122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

122.

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển chạy qua những quán hàng rong bày bên vệ đường, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, hắn dùng tay áo loạn xạ lau một chút, khẽ cắn môi, tiếp tục tìm. Đèn lồng hai bên đường nhẹ nhàng lay động theo cơn gió, ánh nến cũng đong đưa trải dài xuống mặt đường, nhuộm một tầng sáng bóng loáng lên những viên sỏi vụn. Càng vào sâu trong chợ, người qua kẻ lại càng đông, dòng người hệt như thủy triều ùn ùn tràn đến, chỉ cần đụng nhẹ một chút cũng khiến bốn phía thốt lên những câu oán giận kiểu "Đi phải nhìn đường chứ". Nhưng Ngụy Vô Tiện lúc này đã muốn bất chấp mọi thứ rồi, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính vào hai bên mang tai, ấy vậy mà trong lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mấy ngón tay nắm chặt Tùy Tiện đều run hết cả lên, trong lòng hoảng loạn đến rối tinh rối mù.

Dường như đúng là như vậy, cho dù là Lam Vong Cơ đối với hắn, hay là hắn đối với Lam Vong Cơ.

Vừa mới nói rõ tình cảm với nhau không lâu, cũng sẽ có lúc bất an, cũng sẽ có lúc không giữ được bình tĩnh. Lúc ở bên nhau tuy rằng rất muốn lại gần, nhưng vì an toàn của đối phương, trong lòng hắn vô thức lại nổi lên vài phần sợ hãi, bước lùi lại phía sau nửa bước.

Nhưng mà chỉ nửa bước này thôi, cũng đủ khiến người kia tổn thương thật sâu.

Ngày ấy nói ra tình cảm trong lòng, hắn toàn tâm toàn ý giao bản thân vào lòng bàn tay y. Nhưng bây giờ cũng chính là hắn, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, làm chuyện mà hắn cảm thấy là tốt cho Lam Vong Cơ.

Hắn như vậy cũng đâu có khác gì câu "Lúc nào cũng vậy" mà chính hắn oán giận Lam Vong Cơ!

Hắn nâng niu trái tim Lam Vong Cơ trong lòng bàn tay, nhưng cũng chính là hắn lỡ tay làm rơi mất. Thậm chí trong lúc đối phương tủi thân đến cực điểm mà tiếp tục kiên trì, hắn vẫn khăng khăng nói làm vậy là không tốt...

Rốt cuộc Lam Trạm đã đau lòng khổ sở nhiều đến mức nào.

Ngụy Vô Tiện nghĩ cũng không dám nghĩ, giống như vui mừng cùng giận dữ hòa vào với nhau, chỉ cần nghĩ đến một chút cũng bị loại cảm giác khổ sở này nhấn chìm đến mức thở không nổi. Hắn căn chặt răng, khóe mắt có chút phiếm hồng, trái tim đập từng nhịp từng nhịp đau nhói, thầm nghĩ phải mau chóng tìm được Lam Trạm, sau đó nói cho y biết...

Một góc áo trắng noãn hiện ra phía cuối con đường, vạt áo thêu hoa văn mây cuộn quét qua lớp vải thô màu nâu của một góc quán, đuôi mạt ngạch dài nhỏ thoáng hiện lên trong giây lát.

"Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện vội vàng cao giọng la lên. Nhưng mà dòng người thật sự quá dày, Ngụy Vô Tiện lại không thể dùng linh lực, sợ đả thương người thường, vất vả tìm một khe hở trong dòng người ngày càng tấp nập của chợ đêm. Đèn lồng hai bên đường vẫn đong đưa theo gió, ánh sáng nhẹ nhàng đáp xuống đoàn người chen chúc, chiếu rọi từng cái bóng chập chờn in xuống đất, sau đó len lỏi trong màn đêm, lơ đãng nghỉ ngơi trên những phiến đá trải dài dưới lòng đường.

"Ai bánh đậu que không!!! Vừa ra lò nóng phỏng tay đây!!"

Đậu que được xay nhuyễn, sau đó hấp chín trong nồi gỗ, nóng hôi hổi, dùng một miếng vải sợi trắng phủ lên trên. Chủ quán lấy một phần đậu que được hấp chín vừa đủ đặt lên một tấm vải màu trắng sạch sẽ, nhéo từng khối một, sau đó dùng hai tay vê tròn thành bánh, rắc một lớp muối tiêu mỏng lên trên, mùi thơm nức mũi, dụ dỗ đám trẻ nhỏ đang chơi đùa xung quanh, vài thanh âm trầm trồ thèm thuồng vang lên.

