127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

127.

Đến lúc Lam Vong Cơ dùng nước ấm giúp cái người đang ầm ĩ không ngừng này tắm rửa thật sạch, phía sau còn bôi một lần thuốc thật cẩn thận rồi ôm về giường, Ngụy Vô Tiện đã trở nên ngoan ngoãn hệt như con mèo nhỏ cuộn tròn trong cái ổ ấm áp, ngâm mình trong nước nóng một lúc cả người mềm mại dựa vào thành giường, giương mắt trông mong nhìn y:

"Ngươi tắm nhanh lên đi..."

Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, nói:

"Ngươi ngủ trước đi, cũng muộn rồi."

Ngụy Vô Tiện níu lấy tay áo y lắc lắc, cười nói:

"Không được, ta muốn chờ ngươi vào rồi cùng ngủ."

Trong mắt Lam Vong Cơ ánh lên một tia nhu hòa, xoay người bước vào đằng sau bình phong.

Kết quả là lần này y tắm thực sự vô cùng không yên ổn. Từ đầu tới cuối Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài nũng nũng nịu nịu mà kêu "Lam Trạm", "Lam Vong Cơ", "Lam nhị công tử",... một lần lại một lần hăng hái hỏi y tắm xong chưa, giống như muốn giục y mau mau trở về giường mà ôm lấy mình. Ngụy Vô Tiện được chiều thành quen, không có y ôm thì sẽ không ngủ được. Một mình nằm trên giường thế này bỗng dưng trong lòng sinh ra vài tia cảm giác trống trải, thê lương buồn bã, khổ sở hệt như bị người ta bỏ rơi vậy. Ở lần không biết thứ bao nhiêu hắn mềm giọng đổi đủ mọi loại ngữ khí mà kêu "Lam nhị ca ca" rồi "phu quân", cuối cùng cũng có một cỗ lực đạo thật lớn xốc lên chăn đệm mới tinh khô ráo bên cạnh, sau đó cả người lẫn tiếng gọi náo động không ngừng đều bị ấn vào trong ngực, khiến Ngụy Vô Tiện không thể nói thêm một lời nào nữa.

Lần này rốt cục Ngụy Vô Tiện cũng chịu ngoan ngoãn, vùi đầu trong lồng ngực Lam Vong Cơ nghe tiếng trái tim vì động tác gấp gáp mà đập thình thịch. Hắn dán môi lên ngực Lam Vong Cơ hôn một cái, tiếng cười hì hì vang lên:

"Đây rồi, làm ta nhớ muốn chết."

Lam Vong Cơ cảm thấy nụ hôn vừa dừng trên ngực y bỗng dưng bị kéo xuống một nơi nào đó, trái tim được bảo bối nhỏ trong lòng lấp đầy viên mãn. Rõ ràng Ngụy Vô Tiện vừa nãy còn sợ muốn chết, bây giờ giống như đã qua cửa rồi, ngược lại tinh thần hưng phấn, chẳng khác nào người vừa khàn giọng la đau khi nãy không phải là hắn.

Một lúc lâu sau, thiếu niên bị ấp đến mức cái đầu nhỏ hơi hơi mướt mồ hôi mới thật cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ, vẻ mặt kỳ quái nói:

"Bây giờ ta vẫn còn cảm thấy vô cùng kỳ diệu, thế nào mà lại làm rồi..."

Lam Vong Cơ vuốt ve mái tóc hắn, không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, nằm sánh đôi trên giường, hạ mắt nhìn xuống mười ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người, cười nói:

"Nhưng mà, ta thích."

Lam Vong Cơ hình như có chút áy náy, hàng mi dài khẽ run, nói:

"Xin lỗi, làm... có chút đau, phải không?"

Lúc mới bắt đầu, dáng vẻ Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân y sắc mặt trắng bệch cùng tiếng kêu la xin tha đến tê tâm liệt phế của hắn đến tận bây giờ vẫn làm y cảm thấy áy náy vô cùng. Cho dù sau đó động tác của y có chậm hơn nhẹ hơn, nhưng trước khi thoải mái Ngụy Vô Tiện cũng đã đau chết một trận.

