141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

141.

Cũng may Lam Hi Thần không nói thêm gì nữa, chỉ là tâm huyết dâng trào cảm thán vài câu như vậy rồi cùng Lam Vong Cơ ra khỏi Tàng Thư Các.

Ngụy Vô Tiện và y chia binh hai đường giả vờ như ngẫu nhiên gặp hai huynh đệ bọn họ ở bên ngoài Tĩnh thất, vừa thấy Lam Vong Cơ đã lập tức nhướng mày:

"Ha, đây chẳng phải là Lam nhị công tử sao?"

Lam Vong Cơ: "..."

Gọi Lam Trạm tử tế thì không gọi, đang yên đang lành lại gọi Lam nhị công tử, rõ ràng là mang đầy ý xấu, ngữ khí còn tràn ngập vẻ trêu chọc.
Lam Hi Thần cười nói:

"Ta đang định phân phó môn sinh đi tìm đệ, thế mà vừa khéo lại gặp đệ rồi."

Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Lam Hi Thần đáp:

"Ôn cô nương nói thuốc đã được phối ổn thỏa rồi, đệ cùng chúng ta qua đó đi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

"Được ạ!"

Tiểu bảo bối mới vừa nãy còn mềm nhũn tựa vào trong ngực lẩm bẩm "Nhớ ngươi" rồi nũng nịu gọi "Nhị ca ca" lúc này trong mắt Lam Vong Cơ lại giống hệt một con khỉ nhỏ, hai ba bước đã nhảy cóc lên sánh vai cùng y, cố tình chen chúc nhau sóng đôi bước vào cửa. Bả vai đụng bả vai, cảm xúc ấm áp mang theo hơi thở mùi cỏ xanh thơm ngát ngang ngược đâm thẳng vào trái tim Lam Vong Cơ mà trêu chọc. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện còn không quên ném cho y một cái liếc mắt ý vị thâm trường đầy ám muội. Lam Vong Cơ lập tức nhìn sang chỗ khác, cố giấu đi vành tai đang đỏ ửng, ra vẻ bình tĩnh mà phủi phủi tay áo. Hai người hệt như chưa từng gặp nhau trong Tàng Thư Các, cũng không cùng nhau làm một số chuyện ái muội, càng làm bộ như chưa từng có phen yêu đương vụng trộm ý loạn tình mê kia, bày ra dáng vẻ đã nhiều ngày chưa thân cận, bây giờ mới gặp nhau. Vòng eo nhỏ vừa nãy rõ ràng còn ôm trong tay mà vuốt ve, lúc này đã bị sợi dây lưng dài hẹp bó chặt, tôn lên thắt lưng thon gọn cùng đôi chân dài thẳng tắp. Toàn thân thiếu niên vẫn được bao trùm bởi khí tức ngây ngô nhưng phóng khoáng, chỉ những khi ánh mắt hai người ngẫu nhiên chạm vào nhau mới để lộ ra vẻ mê người không gì sánh nổi. Tất cả những điều này chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể biết, dù sao thì y cũng biết rõ từng chỗ trên thân thể Ngụy Vô Tiện hơn bất kỳ người nào khác, cũng biết bên dưới tầng tầng lớp lớp y phục được chính y chỉnh trang cẩn thận kia lưu lại dấu vết hoan ái dày đặc đến mức nào.

Chỉ ngồi yên ở chỗ này, cố gắng kìm nén sự xúc động muốn ôm đối phương vào trong lòng cũng đã rất khó rồi, đã thế Ôn Tình lại còn muốn...

"Lam nhị công tử, cởi quần áo ra đi."

Ôn Tình lấy ngân châm ra sắp xếp đâu vào đó rồi mới nâng mặt lên, mặt không đổi sắc nói.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Đôi mày kiếm của hắn lập tức nhướng lên cao hết mức có thể:

"Sao y lại phải cởi quần áo?"

Ôn Tình chỉ ném cho hắn một cái liếc mắt:

"Thế lúc ngươi châm cứu thì mặc nguyên quần áo à?"

