108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

108.

Kim Tử Hiên và Giang Trừng ngồi trong chòi nghỉ mát cạnh hồ sen, hai người ngồi đối diện nhau, không nói gì. Theo lý mà suy xét thì tình trạng này có chút kỳ lạ, Giang Trừng vẫn còn nghẹn một bụng tức, lúc nào cũng có thể vì chuyện của a tỷ mà tiện tay đấm cho tên kia hai phát, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Kim Tử Hiên đổi từ trắng sang hồng sang xanh, hệt như vừa gặp quỷ vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Giang Trừng lại sinh ra một cỗ khoái cảm trả được thù. Bạch Tuyết ngồi xổm bên cạnh Kim Tử Hiên, cúi đầu liếm liếm lông trên móng vuốt. Vừa rồi đuổi theo con mèo đen kia chui vào trong bụi cây, toàn thân đều là lá khô cành gãy, dựng thẳng lông rung rung hai lần mới có thể rũ sạch sẽ. Cỏ dại lá khô rơi xuống trên người chủ nhân của nó, nhưng hắn ta dường như vẫn còn thất thần không để ý đến.

Bên trong Liên Hoa Ổ có một cái hồ sen nho nhỏ, hoa lá trong hồ đã sớm úa tàn, đổ rạp chồng chéo lên nhau, dưới nước chỉ còn vài chú cá không ngừng bơi lội tạo ra tiếng nước rất nhỏ. Kim Tử Hiên im lặng thật lâu, cuối cùng cũng ngẩn ngơ lên tiếng:

"Ta rõ ràng thấy..."

Giang Trừng: "Ngươi chẳng thấy gì cả."

Kim Tử Hiên: "Người nằm trên giường gọi Lam Vong Cơ hình như là..."

Giang Trừng: "Ngươi nhìn nhầm rồi."

Kim Tử Hiên: "..."

Giang Trừng cười nhạo một tiếng, cũng lười nói nhiều với hắn ta, vì thế cúi đầu vỗ vỗ Bạch Tuyết không bị buộc dây thừng, nói:

"Đi, dắt ngươi ra ngoài Liên Hoa Ổ chơi đùa."

Con chó to Bạch Tuyết lập tức phe phẩy đuôi, vô cùng thích thú theo lưng thiếu niên áo tím rời khỏi chòi nghỉ mát. Lúc này trong chòi chỉ còn lại một người, gió lạnh tháng mười một hun hút thổi vào bên trong, lạnh đến mức Kim Tử Hiên rùng mình một cái.

"Không... không đúng!"

Cuối cùng thì Kim Tử Hiên cũng hoàn hồn lại, giọng nói phải cao lên gấp tám lần, vẻ mặt khiếp sợ:

"Nhất định là ta không nhìn nhầm! Y y y hai người bọn họ thật sự..."

"Đúng!"

Lục sư đệ không biết từ khi nào đã tiến đến ngồi vào chỗ mà Giang Trừng bỏ lại, đối diện với Kim Tử Hiên, nghiêm túc gật đầu, ngữ khí vô cùng trầm trọng.

Kim Tử Hiên: "..."

Kim Tử Hiên vẻ mặt kỳ quái, hạ thấp ánh mắt nhìn tên nhóc con đang ngồi trước mặt:

"Ngươi biết sao?"

Lục sư đệ uống môt ngụm trà, mắt nhìn xa xăm, nói:

"Ta cũng đã từng gặp qua rồi, Đại sư huynh và cô gia ấy."

Kim Tử Hiên ngơ ngác trong chốc lát mới miễn cưỡng hiểu được "cô gia" trong lời tên nhóc này nói là ai:

"Trong phòng...?"

Lục sư đệ thở dài:

"Cạnh gốc cây."

Lúc ấy cậu còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã bị Tam sư huynh đỏ mặt cảnh cáo một trận, nói cậu từ nay không được tùy ý nhảy tới nhảy lui ở chỗ của Đại sư huynh và cô gia nữa. Bây giờ nói chung là cậu cũng hiểu được phần nào rồi. Kim Tử Hiên dường như khó mà tin được, nói:

"Hai người họ không phải vừa thấy mặt đã lập tức đánh nhau sao?"

Chuyện cái khế ước kia Kim Tử Hiên cũng biết qua một chút, nhưng trăm triệu lần không nghĩ rằng hai người bây giờ lại có thể thân mật đến mức độ này, hoàn toàn không giống như đang diễn trò. Lúc trong phòng Ngụy Vô Tiện gọi một câu "Lam Trạm" kia, Kim Tử Hiên nghe được cũng thấy nổi hết cả da gà. Đến cùng thì một năm nay đã xảy ra chuyện gì? Năm trước lúc Ngụy Vô Tiện cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn ba ngày đánh một trận lớn, hai ngày cãi nhau một trận nhỏ với Lam Vong Cơ kia mà. Sau đó cuối cùng còn bị người ta xách đi ăn thước hoặc chép phạt, nếu không thì cũng là nửa đêm lén trèo tường đi mua rượu bị y tóm được, lại phạt. Sao giờ lại thành thế này rồi?

Lục sư đệ như đọc được suy nghĩ trong đầu Kim Tử Hiên:

"Đó đã là chuyện đã qua rồi, giờ không còn như xưa nữa đâu."

Kim Tử Hiên hơi nhíu mày đáp lại. Lục sư đệ nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, nặng nề thở dài:

"Kim công tử ngươi không hiểu được đâu, chuyện này phải bắt đầu kể từ một tháng trước..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net