155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

155.

Lúc Lam Vong Cơ kéo người vào trong phòng xong thì vẫn còn suy nghĩ xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Bây giờ Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên đùi y, cười hì hì cúi đầu nghịch ngón tay y, giống như mấy ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc kia có lực hấp dẫn lớn lao vô cùng, cầm rồi thì không muốn buông ra. Thân thể thiếu niên nhưng tâm trí trẻ con, vừa chơi vừa lẩm bẩm hát giai điệu gì đó, khúc ca này chắc hẳn là có người đã hát cho hắn nghe qua, cho nên hắn vừa hát vừa nhớ lại, ngắt quãng ngắt quãng. Hắn đẩy ngón tay út của Lam Vong Cơ cong lại, sau đó móc vào cùng với ngón tay út của mình, cuối cùng lại vuốt dọc theo ngón tay kéo thẳng nó ra, khiến Lam Vong Cơ ngứa đến mức cong tay lại. Ngụy Vô Tiện tưởng y không muốn để mình chơi, cho nên ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn y:

"Lam nhị ca ca."

Lam Vong Cơ hơi mím môi, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, lại duỗi thẳng ngón tay ra để mặc hắn chơi. Ngụy Vô Tiện he he cười thành tiếng, vô cùng thỏa mãn. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, bỗng nhiên nhớ ra trước đây Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ cầm lấy tay y rồi chơi đùa như thế này, bỗng dưng đáy lòng sinh ra một chút ngẩn ngơ. Trẻ nhỏ chính là vậy, đừng nói đến Ngụy Vô Tiện cái người này trước đây luôn nũng nũng nịu nịu chạy theo phía sau y, đuổi cũng đuổi không đi. Lúc ấy Lam Vong Cơ còn cảm thấy hắn "rất đáng ghét", cũng không muốn tiếp xúc gần với hắn. Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện nhào lên đánh lén cũng có thể làm cho y cảm thấy xấu hổ vạn phần rồi đẩy hắn ra, sau đó thốt lên một câu "không biết xấu hổ". Nhưng mà hiện tại xem ra đó chẳng qua là phương thức Ngụy Vô Tiện khi ấy dùng để biểu đạt sự yêu thích mà thôi, muốn gần gũi với chính mình. Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Vừa rồi câu "bị ốm" kia của Ngụy Vô Tiện rõ ràng không hề liên quan đến trạng thái ký ức của hắn. Lam Vong Cơ rất ít khi ốm, duy nhất chỉ có một lần sinh bệnh lại còn bị Ngụy Vô Tiện biết được, chính là năm đó y sáu tuổi, lúc mẫu thân qua đời. Nhưng mà lúc y đi ra ngoài lấy đường thì trí nhớ của Ngụy Vô Tiện còn dừng lại ở năm bốn tuổi lúc vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, tại sao chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà trí nhớ của Ngụy Vô Tiện lại khôi phục thêm được một phần lớn như vậy rồi. Hơn nữa hình như còn không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là chỉ đơn giản tái hiện lại hồi ức năm đó?

Chẳng qua là... những mốc thời gian này không ai có thể lường trước được, làm cho Lam Vong Cơ khó mà đoán nếu như tiếp tục khôi phục theo tốc độ này thì tâm trí của hắn sẽ trở thành năm bao nhiêu tuổi. Y đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng dưng cảm nhận được thứ gì ấm áp chạm vào trán mình, ngạc nhiên nâng mắt lên nhìn, đụng ngay phải một đôi mắt đen láy đang cách thật gần, vẻ mặt nghiêm túc, quen thuộc đến cực điểm. Trái tim Lam Vong Cơ run lên, khó kiềm chế được vài tia vui mừng đang tràn ra:

"Ngụy..."

"Ơ, hình như hết nóng rồi này!" Ngụy Vô Tiện cười đến khóe mắt cong cong, hai tay ôm lấy mặt y, vô cùng thân thiết mà cọ cọ vào chóp mũi Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, huynh khỏi ốm rồi!"