"Vậy... không ổn lắm." Ngụy Vô Tiện đặt tay lên trên thắt lưng, nói: "Nếu không thì để ta cởi, ngươi đến thi châm lên người ta?"

Ôn Tình hỏi:

"Kim đan của ngươi bị tổn thương à?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Không có."

Ôn Tình tiếp tục:

"Thế ngươi có bị mất hết linh lực không?"

Ngụy Vô Tiện: "Không có..."

Ôn Tình hơ ngân châm qua ngọn lửa rồi cẩn thận kiểm tra, đến liếc hắn một cái cũng lười:

"Thế thì thi châm lên người ngươi có tác dụng gì?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ôn Tình nói tiếp:

"Huống chi cũng đâu có bắt ngươi cởi, ngươi xoắn xoắn xuýt xuýt cái gì."

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một phát, hỏi:

"Thế ngươi gọi ta đến làm cái gì?"

Lúc này Lam Hi Thần đã vội vàng đến chỗ khác xử lý công việc, trong phòng chỉ còn lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ. Kiểu gì thì Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ đến Ôn Tình vừa mở miệng ra câu đầu tiên lại chính là "Cởi đi". Trong chốc lát hắn cảm thấy cáu kỉnh thực sự, trong đầu toàn là suy nghĩ thân thể của Lam Trạm sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ, không cần biết là nam hay nữ, ngay cả y sư cũng không thể... Con người ngày thường luôn thuần khiết tựa băng tựa ngọc như vậy, đến vạt lý y cũng thật chỉnh tề che kín cổ, chỉ cần lộ ra nhiều một chút thôi đều làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất là không nên!

Huống chi hiện tại "chính thất" là hắn còn đang ngồi đây đấy, nói cái gì cởi hay không cởi. Bản thân hắn da dày thịt béo cởi cũng chẳng vấn đề gì, nhưng mà Lam Trạm có thể nào không cởi được không hả hả hả!

Thật ra Lam Vong Cơ cũng không thấy chuyện này có gì đáng phải phản ứng lớn như vậy, dù sao thì trên đường đến đây cũng đã sớm được thông báo là sẽ thi châm trước rồi mới uống thuốc sau. Nhưng lúc này nhìn thấy tiểu đạo lữ ngồi bên cạnh gấp đến mức chuẩn bị nhảy từ trên ghế xuống, chẳng khác nào bị người ta giẫm vào điểm giới hạn, đặc biệt kháng cự thì không nhịn được nhíu mày hỏi:

"Sao thế?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ bình thản kia của y thì chỉ có thể xoa xoa tay lùi lại vị trí ban đầu, trong lòng không rõ là loại cảm giác gì mà thầm nghĩ: Trông, hay chưa kìa, chính ngươi không thèm để ý, chỉ có mình ở ngồi ở đây để ý lung tung!

Con người hắn chính là như vậy, rõ ràng trước khi tâm ý tương thông sẽ chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn suy nghĩ miên man. Thế nhưng bây giờ Lam Vong Cơ đã thành người của hắn, dù gì hắn cũng sẽ vô thức để bụng đến những chuyện nhỏ loạn thất bát tao không đáng kể, căn căn ke ke từng tí một. Nói cũng nói đến mức này rồi, Ngụy Vô Tiện cũng chẳng biết nói gì hơn, nhưng vẫn dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Lam Vong Cơ, một bộ dáng vì đại nghĩa diệt... à không đúng, cố gắng nhịn nhẫn nhịn từ bỏ rau cải trắng mà mình yêu nhất trên đời. Thế nhưng cái người bị hắn coi như "rau cải trắng" đáng yêu yếu ớt cần được chăm nuôi cẩn thận kia vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra tiểu tâm tư của hắn, bình thản nói:

"Làm phiền Ôn cô nương."