"Đúng, có chút đau." Ngụy Vô Tiện nghiêng mặt qua, trừng mắt nhìn y, nhíu mày oán giận: "Lúc ngươi bắt đầu đâm vào quá độc ác, cái đó lại quá lớn, ta thực sự ăn không trôi. Lần sau nhẹ nhàng một chút, người là của ngươi mà, muốn chạy cũng đâu thoát được."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vuốt ve thắt lưng:

"Eo bây giờ vẫn còn đau lắm đây này."

Lam Vong Cơ vươn tay day ấn xoa bóp thắt lưng cho hắn:

"Ừm..."

Ngụy Vô Tiện bị y mân mê một vài lần thì thoải mái đến mức cuộn tròn ngón chân, nũng nịu dụi dụi đầu vào bả vai Lam Vong Cơ, ánh mắt lấp lánh, giọng nói cũng mềm đi vài phần:

"Nhưng mà phía sau... thật sự là rất thoải mái."

Từng tiếng rên rỉ nỉ non phóng đãng cao thấp tràn khỏi khóe miệng đương nhiên không thể che lấp, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ nam nhân cùng nam nhân làm chuyện đó sẽ sướng như vậy, khiến cho hắn có chút ăn tủy biết vị nổi lên ham muốn. Thế nhưng ý niệm vừa động đậy trong đầu, thân dưới căng trướng đau xót mỏi nhừ đã lập tức nhắc nhở vừa rồi hắn đã buông thả quá độ đến mức nào. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hàng mi dài khẽ run, giọng nói được đè xuống thật thấp:

"Lần sau, sẽ không đau nữa."

Trái tim Ngụy Vô Tiện đập lỡ một nhịp, trong lòng biết rõ y là thuận theo trận nói xàm nói nhảm vừa rồi mà đưa ra một bậc thang để hắn bước xuống, thế là cũng mím môi, ậm ờ "ừm" một tiếng.

Hai người lúc này mới thật sự trải qua "đêm động phòng", nằm ở trên giường tay nắm tay, miệng câu được câu mất mà rì rầm nói chuyện. Tuy đã cùng đối phương làm loại chuyện thân mật đến cực điểm nhưng dù sao cũng chỉ mới trải nghiệm qua lần hoan ái đầu tiên, muốn tự kiểm điểm lại chính mình vừa rồi làm không tốt chỗ nào, làm không đúng chỗ nào, ngẫm lại thì cũng có chút đứng đắn kỳ lạ. Chẳng qua cả hai lại đang nói đến những chuyện chẳng đứng đắn tẹo nào...

"Lam Trạm, thật ra... ta rất thích ngươi sờ nơi này của ta." Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay Lam Vong Cơ, kéo tay y luồn vào trong áo mình, ánh mắt lấp láy không ngừng, mong đợi nhìn y. Lam Vong Cơ cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào đầu vú mềm mại nhất trên lồng ngực hắn, vô thức quen tay gảy gảy một chút. Y như rằng làm Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, cười ngẩn ngơ rồi vô cùng thân mật ưỡn ngực lên cọ cọ đầu vú vào tay y, môi khẽ chạm vào da thịt, ậm ờ nói: "Thích lắm..."

Hắn nâng mắt nhìn về phía Lam
Vong Cơ, hôn lên môi đối phương, nói:

"Sau này mỗi ngày chúng ta đều làm chuyện này được không?"

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, cánh môi mím thật chặt, không đáp là được cũng không đáp là không được. Ngụy Vô Tiện dịch dịch dịch rồi lại nhích nhích nhích, tận đến khi dán sát vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hơn phân nửa đầu vùi vào trong chăn mới giương mắt lên nhìn biểu tình trong đáy mắt đang được hàng mi dài giấu đi của Lam Vong Cơ, đến cười cũng đặc biệt nghiêm túc:

"Ta nói thật đấy."

Hắn giơ ngón tay lên, bắt đầu kiểm kê:

"Tĩnh thất chính là nơi tốt nhất, ngươi cũng làm trong phòng ta rồi, ta còn chưa được làm trong phòng ngươi, rất là không công bằng nhé."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"À còn Tàng Thư Các nhà ngươi, Lan thất, rồi phía sau núi."

Hắn ghé vào ngực Lam Vong Cơ, trừng mắt nhìn y, kéo dài giọng nói:

"Phía sau núi nhà các ngươi không có ai, chúng ta lén ra đó làm có được không nhỉ? Hoặc là trốn sau thân cây nào đó? Ta mà kêu thì ngươi lập tức cấm ngôn ta, sau đó làm đến mức ta khóc không còn nước mắt, để ta không cách nào phản kháng nữa."