"Vị phu nhân này đến xem son đi, còn cả hoa quế ngâm mật nữa! Đều là hàng mới cả!"

"Bánh ngàn lớp đây... nhân đậu nhuyễn!"

Tiếng rao hàng văng vẳng xa gần, hệt như nước sông không ngừng đổ ra biển lớn, giọng điệu ngân nga, chậm rãi kéo dài, hết tiếng này đến tiếng khác đè lấp đi tiếng kêu thật to của Ngụy Vô Tiện. Trong dòng người khuôn mặt tràn ngập ý cười dạt dào, chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện đầu đầy mồ hôi, khóe mắt đỏ bừng, khàn giọng không ngừng kêu:

"Cho qua cho qua!"

Cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng chen được ra khỏi biển người, nhọc nhằn thở hổn hển một hơi. Tất cả những hàng quán bên này đều bày vải vóc do chính nhà mình dệt xong rồi nhuộm, so với vải vóc ngày trước bán ra tiện lợi hơn nhiều. Nói chung là vì sạp không đủ lớn, trải xuống đất lại sợ bẩn vải, cho nên người ta buộc mấy sợi dây thừng nối các cây cọc của quán lại với nhau, sau đó phơi vải lên trên đó, trưng bày đủ loại vải vóc rồi hoa văn để khách xem. Từ đơn giản đến tinh xảo, đủ mọi loại gấm vóc lụa là màu sắc sặc sỡ ùn ùn kéo đến che khuất tầm mắt Ngụy Vô Tiện, tấm nào cũng mang loại hoa văn đường thêu gợn sóng được yêu thích nhất ở những nơi gần sông hồ như Vân Mộng, luôn được khách hàng ưa chuộng, bởi vậy được treo ở ngoài cùng. Phía sau là tầng tầng lớp lớp vải sợi trơn, lụa hoa, lụa mềm như mây cùng vải dệt chồng chất lên nhau tựa như kim thạch trụy ngọc. Hàng của nhiều quầy treo cùng một chỗ, hết tấm này đến tấm khác, mẫu mã màu sắc đa dạng làm cho người đi đường vô thức muốn nện bước lại gần nhìn một chút. Đôi mắt của chức nương* sáng lấp lánh như khảm châu ngọc, tràn ngập kiêu hãnh mà rao bán vải của chính nhà mình dệt. Ngày trước, mấy thiếu niên cũng rất thích đến nơi này, bởi vì chơi ở đây hệt như lạc vào mê cung vậy, băng qua một tầng vải vóc này lại xuất hiện ngay một tầng khác trước mặt, tựa như vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.

(*Chức nương: Người phụ nữ làm nghề dệt vải.)

Nhưng bây giờ có bao nhiêu vải đẹp đi chăng nữa, Ngụy Vô Tiện cũng không có tâm tư ngắm nhìn. Một mảnh góc áo màu trắng noãn kia hệt như ảo giác của riêng hắn, chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất chẳng thấy bóng dáng. Đôi mắt đen láy vốn lấp lánh lúc này dần dần trở nên ảm đạm, trái tim cũng lẳng lặng rơi xuống một chỗ rất sâu rất sâu, vĩnh viễn rơi không đến đích. Lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thở dài, giống như muốn nhờ làn gió mang theo hơi lạnh của màn đêm mà đẩy ngụm khí nghẹn trong cổ họng ra ngoài, chân chẳng còn muốn bước tiếp nữa, bờ vai buông thõng. Bỗng nhiên hắn rất muốn ngồi sụp xuống giữa nơi tơ lụa bao phủ tầm mắt này, sau đó không bao giờ đứng lên nữa. Bây giờ nhớ lại sự cường ngạnh của Lam Vong Cơ lúc ấy, tuy rằng động tác thô bạo nhưng thật ra lại tràn ngập bất an. Hắn phiền muộn luồn tay lên tóc rồi xoa loạn, không biết là do ngâm người trong nước lâu nhiễm lạnh, hay vì đáy lòng bản thân thật sự lạnh lẽo, hơi thở nóng bỏng càng trở nên đặt biệt rõ ràng hơn bao giờ hết. Trái tim Ngụy Vô Tiện lúc này bất an vô cùng, trong lòng hay trước mắt đều ngập tràn bóng hình người kia, rất muốn nhìn thấy y, tốt nhất là có thể gần nhau một chút, để cho trái tim đang đập từng nhịp không yên có thể bình tĩnh lại một chút.