Trái tim Lam Vong Cơ lại trĩu xuống như trước, một lúc lâu sau mới thong thả "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện quả nhiên vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ.

"Đây..."

Lam Vong Cơ lấy một khối đường ra, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy thì hai mắt lập tức sáng lên, phối hợp há miệng. Động tác đang muốn đặt khối đường vào tay hắn của y khựng lại, sau đó dịu dàng chuyển thành nhét vào trong cái miệng nhỏ đang há ra kia. Ngụy Vô Tiện ngậm khối đường trong miệng, hai má căng phồng hệt như môt con sóc nhỏ đang ăn, cười cười chớp mắt nói:

"Ngọt quá!"

Lam Vong Cơ dùng ngón tay lau vụn đường còn dính ở khóe miệng giúp hắn, đáp:

"Ừm."

Không có đứa trẻ nào là không thích ăn đường, hơn nữa trong miệng hắn còn có một cảm giác đắng chát không hiểu xuất hiện từ đâu, lúc này được ăn một khối đường ngọt như vậy thì không còn thấy đắng nữa. Ngụy Vô Tiện ngậm đường trong miệng, nói không rõ ràng:

"Tại sao lại cho ta đường vậy?"

Lam Vong Cơ khựng lại một chút, thử dò hỏi:

"Không phải muốn ăn sao?"

Ngụy Vô Tiện "ờm" một tiếng, cau mi lại, suy nghĩ nửa ngày:

"Nhưng mà ta có nói là muốn ăn đâu... Hơn nữa còn thật kỳ lạ, vừa rồi trong miệng đắng chết đi được."

Trong chốc lát Lam Vong Cơ đã hiểu rõ. Ngụy Vô Tiện đúng là chỉ nhớ lại được một chút ký ức ở từng thời điểm khác nhau, mà ký ức ở mỗi thời điểm cũng không liền mạch, giống như chỉ nhớ một chuyện nào đó xảy ra ở một thời điểm nào đó. Nhưng mà tại sao khoảng thời gian này lại xuất hiện trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện. Lúc trước năm bốn tuổi là lần đầu gặp nhau, bây giờ lại là sáu tuổi khi y phát sốt, tại sao Ngụy Vô Tiện lại có chấp niệm với đoạn thời gian này đến vậy, dẫn đến khi "Khế" giúp hắn khôi phục trí nhớ lại để tâm trí dừng lại ở chỗ này?

Lam Vong Cơ thầm nghĩ tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên, để xem tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì. Nghe Ngụy Vô Tiện nói "Ta cũng có nói là muốn ăn đâu" xong, Lam Vong Cơ bèn cúi đầu cẩn thận gói cái bọc đường kia lại, đáp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện thấy thế thì không thể ngồi yên được nữa, con khỉ nhỏ nghịch ngợm vội vàng vòng tay lên ôm lấy cổ y, nói:

"Nhị ca ca, ta vẫn còn muốn ăn..."

Động tác của Lam Vong Cơ khựng lại, nhẫn nại nói:

"Ăn nhiều không tốt."

Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi nhớ lại mùi vị vừa rồi, ấm ức hệt như một đứa nhỏ, nói:

"Nhưng mà ta... ta mới ăn có một khối."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện thèm thuồng nhìn chằm chằm bọc đường trong tay y, nói:

"Cho ta một khối nữa đi."

Hắn vừa nói vừa rướn người lên, ôm lấy cổ Lam Vong Cơ mà lắc lư lắc lư, dùng đôi môi còn mang theo vị ngọt mà hôn hôn cọ cọ khắp mặt y. Đôi mắt đen láy nhìn y chằm chằm không chớp, trong đồng tử tràn ngập tủi thân cùng nịnh nọt, khẽ cắn môi dưới, hơi thở ẩm ướt nóng ấm, giọng nói còn mang theo chút ngây ngô:

"Lam nhị ca ca..."