Hắn dừng lại một chút, vuốt ve lồng ngực Lam Vong Cơ, đầu ngón tay lơ đãng vẽ trên đó mấy vòng tròn:

"Ra cửa thì ngươi chừa cho ta ít mặt mũi, dịu dàng một tí. Lúc trở về phòng thì chỉ cần tắt đèn một phát là ngươi có thể thô bạo mà làm ta, tùy ngươi thích chơi kiểu gì thì chơi... Tốt nhất là chơi đến mức mềm nhũn chân không nhấc người lên nổi khóc gọi ngươi Nhị ca ca... Ưm ưm ưm ưm!"

Lam Vong Cơ không nghe nổi nữa, dùng tay che kín miệng thiếu niên lại:

"Đừng nói nữa."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện thầm cười trộm: Thật đúng là, cái gì cũng làm rồi mà còn xấu hổ.

Nhưng cảm giác được có cái gì đó đặt trong lòng bàn tay mình, Ngụy Vô Tiện lập tức ngơ ngẩn cả người.
Rõ ràng Lam Vong Cơ đã xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn khẽ hít sâu một hơi, đưa tay cởi bỏ mạt ngạch đang buộc chặt trên trán xuống, thả vào trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện. Y còn vô cùng nghiêm túc, từng chữ từng chữ một, trong đáy mắt dường như chỉ còn khắc sâu duy nhất bóng hình của tiểu đạo lữ đang đối diện với mình:

"Cái này, tặng ngươi."

Trái tim thiếu niên lần đầu tiên biết rung động vì một người, đối với chuyện tình cảm vô cùng đơn thuần lại cực kỳ cố chấp. Đáng lẽ không nên đợi đến khi hai người đã tâm ý tương thông, rồi lại để đến khi cả hai ý loạn tình mê làm xong việc mới trịnh trọng tháo mạt ngạch của mình xuống mà trao cho đối phương.
Lúc này, y chẳng khác nào đang muốn tuyên bố: "Đời này ta chỉ yêu duy nhất một người là ngươi mà thôi".

Gần như phải gom góp toàn bộ dũng khí của mình mới dám làm vậy, Lam Vong Cơ nói xong thì cực kỳ căng thẳng mà nhìn Ngụy Vô Tiện, hai mắt nhìn chằm chằm, không tránh đi dù chỉ nửa điểm. Y thấy Ngụy Vô Tiện hình như có chút không hiểu hành động này có ý gì, bèn lên tiếng giải thích nói:

"Mạt ngạch..."

Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, đắc ý cười nói:

"Mạt ngạch hả, ta cũng có một sợi."

Cả người Lam Vong Cơ cứng lại, cảm giác hệt như bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống dưới chân, máu nóng toàn thân cũng đông cứng. Sắc mặt y trong chớp mắt trở nên khó coi cực kỳ:

"Ngươi lấy..." Y dừng lại một chút, cố gắng đè cơn giận xuống, nói: "Là ai đưa cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nghi ngờ hỏi:

"Ngoại trừ người Lam gia các ngươi thì còn nhà ai có mạt ngạch nữa hả?"

"Ngươi..." Lồng ngực Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, siết chặt đến mức ngón tay Ngụy Vô Tiện tê rần, suýt chút nữa la lên, trong lòng vừa khó hiểu vừa ấm ức, nhưng vẫn cương quyết giằng co cùng y. Sắc mặt Lam Vong Cơ xanh xanh trắng trắng: "Sao ngươi lại tùy tiện nhận mạt ngạch của người khác?!"

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút chột dạ, thử hỏi:

"Ta... không thể lấy sao?"

Lam Vong Cơ "ngươi" nửa ngày, giống như không biết nên mở miệng như thế nào, lục lọi trong trí nhớ cả buổi cũng không tìm ra chút dấu vết của việc lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ Ngụy Vô Tiện thân mật với ai khác hơn y, nhưng trái tim lại vẫn nặng nề mà trĩu xuống như lúc trước. Tại sao trong tay Ngụy Anh lại có mạt ngạch? Đến cùng là ai đưa cho hắn? Lúc hắn nhận lấy có biết ý nghĩa của mạt ngạch hay không? Nếu hắn đã biết thì tại sao lại còn lấy bừa?!