"Thật ra chỉ cần thi châm trên cánh tay là đủ, nhưng lúc bóc tách linh khí ra khỏi đan linh, mặc quần áo sẽ tương đối bất tiện." Ôn Tình chậm rãi thu ngân châm vào trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện: "Gọi ngươi qua đây là bởi vì thân nữ tử như ta có nhiều chỗ bất tiện. Cho dù đã nhìn qua rất nhiều, nhưng ta đây cũng không thích tùy tiện đụng chạm vào thân thể người khác. Nếu ngươi đã thành thân cùng Lam nhị công tử rồi thì cũng nhân tiện đến giúp một tay đi."

Ngụy Vô Tiện: "Giúp một tay?"

Ôn Tình nâng tay nhanh chóng điểm lên vài huyệt đạo trên người Ngụy Vô Tiện, dùng một chưởng tiễn đưa, đẩy Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lên trên giường. Lam Vong Cơ vốn đang ngồi sẵn trên giường rồi, vừa vặn đỡ được người kia lao đến. Ngụy Vô Tiện đang muốn nhích người đứng dậy:

"Ngươi..."

'Roạt!!!'

Sợi dây thừng đậm màu buộc ở cột giường bị kéo xuống, tấm màn màu trắng cũng theo đó tản ra che kín hai người trên giường. Ôn Tình cách một tấm màn nói:

"Làm theo lời ta."

Ngụy Vô Tiện hiếm khi hồ đồ mà vùi trong ngực Lam Vong Cơ, bị người ta nhéo nhéo gáy mới lẩm ba lẩm bẩm ngồi xuống giường. Ôn Tình nói:

"Trước hết giúp Lam nhị công tử cởi quần áo ra đã."

Tay Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, nâng mắt lên nhìn đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ. Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ cần khẽ nâng tay lên cũng có thể nghe được tiếng sột soạt của vải áo. Vành tai của Lam Vong Cơ bắt đầu ửng hồng, hơi hạ mắt nói:

"Để ta tự làm."

Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi:

"Ừ, được."

Cũng không phải chưa nhìn qua, nhưng chẳng hiểu vì sao giờ phút này cả hai người lại đặc biệt có chút e lệ. Có lẽ là bởi vì có người chờ bên ngoài, hoặc có lẽ là bởi vì chỉ có riêng hai người trong một không gian hẹp, mỗi lần ở những chỗ như thế này cả hai đều có thể làm một chút chuyện loạn thất bát tao. Nhưng lúc này đây lại phải làm chuyện đứng đắn, nói chung là có chút không quen. Tiếng quần áo sột soạt sột soạt vang lên, mi mắt Lam Vong Cơ hơi buông xuống, hệt như đang suy nghĩ gì đó, bình tĩnh cởi đai lưng. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vô tình liếc trật sang một chỗ nào đó, bỗng dưng cứng cả người. Giống như thấy thứ gì đó vượt quá sức chịu đựng, cảm giác khô nóng dâng lên tận đầu, đại não nổ ầm một tiếng, khẽ hé răng hít vào một ngụm khí lạnh. Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt nghẹn khuất của tiểu đạo lữ nhà mình, đỏ mặt tía tai chẳng khác nào bị ai đó bịt chặt miệng, khó hiểu hỏi:

"Ngụy Anh, sao thế?"

Ngụy Vô Tiện chỉ trả lại cho y một tiếng "ừm" kỳ quái, nghe như kiểu không biết nên nói cái gì hoặc là muốn nói rất nhiều thứ nhưng bây giờ chưa phải lúc, chỉ có thể nhịn lại, hai mắt lấp láy không ngừng. Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngụy Vô Tiện, nhíu mày cởi cả ngoại bào lẫn lý y ra. Khuôn ngực trắng bóng hệt như đá cẩm thạch thượng hạng, thắt lưng săn chắc, để lộ ra từng múi cơ bụng rõ ràng. Nếu chỉ nhìn mặt trước thì đây đúng là một cơ thể nam nhân không chút tì vết, nhưng mà sau lưng thì...