Lam Vong Cơ buông mi suy nghĩ, tay vững vàng đỡ lấy thắt lưng hắn, sợ hắn ngã xuống. Cảm giác tê tê dại dại mềm mại đánh thẳng vào trái tim, y đặc biệt không thể chịu nổi cách thức làm nũng mà Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ dùng qua này, cảm thấy mình đang ôm một cái bánh bao nhỏ vô cùng ỷ lại, lúc mở miệng nói chuyện thì ngữ khí cũng thả nhẹ vài phần:

"Ngồi vững."

Ngụy Vô Tiện lại không hề lo lắng, trong tiềm thức vẫn nghĩ rằng mình là một tiểu gia hỏa có thể nằm nhoài ra trên đùi người ta, ngẩng đầu hôn chụt lên trán Lam Vong Cơ, hôn đến mức bàn tay Lam Vong Cơ đang đỡ lấy lưng hắn siết lại. Tiếp đến cánh môi mềm mại trượt xuống mi mắt y, hôn xong má trái rồi hôn sang má phải, làm cho trên mặt Lam Vong Cơ đều là hương vị ngọt ngào mềm mại, cảm thấy môi hắn hạ xuống chỗ nào là da mặt chỗ đó nóng bừng lên. Ngụy Vô Tiện vô cùng dính người, mấy ngày trước đây Lam Vong Cơ cũng đã lĩnh giáo qua rồi, nói cho cùng thì chỉ là chia phòng ra ngủ thôi mà hai người cũng khó bỏ khó phân đưa tiễn mười tám dặm. Nhưng mà bây giờ Ngụy Vô Tiện như biến thành tiểu hài tử, động tác vừa đơn thuần vừa ngây thơ ngược lại càng khiến trái tim y mềm nhũn cả ra. Đơn giản chỉ là ỷ lại, một bên hôn một bên nịnh nọt gọi "Lam nhị ca ca, cho ta một khối nữa thôi mà", "Ca ca tốt"...

Chẳng hiểu vì sao, Lam Vong Cơ cũng không lập tức trả lời, chỉ im lặng buông mi suy nghĩ, nắm chặt bọc đường trong tay, đáy lòng như bị một cái lông chim mềm mại gãi qua. Từng tiếng hôn môi đánh thẳng vào trái tim, khiến nó giống như da mặt y lúc này càng lúc càng nóng lên, giãy giụa đến cực hạn, vụng vụng về về mà nảy lên từng nhịp. Nếu đổi lại ngày trước, đoán chừng đã sớm lấy ra đưa cho Ngụy Vô Tiện, chẳng qua lúc này y đang tham luyến cái cảm giác những khoảng trống trong trái tim mình dần dần được lấp đầy mà thôi. Nói đi nói lại thì chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu trước đây của tiểu đạo lữ nhà mình như vậy, đương nhiên là không thể chống cự lại ham muốn ôm người ta vào trong lòng lâu thật lâu mà dỗ dành âu yếm.
Mắt thấy xúc cảm ấm áp kia đang trượt dần xuống, lại thấy Ngụy Vô Tiện đang muốn hôn lên môi mình, cả người Lam Vong Cơ như bị sét đánh, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, đưa tay chặn môi hắn lại. Ngụy Vô Tiện bị lòng bàn tay to lớn kia bịt kín miệng, "ưm" một tiếng nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn. Lồng ngực Lam Vong Cơ khẽ phập phồng, giống hệt như vừa thẹn vừa hoảng, vành tai đỏ bừng, thấp giọng giải thích:

"Chỗ này, chưa thể hôn."

Ngụy Vô Tiện không bị y che miệng nữa thì thắc mắc:

"Tại sao lại thế?"

Hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại, tựa như không biết giải thích thế nào cho hắn hiểu ý nghĩa của việc hôn môi, chỉ chậm rãi xoa xoa đầu hắn, nói:

"Nghe lời, bây giờ vẫn chưa thể."