Bàn tay đang siết lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện dùng sức đến mức các khớp xương trắng bệch. Ngụy Vô Tiện đau đến nhe răng trợn mắt, đang muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải một đôi mắt tràn ngập tơ máu. Cái nhìn kia vô cùng hung dữ, nhưng đáy mắt lại bị bao phủ một tầng nóng nảy hoảng loạn, nhìn qua có vẻ như vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào. Lam Vong Cơ mím môi thật chặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn lo mình sẽ làm bị thương người trong ngực, mạnh mẽ đè nén cơn tức giận đang bốc lên ào ào xuống. Trong phòng yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, Lam Vong Cơ từ từ nhắm hai mắt lại, hết nhẫn rồi lại nhịn. Ngụy Vô Tiện vẻ mặt mù mờ, nhưng trong lòng đang còn che giấu chuyện khác, cho nên cũng không tùy tiện lên tiếng. Một lát sau, khóe môi mỏng của thiếu niên giật giật, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện siết lại rồi thả ra. Y hạ mi mắt xuống, khó khăn lắm mới có thể mở miệng, thanh âm vừa nhẹ lại vừa thấp, giống như bình thường thử khuyên bảo Ngụy Vô Tiện, nhưng nghe vào trong tai lại nhận ra được vài phần ấm ức.

"Ngụy Anh, ngươi không nên... tùy tiện lấy mạt ngạch của người khác."

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, hỏi lại:

"Vì sao?"

Lam Vong Cơ nhếch môi, buồn bực nói:

"Ngươi là..."

Ngụy Vô Tiện: "Là?"

Cánh môi của Lam Vong Cơ khẽ giật giật, không tiếp tục nói nữa. Một lúc lâu sau, y kìm nén cơn giận, khẽ hít một hơi, vô cùng khó nhọc nói:

"Mạt ngạch là vật cực kỳ tư mật, người ngoài không thể tùy tiện chạm vào, càng không thể tùy tiện tháo xuống tặng người khác. Chỉ ở trước mặt người mà duyên mệnh trời định cho mình, mới..."

Y còn chưa nói xong nhưng Ngụy Vô Tiện đã hiểu tất cả, đầu óc đang mù mờ như bị cái búa tạ gõ một phát tỉnh luôn. Hắn vội vã lồm cồm bò dậy, vươn tay sờ loạn dưới gối đầu:

"Đợi đã!"

Đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ khổ sở muốn chết, mi mắt hạ thật thấp, bướng bỉnh cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện không thả, nhắc lại:

"Ngươi không nên..."

Một sợi mạt ngạch được khâu có chút xiên xiên vẹo vẹo được thiếu niên đầu đầy mồ hôi khoe ra trước mặt y, cái đuôi thật dài cọ qua mặt, làm y có chút ngứa ngáy. Lam Vong Cơ lập tức ngây ngẩn cả người.

Tuy độ dài mạt ngạch không có gì khác biệt lắm, nhưng hoa văn thêu hình mây cuộn chỉ đệ tử trực hệ mới có thể dùng cùng cảm giác quen thuộc còn phảng phất lưu lại bỗng dưng làm Lam Vong Cơ có chút hoảng hốt. Sợi mạt ngạch này chắc là đã bị đứt làm hai, ở giữa còn có dấu vết bị cắt đứt, nhìn qua có vẻ đã từng bị nhiễm vết máu cùng vết bẩn cực kỳ khó tẩy sạch, thế mà lúc này đã bị giặt đến mức bạc cả màu, vẫn còn mang theo mùi tạo giác chưa phai. Đây là...

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển mấy hơi, thầm nghĩ may mà lúc trước mình giấu ở dưới gối, muốn nhân dịp nào đó lấy ra tặng cho người kia một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, nếu không thì không biết tiếp theo phải dỗ dành cái người khó dỗ muốn chết này thế nào.

"Ta không có tùy tiện lấy mạt ngạch của người khác, đây là của ngươi mà." Hắn vội vàng nói: "Ngươi nhìn này, ta khâu cẩn thận lại rồi."