Mấy đầu ngón tay ướt nhẹp mồ hôi cẩn cẩn thận thận chạm vào lưng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện gần như dán môi vào bên tai y, cực kỳ nhỏ giọng nói:

"Rất đau... có phải không?"

Lam Vong Cơ kinh ngạc trong chớp mắt, chỉ cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại kia đang dịu dàng vuốt dọc tấm lưng mình, cảm giác đau đớn rất nhỏ lại có thể khiến cho mi tâm của Lam Vong Cơ nhíu lại đôi chút. Ngay sau đó, cuối cùng thì y cùng nhận ra đây là tình huống gì, xấu hổ đến mức mạt hồng từ tai tràn xuống cổ, để lộ ra biểu tình hệt như Ngụy Vô Tiện vừa nãy. Nguyên một tấm lưng vốn trắng nõn như ngọc lúc này phủ đầy những vết cào còn chưa mờ, người nào đó xuống tay thật nặng, hệt như không thể khống chế được lực đạo, chẳng khác nào con mèo hoang nhỏ cào loạn, vết móng tay chỗ nông chỗ sâu, chỗ dài chỗ ngắn, trong tình cảnh bất đắc dĩ đã làm hỏng khối thân thể gần như hoàn mỹ này.

Đêm đầu tiên của hai người, ngay từ khi bắt đầu Lam Vong Cơ đã làm người này đau đến mức thét lớn, đến lúc sau lại chuyển thành thích đến mức rên rỉ phóng đãng. Còn Ngụy Vô Tiện thì vẫn bám víu vào thân thể của người đè phía trên, thời điểm bị thúc mạnh vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, vừa rên rỉ vừa nức nở khóc lóc xin tha đến khàn cả giọng, hai tay không chịu nổi mà bấu chặt lấy lưng Lam Vong Cơ, bị người kia đùa bỡn từ trên xuống dưới, hạ thân ngượng ngùng không ngừng chảy nước ướt át, tay cũng không thể khống chế nổi lực đạo, vừa bấu vừa cào loạn trên tấm lưng kia. Bản thân cũng đang còn là thiếu niên, vừa non nớt vừa mẫn cảm, thế nhưng trong lúc động tình cũng mãnh liệt hệt như con báo nhỏ, cho dù có bao nhiêu nhu thuận mà mềm mại nằm dưới thân tùy ý để phu quân mình khai bao, nhưng động tác trên tay không hề bớt đi dù chỉ nửa điểm lực sát thương. Lam Vong Cơ đè bên trên thao có bao nhiêu hung ác thì vết móng tay Ngụy Vô Tiện lưu lại cũng có bấy nhiêu sâu. Bây giờ tỉnh táo nhìn lại thì đúng là chẳng khác nào đánh nhau một trận kịch liệt, dấu vết trải rộng khắp nơi, có khi phải vài ngày mới có thể tan. Cho dù là ai cũng không thể nghĩ đến, Lam nhị công tử xưa nay luôn quy phạm đoan chính, dưới gia phục thêu hoa văn mây cuộn kia lại toàn là những vết tích nghiêm trọng do tiểu đạo lữ của mình trong lúc bị bắt nạt chính tay để lại.

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ rung động, nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt ý bảo: Không sao.

Tuy rằng Ngụy Vô Tiện vẫn còn đau lòng, thầm trách bản thân sao có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như vậy, nhưng vừa nhớ lại lúc ấy Lam Vong Cơ rõ ràng cũng rất sung sướng thì cũng không xoắn xuýt nhiều nữa. Lam Vong Cơ còn đang muốn nói thêm thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào lưng mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Ngụy Vô Tiện nghiêng mặt hôn lên lưng y một cái, lặng im không một tiếng động tươi cười nháy mắt với y, đồng tử đen láy tràn ngập ý hỏi: Còn đau không?

Lam Vong Cơ: "..."

"Úi!"

