146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

146.

Ngụy Vô Tiện thề, thật sự hắn chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.

Tiểu tử Nhiếp Hoài Tang kia ra vẻ thần thần bí bí mà kéo hắn xuống Thải Y trấn, đi qua bảy tám cái ngõ nhỏ, cuối cùng mới chui vào trong thư phòng. Thư phòng kia chỉ có một tầng, chứa toàn những loại sách đứng đắn vô cùng. Ngụy Vô Tiện buồn chán muốn chết mà lật qua lật lại, mới phát hiện ra đúng là toàn những thứ buồn chán đến cực hạn. Dù sao thì mấy loại Kinh Phật linh tinh này, hắn tìm trong Tàng Thư Các của Lam gia còn tìm ra nhiều bản hiếm có hơn nhiều. Nhiếp Hoài Tang thì đang nhấp nha nhấp nhổm, nhìn quanh một vòng thấy không có người mới xe nhẹ đường quen dẫn đường, kéo Ngụy Vô Tiện bước xuống một cái cầu thang ngầm. Còn có một căn phòng ngầm bên dưới nữa, Ngụy Vô Tiện "ồ" một cái, cuối cùng mới biết vì sao tên tiểu tử này lại bày ra vẻ mặt vừa thần bí vừa hưng phấn như vậy. Những loại tạp thư thần thần quỷ quỷ quá mức hoặc khiến người ta nghe đã thấy sợ không thể bày công khai thì trong tầng ngầm này cái gì cần đều đầy đủ hết. Căn phòng diện tích thì không lớn nhưng cái gì cũng có.

Trong phòng của chính Ngụy Vô Tiện cũng thu thập không ít mấy loại tạp thư kỳ kỳ quái quái như thế này, mấy thứ như chiêu tà vẽ phù thỉnh thoảng trong lúc nhàm chán không có việc gì làm hắn cũng sẽ giở ra xem cho đỡ buồn. Lần trước ở Vân Mộng bị Lam Vong Cơ thấy được, tuy rằng nói hắn thỉnh thoảng xem cũng không sao, nhưng hình như y cũng không hứng thú với mấy thứ này lắm. Nói chung đều là vì sợ hắn chủ động tiếp xúc với những vật có hại cho thân thể thôi. Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì cũng không lôi mấy thứ kỳ bí này ra đưa cho y xem nữa. Nếu đổi lại là Nhiếp Hoài Tang hay Giang Trừng thì vẫn có thể bày ra khoe khoang, nhưng mà Lam Trạm thì... không được.

Lam Trạm không giống những người khác, là người vô cùng quan trọng đối với hắn.

Hắn luôn vô cùng để ý đến cảm nhận của Lam Vong Cơ. Chỉ cần Lam Vong Cơ hơi không vui một chút, bản thân sẽ lập tức nghĩ bảy nghĩ tám, nghi ngờ không biết có phải chính mình nói sai gì rồi không, cho nên mới khiến người kia giận dỗi buồn bực. Chẳng qua Lam Vong Cơ là kiểu người thích dỗi nhưng không thích nói ra, cực kỳ khó dỗ. Ngụy Vô Tiện nghĩ tróc cả da đầu cũng không hiểu nổi đến cùng là mình đã làm gì chọc giận y, khiến y liên tiếp mấy ngày chỉ cần nhắc đến cái đề tài kia đã lập tức giày vò hắn đến mức hắn phải xách mông lên mà chạy trốn. Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện nghĩ suốt, bỗng nhiên nhớ đến lần trước Lam Vong Cơ dưỡng thương sau khi thoát khỏi địa đạo, đang hôn hắn dở cũng đột nhiên nghe thấy đề tài này, sau đó bắt đầu không vui, còn đuổi hắn ra ngoài. Lúc ấy còn tưởng vì mất hết linh lực nên tâm trạng không tốt, bây giờ xem ra có lẽ là hắn nghĩ sai rồi. Nhưng Ngụy Vô Tiện suy đi nghĩ lại cũng suy xét không nổi đến cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ biết liên tục thầm than khổ, nếu như có thể dỗ dành như dỗ dành tiểu cô nương người ta thì tặng chút son môi phấn nước là tốt rồi, dù sao hắn cũng không thể tặng mấy bản Kinh Phật để dỗ người ta vui lòng được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ tức giận kia của Lam Vong Cơ, đoán chừng tặng đồ cũng không thể nào mà đè xuống cho qua nổi.

Hơn nữa... đã nhiều ngày nay hắn cũng có chút nhớ nhung Lam Vong Cơ rồi.

Cho dù mỗi ngày đều gặp, cũng thường xuyên ôm ấp hôn hít vuốt ve, nhưng cũng không phải là cái loại nhớ này. Mà đơn giản là, muốn cùng y thân thể giao hòa, muốn tiến sâu hơn một bước, làm cái loại chuyện kia, để Lam Vong Cơ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà tiến vào, sau đó lấp đầy thân thể hắn. Dù có đau một chút cũng không sao.