Dưới sự chỉ bảo của sư tỷ, cố gắng lắm mới có thể khâu lại như dáng vẻ ban đầu, nhưng vẫn có chút khó coi, một đường chỉ màu trắng ngoằn ngoèo như con giun, ngang ngược vắt ngang qua mạt ngạch sạch sẽ. Hắn lấy ra rồi mới thấy, đặt cạnh cái mạt ngạch hoàn hảo mà so sánh lại xấu chết đi được. Thà cứ để y nghĩ rằng đã hỏng hoặc đã mất rồi, tự mình lén giấu đi tự mình vui vẻ còn hơn. Ngụy Vô Tiện thu tay lại, trong lòng có chút nhụt chí muốn rút quân:

"Thôi quên đi..."

Lam Vong Cơ ngạc nhiên mở to mắt, cuối cùng cũng nhận ra sợi mạt ngạch này là của ai, cũng hiểu được lý do vì sao nó ở trong tay Ngụy Vô Tiện mà chính y lại không hề nghĩ đến. Bởi vì lúc ấy cục diện rất hỗn loạn, bản thân y hôn mê bất tỉnh, cho nên vốn tưởng rằng cái này đã sớm... bị vứt lại trong địa đạo. Thế mà cuối cùng...

Trái tim Lam Vong Cơ lập tức nóng lên, giống như dòng máu ấm áp một lần nữa lại lưu động trong từng tấc kinh mạch dưới làn da, đưa tay muốn lấy cái kia lại nhìn thử:

"Không sao, ta..."

Ngụy Vô Tiện "ôi" một tiếng, nâng cao mạt ngạch tránh khỏi tay y, cố ý lẩm bẩm thật lớn, ấm ức đáng thương nói:

"Chính nguơi không thèm nhớ, uổng công ta còn tốn thật nhiều công sức khâu nó lành lại, mệt chết đi được."

Lam Vong Cơ vội vàng nói:

"Xin lỗi, ta cứ nghĩ lúc ấy ngươi cầm xong thì làm mất luôn rồi."

Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn y, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài một tiếng, nhét mạt ngạch vào trong ngực, xoay người lại:

"Thôi bỏ đi."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện quay lưng về phía y, ra vẻ đoan chính nói:

"Phu quân của ta không cho phép ta cầm mạt ngạch của người khác, cái này ta vẫn nên trả lại thì tốt hơn."

Hắn dừng lại một chút, nói thêm:

"Ngày mai lập tức trả lại."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện kéo chăn trùm qua đầu, buồn bã nói:

"Đợi đến lúc trả lại ta còn phải nói với người kia, không cần nhớ thương ta nữa, ta đã có người trong lòng rồi, cho nên không thể đối tốt với y được nữa."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa chịu thôi:

"Còn phải nói, y có thích ta cũng vô dụng, ta là người đã có phu quân rồi. Phu quân ta trên giường... còn vô cùng hung dữ!"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cố ý lẩm bẩm:

"Không nghe lời y, y sẽ lập tức đè nghiến ta xuống. Sức ta không đọ lại nổi với y, sẽ bị y đè dưới thân hung ác mà chơi đùa."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi:

"Chậc chậc chậc, sai quá sai rồi, cái mạt ngạch này ta không dám giữ nữa."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, tức giận nhào tới ôm cả người cả chăn cả mạt ngạch vào trong ngực. Bên tai dường như còn nghe thấy tiếng cười đã nghẹn đến sắp không nín được nữa của thiếu niên. Từ nãy đến giờ tâm trạng y dao động dữ dội, vốn là từ trên núi cao ngã xuống vực thẳm, lại được Ngụy Vô Tiện dùng một mảnh chân tâm vững vàng đón lấy, bây giờ vẫn còn chút hoảng hốt. Bản thân vốn còn muốn phản bác vài câu, đáng tiếc là miệng lưỡi không lưu loát bằng Ngụy Vô Tiện, hai ba câu đã bị hắn chặn lời cho cứng cả miệng.

"Ngươi... giữ cẩn thận!"

Y thở thật sự nhanh, vành tai đỏ bừng, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nhét luôn sợi mạt ngạch còn lại vào trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, đỡ lấy mu bàn tay của thiếu niên, cẩn thận đẩy mấy ngón tay nắm lại. Cuối cùng lấy tư cách của phu quân mà cương quyết siết chặt tiểu đạo lữ của mình vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ của thiếu niên, xấu hổ đến cực điểm mà buồn bực nói:

"Không cho phép trả lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net