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên siết chặt, siết hắn đau đến mức suýt chút nữa kêu to, dùng ánh mắt ấm ức tội nghiệp mà nhìn Lam Vong Cơ, dùng khẩu hình nói "Ta hôn ngươi mà ngươi còn siết tay ta là sao". Lồng ngực Lam Vong Cơ phập phồng rất nhỏ, cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng ném cho Ngụy Vô Tiện một cái liếc mắt thản nhiên. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện vừa thấy thì lập tức không dám ồn ào nữa.

Nếu hắn còn nghịch ngợm tiếp, đoán chừng sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống mất!

"Đã xong chưa, cởi quần áo thôi mà cũng tốn nửa ngày." Ôn Tình thiếu kiên nhẫn thúc giục: "Hai người các ngươi tận dụng thời gian ngủ một giấc đấy à?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng:

"Xong rồi xong rồi!"

Ôn Tình nói:

"Lam nhị công tử, mời vươn tay ra ngoài, ta sẽ thi châm trên cánh tay của ngươi."

Tấm màn khẽ lay động, sau đó để lộ ra một cánh tay hữu lực cùng một bàn tay với những ngón tay thon dài. Ôn Tình rút châm ra, nghiêm túc nói:

"Có thể sẽ hơi đau, chịu khó nhịn một chút."

Ngụy Vô Tiện cuống cả lên:

"Sẽ hơi đau? Đau... đến mức nào?"

Ôn Tình xuống tay không hề lưu tình, nói:

"Mỗi người mỗi khác, cũng có thể sẽ rất đau."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên "Ối" một tiếng, nói:

"Khoan khoan, ngươi xuống tay nhẹ một chút! Ta thấy hình như Lam Trạm đau lắm!"

Ôn Tình nghe thấy vậy chỉ biết thở dài một tiếng, mũi châm dừng lại ngay đầu ngón tay, nói:

"Ngụy công tử, ta đã đâm đâu!"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ hình như cũng có chút không biết làm như thế nào, nhìn thấy tiểu đạo lữ nhà mình vừa sợ vừa gấp hệt như pháo đốt, phảng phất như so với chính hắn bị thi châm còn đau hơn, chỉ biết vuốt ve mái tóc của người trong lòng, nói:

"Ta không đau."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, "ồ" một tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn y, còn nghiêm túc nói:

"Vậy nếu ngươi đau thì nhớ phải nói với ta."

Trong đôi mắt của Lam Vong Cơ ánh lên một ý cười cực nhạt:

"Ừ."

Nhưng ngay sau đó, bàn tay y đang dùng để vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên. Rõ ràng chỉ là rung động rất nhỏ, thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ nhạy cảm mà bắt được, trái tim giống như bị người ta dần dần treo cao, căng thẳng đến mức cổ họng phát khô. Da thịt trơn nhẵn căng chặt theo động tác ghim châm vào rồi xoay xoay. Bên trong cơ thể lúc này chẳng khác nào một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, chỉ cần kéo nhẹ là sẽ đứt thành từng mảnh, cảm giác đau đớn bén nhọn hệt như một thác nước đổ ập xuống từng tấc kinh mạch. Cho dù Lam Vong Cơ là một người có khả năng chịu đau vô cùng đáng nể, nhưng giống như Ôn Tình đã nói, "mỗi người mỗi khác, cũng có thể sẽ rất đau", cảm giác đau đớn gần như khó mà chịu đựng nổi đang xỏ xiên khắp cơ thể y. Mỗi lần châm nhọn ghim vào trong cơ thể còn mang theo cả nước thuốc có công dụng bóc tách đan linh khí ra khỏi nhau, rõ ràng là chỉ có một chút bám vào đầu kim nhưng cũng đủ để xé rách từng tấc từng tấc da thịt, kể cả "Khế" sai hay là tiêu ký, biến thành một lưỡi dao xộc thẳng vào trong kinh mạch, mở ra từng lớp huyết nhục, trừ bỏ tận gốc!