Y luôn bận tâm đến việc tuy rằng thân thể của Ngụy Vô Tiện vẫn là thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng tâm trí lại mới chỉ là đứa nhỏ vài tuổi, hôn hôn mặt để bày tỏ sự thân thiết thì không sao, nhưng nếu hôn môi thì thật sự là có chút rất không nên. Cho dù từ trong xương cốt Ngụy Vô Tiện vẫn có bản năng muốn gần gũi hôn môi y, nhưng y thì không thể làm vậy. Ngụy Vô Tiện im lặng trừng mắt nhìn y trong chốc lát, làm cho Lam Vong Cơ cảm thấy đến ngồi cũng không yên, đành phải nhẫn nại giải thích:

"Chỗ này..."

"Ha, ta biết rồi!" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười đến hai mắt cong cong, nhào lên người y hệt như một cái bánh bao nhỏ mà ôm ấp, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi, cười thật tươi như túm được bí mật nhỏ gì đó: "Trong miệng Nhị ca ca có giấu đường, không muốn để A Anh phát hiện ra."

Lam Vong Cơ mở to mắt, vội vàng la lên:

"Ngươi..."

"Nếu không phải giấu đường thì vì sao lại không cho A Anh hôn, A Anh cũng muốn ăn đường..." Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, lắc trái lắc phải, ấm ức muốn chết: "Nhị ca ca lén ăn đường một mình, còn không cho ta nói ra."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói:

"Nhị ca ca học xấu!"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Nhị ca ca, huynh như thế là... ưm."

Lam Vong Cơ không nhịn được nữa, nhắm mắt lại nhét một khối đường vào miệng hắn, không để cho cái người dù tâm trí chỉ mới sáu tuổi nhưng nói chuyện vẫn mang theo bóng dáng của thiếu niên vừa mới thành thân kia lảm nhảm nữa.

"Không, phải, vậy."

Vốn còn mang tâm tư muốn nhân lúc thiếu niên kia ngốc nghếch mà trêu chọc một phen, nhưng chỉ trong chốc lát tình thế đã đảo ngược hoàn toàn. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn Lam Vong Cơ cũng không thể nào thắng được hắn trong cái trò trêu chọc này. Ngụy Vô Tiện khoanh chân ngồi trên giường, hai má phình lên ngậm đầy đường, càng giống một con sóc nhỏ đang ăn hơn, mặt mày hớn hở muốn chết, miệng còn "ừ hứ ừ hứ" mà hát khẽ. Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, sờ sờ đầu hắn. Ngụy Vô Tiện phối hợp dụi dụi đầu vào tay y, nuốt viên đường đã tan gần hết xuống bụng, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi:

"Tai sao lại không cho ta hôn thế?"

Một tia mềm mại quét qua đáy mắt Lam Vong Cơ:

"Ngươi còn nhỏ."

Ngụy Vô Tiện lăn một vòng trong ngực y, cười cười nói:

"A Anh không nhỏ nhé! A Anh sáu tuổi rồi!"

Lam Vong Cơ đáp:

"Mười năm nữa rồi tính."

Y dừng lại một chút, thấp giọng nghiêm túc hỏi:

"Chỗ này, chỉ có thể để người ngươi thích hôn."

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục rơi vào suy tư, mi tâm nhíu chặt lại chẳng khác nào gặp một vấn đề vô cùng khó giải quyết. Lam Vong Cơ gấp giấy bọc đường lại rồi thu vào trong tay áo, bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Vô Tiện lên tiếng:

"Nhưng mà... ta đã hôn huynh mất rồi."

Ngón tay Lam Vong Cơ run lên:

"Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện cọ cọ chóp mũi lên mặt y, cười nói:

"Hôm qua lúc Lam nhị ca ca ngủ đấy, ta đã hôn rồi!"

