuyển màu trắng như tuyết kia còn đang bận đuổi theo con mèo nhỏ đen như cục than, phóng nhanh như bay. Kim Tử Hiên vội la lên:

"Giang Trừng, ngươi trông chó kiểu gì đấy?! Đứt luôn dây thừng rồi!"

Giang Trừng nghĩ lại chuyện vừa nghe được từ chỗ Lục sư đệ, tâm trạng vui sướng vì được chơi với chó cũng vơi đi bảy phần, tức giận cáu tiết y hệt, nói:

"Làm sao mà ta biết được dây thừng sẽ đứt! Ngươi không tự nhìn lại xem ngươi dùng cái loại dây thừng gì, giãy một phát đứt luôn!"

Bạch Tuyết đuổi theo con mèo mun nhỏ, xuyên qua khối núi giả, vọt qua cầu gỗ nhỏ. Mèo mun nhỏ sợ đến mức mèo méo meo liên tục, cắm đầu mà chạy, không dám ngoảnh lại phía sau. Giang Trừng thấy nó chuẩn bị chạy đến cửa phòng Ngụy Vô Tiện thì lập tức phanh lại, không hiểu sao cảm thấy nếu như tiếp tục chạy về phía trước sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra. Giang Trừng vội vàng kéo Kim Tử Hiên lại, hệt như gặp phải kẻ địch lớn, dè dặt nói:

"Đừng qua đó!"

"Đừng qua cái gì mà đừng qua, Bạch Tuyết chạy mất bóng rồi kìa!" Kim Tử Hiên chẳng hiểu gì cả, dùng sức giãy tay Giang Trừng ra, chạy nhanh về phía trước: "Bạch Tuyết đừng chạy nữa, về đây!"

Giang Trừng khẽ cắn môi, chạy theo. Mèo mun nhỏ khéo léo luồn lách qua mấy bụi cây, khiến cành lá lay động không ngớt, chạy dọc con đường nhỏ gần đó rồi nhào lên, điên cuồng dùng móng vuốt vuốt cào cào cửa:

"Meo meo meo!"

'Kẽo kẹt!'

Cánh cửa rung lên, sau đó hé ra một khe hở. Mèo mun nhỏ theo khe hở vừa vặn đó mà chui tọt vào bên trong. Kim Tử Hiên mặt xám mày tro đuổi theo đuôi linh khuyển, thật vất vả mới nhìn thấy chó cưng của mình đang đứng trước một cánh cửa, bèn vội chạy đến tóm lấy dây thừng, gập người chống lấy đầu gối mà thở hổn hển:

"Bạch Tuyết, ngươi... ngươi sao lại hư như thế hả."

Ánh mắt chạm phải một mũi giày trắng như tuyết, Kim Tử Hiên theo bản năng ngẩng phắt đầu lên nhìn, phát hiện ra con mèo đen lúc nãy giờ đang run rẩy trong vòng tay chủ nhân, giống như bị dọa cho sợ hết hồn. Sau khi Kim Tử Hiên thấy rõ người trước mắt là ai thì lập tức câm nín. Lam Vong Cơ bình thản nhìn hắn ta, đôi mắt cực nhạt thường ngày cũng âm trầm đến dọa người, chậm rãi vuốt ve con mèo trong lòng từng chút từng chút một.

Kim Tử Hiên: "..."

Không hiểu sao, bỗng dưng Kim tiểu công tử lại có cảm giác mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác. Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó mới lên tiếng:

"Lam nhị công tử."

Lam Vong Cơ cũng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chào lại:

"Kim công tử."

Giang Trừng đi một bước lùi ba bước chậm chậm chạp chạp tiến lại gần:

"Đuổi kịp Bạch Tuyết không?"

Khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, Giang Trừng cũng im lặng. Ba người, một người đứng giữa cửa, một người đứng ngoài cửa, còn một người đứng cạnh bụi cây gần đó, sáu mắt nhìn nhau, không nói một lời. Bạch Tuyết hình như cũng bị bầu không khí này dọa sợ, ngậm chặt miệng chó không dám ư ử. Tiểu Đông Tây trốn trong ngực Lam Vong Cơ không ngừng run rẩy, cái đầu nhỏ vùi sâu vào lòng bàn tay y. Mấy thiếu niên giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng bị một người phá vỡ cục diện im lặng.

"Bên ngoài có chó đúng không? Ta đệt, đến cùng là kẻ nào nuôi?!"

Một câu lẩm bẩm nho nhỏ truyền ra từ đống chăn đệm trong phòng. Thanh âm của thiếu niên khàn khàn buồn bực vang lên, còn mang theo một chút run rẩy:

"Lam Trạm, ngươi mau vào đây đi, ta không ổn rồi..."

Kim Tử Hiên nheo mắt, cảm thấy giọng nói này cực kỳ quen thuộc, nhưng lại khàn khàn nên vẫn thấy có chút khác biệt. Nhưng vị Lam nhị công tử trước mặt nghe thấy thì ánh mắt lập tức mềm đi, quay đầu lại "ừm" một tiếng. Y lui về phía sau, nâng tay muốn đóng của lại. Rất không đúng lúc, ánh mắt của Kim Tử Hiên lại quét đến cục chăn đệm trắng tinh trên giường. Trong phòng lúc này loạn cực kỳ, giày bị người nào đó tùy tiện đạp xuống đất, nghiêng nghiêng ngả ngả cùng một chỗ, đúng là vừa gấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net