Lam Vong Cơ run rẩy khép mắt lại, bàn tay vốn đang vỗ về mái tóc của Ngụy Vô Tiện trượt xuống, siết chặt lấy đệm giường, ngón tay dùng sức đến mức từng khớp xương nổi lên trắng bệch. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy không có gì nghiêm trọng, nhưng dưới lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, một tầng mồ hôi mỏng cũng phủ lên vầng trán sáng láng, khiến cho sắc mặt y cũng tái nhợt đi vài phần. Hơi thở cũng đã dần trở nên gấp gáp bất ổn, còn mang theo chút giọng mũi khàn khàn nhỏ vụn, nhưng rồi lại vì băn khoăn đến ánh mắt lo lắng của Ngụy Vô Tiện cho nên cố gắng ép xuống thật trầm thật nhẹ, bày ra dáng vẻ hệt như lúc trước y nói, sẽ không đau. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy không ổn, vừa muốn đưa tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ lại nghe thấy Ôn Tình ở bên ngoài nghiêm giọng quát lên:

"Huyệt Đản Trung, thế nào?"

Ngụy Vô Tiện vội la lên:

"Ôn Tình, có phải Lam Trạm đang rất đau hay không?"

"Gọi ngươi qua đây không phải để ngươi rối rắm chuyện này." Ôn Tình nặng nề nói: "Mau, xem huyệt Đản Trung!"

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cùng hiểu được lúc trước nàng nói câu "làm theo lời ta" là có ý gì.

Khí tụ ở Đản Trung, là huyệt mộ của tâm bào, chỉ cần bị phong bế thì nội khí không cách nào lưu chuyển, tâm hoảng ý loạn, thần chí không rõ. Lúc này Lam Vong Cơ đã đầu đầy mồ hôi, mi tâm nhíu chặt. Ngụy Vô Tiện cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng bình tĩnh lại, đầu ngón tay chạm đến vị trí của huyệt Đản Trung, cảm giác khí tức đang chạy loạn, nói:

"Có khí phân tán."

Ôn Tình đáp:

"Vây thì được rồi."

Ôn Tình chuyển châm sang đầu ngón tay khác, lại trầm giọng nói:

"Huyệt Thần Khuyết."

Huyệt Thần Khuyết nằm chính giữa rốn, cũng là chính giữa vòng eo, mồ hôi trượt trên từng múi cơ bụng của Lam Vong Cơ xuống dưới, cả người căng lên, khẽ run rẩy. Trái tim Ngụy Vô Tiện đập cực nhanh, ép buộc bản thân dồn sự chú ý vào đúng chỗ, không dám tùy tiện nhìn khuôn mặt đang chịu đựng đau đớn của Lam Vong Cơ để tâm thần rối loạn nữa, đầu ngón tay tìm đến vị trí của huyệt đạo:

"Cũng có khí phân tán."

"Tốt!" Ôn Tình nói tiếp: "Huyệt Quan Nguyên, huyệt Thận Du."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ôn Tình bắt phải đến giúp một tay. Hai huyệt này đều nằm ở vị trí gần bàng quang, vô cùng kín đáo riêng tư, nếu đều cô nương gia nhìn đến thì đúng là không ổn thỏa lắm.

"A!"

Lam Vong Cơ khẽ thở dốc một tiếng nặng nề đau đớn, bàn tay đang túm lấy chăn đệm siết chặt, khớp xương vang lên răng rắc. Trái tim Ngụy Vô Tiện run lên, gấp đến mức hốc mắt đỏ bừng, đưa tay thăm dò huyệt vị, nói:

"Có khí phân tán."

Ôn Tình đáp:

"Được, tiếp tục."

Ngụy Vô Tiện thật sự không chịu nổi nữa, nhét tay mình vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, nói:

"Nếu đau quá thì siết lấy tay ta."

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, giống như gom góp lại một tia khí lực cuối cùng, dồn nó vào một cái lắc đầu thật khẽ. Mấy ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, sau đó dùng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dịu dàng nắm gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net