Có lẽ đến cùng cái "Khế" của hai bọn họ chỉ là sai lầm, cái gì gọi là thông mạch đồng cảm hóa ra chỉ là một hồi chê cười, cho nên muốn tìm được người kia, khó lại càng thêm khó.

Ngụy Vô Tiện dùng tay tùy tiện lau qua khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, trái tim cũng chậm rãi trĩu hẳn xuống. Hắn cười buồn một tiếng, giọng nói thật nhẹ thật nhẹ, giống như muốn nhờ cơn gió đang thổi từng mảnh tơ dải lụa xào xạc cuốn lấy từng chữ rồi truyền đến tai người kia:

"Không có "Khế", ta vẫn sẽ... thích ngươi mà!"

'Rắc.'

Hình như có tiếng cành khô bị giẫm gãy vang lên, khiến Ngụy Vô Tiện giật mình đưa mắt sang. Một mũi giày màu trắng như tuyết lộ ra dưới tấm vải sa tanh hoa màu sắc tươi đẹp, góc áo màu trắng tương tự phủ lên những ngọn cỏ ướt đẫm sương đêm, bị thấm ướt một mảng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà có thể làm trái tim của Ngụy Vô Tiện trở nên tê dại. Hai mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng hoang đường, rõ ràng là nên mừng rỡ như điên, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút lo lắng mình đang mơ ngủ hoặc là mình nhìn nhầm rồi. Cổ họng hắn khô khốc, mồ hôi chảy từ trên trán xuống, dừng lại trên bờ mi, làm đôi mắt hắn cay xè. Nhưng lúc này hắn cũng chẳng thèm bận tâm đưa tay lau như vừa nãy nữa, hơi thở bị đè nén xuống đến mức gần như không phát ra tiếng. Ngụy Vô Tiện nâng tay lên, khẩn trương nắm lấy tấm vải kia, muốn kéo xuống.

"Ôi chao, hóa ra tấm ấy ở trong đây! Thảo nào tìm nửa ngày không thấy."

Chức nương mặc quần áo màu vàng nhạt vội vã vén tầng tầng lớp lớp vải dệt lên đi tới hướng này, bước chân đạp trên cỏ tạo ra tiếng sột soạt. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì tấm vải lụa có màu tựa như cánh môi hồng tươi tắn phô bày vắt ngang dây thừng kia theo một tiếng 'roạt' bị chức nương kéo thẳng xuống. Vải lụa mềm mại hệt như dòng nước lăn tăn gợn sóng, lúc bị kéo xuống khỏi dây phơi, tấm màn nước ấy bị cuốn lên từng chút từng chút một, không ngừng lay động, màn sáng rực rỡ ngấm dần vào đồng tử đen láy, thậm chí còn có ánh nước lấp lánh khảm sâu vào đáy mắt, tận đến khi tầm nhìn bị khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh quen thuộc chiếm cứ toàn bộ. Từ đầu mày đến chóp mũi, rồi dừng lại ở đôi môi mỏng nhạt màu... không một điểm nào không đẹp, không một điểm nào ngừng trêu chọc khiến trái tim Ngụy Vô Tiện trở nên nóng bỏng. Người kia cũng đang vươn tay ra, hình như cũng muốn vén tấm vải trước mặt lên, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu tràn ngập bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được Ngụy Vô Tiện ở chỗ này. Tay Ngụy Vô Tiện cũng nâng lên ngang tầm, không hề thu lại, đầu ngón tay của hai người vẫn duy trì một khoảng cách cực nhỏ, nếu như không phải tấm vải lụa kia bị kéo xuống thì ắt hẳn đã cách một tầng mềm mại mà chạm vào nhau. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn y một lát, trái tim chậm rãi bình ổn trở lại, ban đầu có chút bất ngờ, nhưng dần dần cảm thấy vô cùng bình thường. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười mỹ lệ, bàn tay vẫn chưa thu về kia nhích tới phía trước một chút, khẽ chạm vào đầu ngón tay Lam Vong Cơ, dưới đáy mắt như tràn ngập những vụn sáng lấp lánh mang màu hạnh phúc:

"Người có duyên, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau."

Không có "Khế", ngươi vẫn như cũ, là nhân duyên trời định của ta.

___________

Phúc lợi 111k view

4 chương hơn 8.4k từ rồi đấy nhé.

Hôm nay mình vui, cảm ơn mọi người đã đồng hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net