Ngày hắn mới bắt đầu xem Xuân Cung đồ tuy rằng cũng cảm thấy tương đối kích thích, nhưng mà lật nhiều thêm vài lần thì cũng không thấy hứng thú nữa, thầm nghĩ nam hoan nữ ái có thể thật sự sướng như vậy sao?

Nhưng sau này khi hắn và Lam Vong Cơ làm chuyện kia... mới phát giác ra rằng làm chuyện này thực sự có thể sướng đến vậy. Như hắn đã từng thẳng thắn thành khẩn nhiệt liệt mà nói "Ta muốn làm với ngươi, bởi vì nó là ngươi", Ngụy Vô Tiện thật sự rất thích cảm giác được Lam Vong Cơ ôm vào lòng, dịu dàng hôn môi rồi đặt dưới thân mà tiến vào. Giống như ham muốn nơi sâu kín bị người ta câu lên, không thể cứu vãn được nữa. Đó là cảm giác da thịt giao hòa, làm cho hắn cảng thấy hai người đã thân mật gắn bó đến mức không chuyện gì có thể tách hai người ra. Hắn cũng chẳng cảm thấy chuyện này có gì mà phải xấu hổ, dù sao cũng là làm với người mình yêu nhất, có gì không đúng đâu. Sau khi vật kia của y tiến vào thân thể hắn, ở bên trong không ngừng mạnh mẽ cọ xát đâm chọc, làm Ngụy Vô Tiện sướng đến mức thở không nổi, tiếp đến bị y làm đến mức run rẩy khóc nấc, tay chân mềm nhũn như nước. Đến khi cảm giác được tính khí của tiểu phu quân trút toàn bộ dục vọng chinh phục cùng độc chiếm ở phía trong thân thể hắn, đồng thời chính hắn cũng cảm thấy mình chinh phục được đối phương.

Dù sao đều là nam nhân, lại còn là tiểu thiếu niên huyết khí phương cương vừa mới thành hôn xong, tại sao có thể không động tình với người mình yêu được chứ. Ngụy Vô Tiện chỉ hận không thể mỗi ngày đều lăn giường với y, sau đó cùng y nước sữa giao hòa lên đỉnh cùng một lúc. Từ sau đêm đầu tiên đến giờ đã sáu ngày trôi qua rồi, Ngụy Vô Tiện càng không có được lại càng muốn, nhưng mà lại không thể xác định được thân thể Lam Vong Cơ đã khôi phục hay chưa, cũng không thấy y có nửa phần ý tứ muốn làm, cho nên Ngụy Vô Tiện cũng không dám tùy tiện thử. Hết chuyện này đến chuyện kia tích tụ lại, cuối cùng tạo thành kết quả là Ngụy Vô Tiện nghẹn khuất đến cực hạn, càng nghĩ lại càng ấm ức, trong lòng có loại cảm giác thất lạc tựa như bị người ta ăn sạch xong xuôi rồi thì lập tức vứt sang một bên.

Mới thành thân có mấy ngày mà đã đối xử lạnh lùng với hắn như vậy, đúng là quá đáng hết sức.

Ngụy Vô Tiện vô thức vuốt ve một quyển sách có mặt giấy thô ráp, suy nghĩ đã sớm bay ra ngoài cách xa vạn dặm, yếu ớt thở dài một tiếng.

"Người cái kiểu gì không biết."

"Hả?" Nhiếp Hoài Tang ôm một tập tranh nổi tiếng, ở bên cạnh thò đầu sang nói: "Kiểu gì cơ?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện vội vàng ho một tiếng, tùy ý lật lật quyển sách trong tay lấp liếm cho qua, cười nói:

"Không có gì."

Nhiếp Hoài Tang tặc lưỡi một cái, ánh mắt dừng lại trên trang sách dưới tay Ngụy Vô Tiện, bỗng nhiên khựng lại một chút:

"Ngụy huynh..."

Ngụy Vô Tiện: "Gì?"

Nhiếp Hoài Tang khéo léo đánh giá tầm mắt hắn, dùng cây quạt che đi nửa mặt, biểu cảm muốn nói lại thôi. Một lúc lâu sau, hắn ta mới thong thả lên tiếng, nửa như dò hỏi:

"Hóa ra ngươi thích xem loại sách... này sao?"

Ngụy Vô Tiện không hiểu được ý của tên tiểu tử này, cúi đầu nhìn xuống quyển sách trong tay mình, lập tức muốn vung tay ném sang chỗ khác. Một quyển sách nhỏ giấy màu vàng nhạt, có vẻ lâu đời lắm rồi, một vài chỗ mờ không thấy rõ nữa. Bên trong có nhiều bức vẽ nhỏ, bên cạnh cũng có kèm một hàng chữ nhỏ, giải thích đồ vật trong bức vẽ là gì.

Đây là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net