Hắn "ờm" một tiếng, giống như có chút ngẩn ngơ nhớ lại, nói:

"Ngày hôm qua huynh còn rất là không vui, ta muốn ôm huynh ngủ, huynh thế mà lại quay lưng với ta."
Ngụy Vô Tiện cười he he như ăn vụng được quả ngọt, nhỏ giọng nói:
"Huynh ngủ say lắm luôn, sau đó ta lén la lén lút chui vào ngực huynh ấy, không cẩn thận chạm phải... Nhưng mà miệng Lam nhị ca ca ngọt thật đấy."

Lam Vong Cơ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, do dự hỏi:

"Chạm... vào rồi?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu "Ừ" một tiếng, cầm lấy tay y, hôn 'bẹp' lên mu bàn tay y một cái, nói:

"Giống như thế này này."

"..."

Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghĩ tới còn có cả chuyện này, cả người vẫn còn rơi vào khiếp sợ. Nếu theo như lời Ngụy Vô Tiện nói, chẳng lẽ mười năm trước lúc y và hắn cùng chen chúc nhau trên một cái giường, hắn đã hôn y rồi? Cho nên một tháng trước hai người ở Tĩnh thất, hắn nói "dạy dỗ" cho y không phải là lần đầu tiên hôn môi?

Nghĩ đến đây, một cỗ xấu hổ đánh thẳng lên đại não Lam Vong Cơ, làm mặt y nóng bừng. Rõ ràng là đã hôn rất nhiều lần rồi, nhưng trong lúc hoảng hốt y lại bỗng dưng thấy bản thân như quay về năm sáu tuổi. Mấy đêm đó đúng là vì có Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh cho nên hiếm khi y ngủ ngon giấc như vậy, ngủ vô cùng sâu. Chẳng qua là y trăm triệu lần không dám nghĩ tới Ngụy Vô Tiện mới sáu tuổi mà đã hôn môi y rồi.

Chuyện này...

Lam Vong Cơ khó khăn nói:

"Tại sao ngươi lại muốn hôn... ta."

Ngụy Vô Tiện: "Bởi vì ta thích đó."

Lam Vong Cơ: "Nhưng ngươi đâu có biết thích là gì."

Ngụy Vô Tiện: "Ừ thì... Nhưng mà ta cũng đâu có muốn hôn người khác."

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ: "Có lẽ sau này ngươi sẽ gặp được... nhiều người khác, có lẽ sẽ thích chơi với người khác hơn."

Ngụy Vô Tiện lập tức nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói:

"Không đâu."

Đầu hắn lắc lấy lắc để như trống bỏi, nói:

"Ta chỉ muốn Lam nhị ca ca thôi, mà Lam nhị ca ca cũng chỉ có thể chơi với mình ta."

Lam Vong Cơ mím môi, hai mắt lấp láy, nói:

"Tại sao lại chỉ có thể chơi với mình ngươi."

"A Anh sẽ không vui..." Ngụy Vô Tiện buồn bực hừ một tiếng, cọ cọ đầu vào ngực y, lẩm bẩm nói: "Không chơi với ta, ta sẽ vẫn bám dính lấy huynh..."

Lam Vong Cơ ôm lấy chặt lấy cái người mềm mềm mại mại dựa vào ngực mình, có chút không biết nên làm thế nào. Chẳng trách lúc ấy y đi đến chỗ nào Ngụy Vô Tiện sẽ lập tức đuổi đến chỗ đó, không tách ra dù chỉ là một khắc, dùng khí thế bá đạo ngang ngược như cướp núi bao vây y mọi lúc mọi nơi. Hóa ra... không phải ai hắn cũng bám dính như vậy, cũng không phải là với ai cũng tươi cười hớn hở như vậy.
Những lời này phải qua rất nhiều năm sau y mới có thể nghe được, trong chốc lát tầng tầng lớp lớp vui sướng từ dưới đáy lòng ùn ùn kéo lên, không thể đè nén xuống. Khóe miệng Lam Vong Cơ phút chốc khẽ cong lên, tựa như ánh trăng bàng bạc trên cao lẳng lặng len qua song cửa sổ chạm rỗng, nhẹ nhàng buông từng vạt sáng nhỏ vụn xuống đáy mắt lưu ly, trong ánh nhìn tràn ngập ý cười nhàn nhạt dịu dàng đến cực điểm. Sau đó, y nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở to mắt, giống như thấy gì đó vượt quá sức tưởng tượng, nhìn đến mức đần cả người.

Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, ý muốn ngăn chặn sự xúc động muốn đè nghiến người kia xuống, thay vào đó là nhẹ nhàng chỉnh chỉnh lại quần áo trên người Ngụy Vô Tiện, sửa sang lại tay áo trong hơi dài quá khổ cẩn thận cho hắn.

"Oa..." Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng bừng, thốt lên: "Đẹp quá đi mất!"

Lam Vong Cơ ngạc nhiên. Ngụy Vô Tiện thích thú ôm lấy mặt y, nói:

"Vừa, vừa rồi, đẹp quá đi mất."

Vừa rồi...?

Vừa rồi làm sao cơ?

Ngụy Vô Tiện dùng hai tay kéo góc miệng của y cong lên một chút, vội vã nói:

"Ta muốn nhìn nữa..."

Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng hiểu ra, mạt hồng trên vành tai lập tức lan tận xuống cổ, run run mi mắt mím môi lại. Ngụy Vô Tiện đây là đang nói đến... nụ cười nhẹ vừa nãy của y.

Ngụy Vô Tiện gấp đến không nhịn được, hệt như một con khỉ nhỏ không được ăn viên kẹo mà mình yêu thích, ôm lấy cổ y lắc qua lắc lại:

"Cười một cái nữa thôi."

Đôi môi của Lam Vong Cơ lại mím chặt hơn nữa.

"Đi mà, ta muốn nhìn..." Ngụy Vô Tiện buông cổ y ra, lăn qua lăn lại trên giường làm nũng: "Ta muốn nhìn Lam nhị ca ca cười cơ!"

Cũng may ngay lúc hắn vừa giương mắt lên vẫn kịp nhìn thấy khóe miệng của Lam Vong Cơ chậm rãi nhúc nhích, sau đó không kiềm chế được mà cong thành một nụ cười thoáng qua. Ngay lập tức Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở hẳn, sau đó "he he" cười rồi lăn vào trong chăn cuộn tròn lại, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, chẳng hiểu sao lại có chút ngượng ngừng nói:

"Đẹp quá đi mất!"

Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, vươn tay ra vỗ về người vừa cuốn chăn thành một cái kén trên giường, thấp giọng nói:

"Đừng nghịch nữa."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì rụt cả đầu vào trong chăn, lẩm bẩm:

"Thích chết đi được..."

Lam Vong Cơ siết chặt lấy tấm chăn. Ngụy Vô Tiện lại thò đầu ra vừa đủ để lộ đôi mắt, long lanh long lanh mà nhìn y:

"Thích Lam nhị ca ca cười chết đi được."

Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc như vậy thì trái tim run lên không ngừng, mềm nhũn tê dại, chỉ cảm thấy được người mình thật lòng yêu thương thẳng thắn khen ngợi kiểu này, cho dù là ai cũng không thể trụ nổi. Ngụy Vô Tiện sáu tuổi so với Ngụy Vô Tiện thường ngày lại càng thẳng thắn hơn vạn lần, trái tim Lam Vong Cơ mềm nhũn như nước, đưa tay kéo hắn ra khỏi chăn, lau lau vầng trán mướt mồ hôi. Ngụy Vô Tiện lập tức bắt lấy tay áo y, nói:

"Về sau huynh có thể cười nhiều một chút không?"

Lam Vong Cơ: "Ừm..."

"Meo~"

Một tiếng meo nhỏ vang lên ngắt ngang câu tiếp theo mà Ngụy Vô Tiện muốn nói. Tiểu Đông Tây cúi đầu cọ cọ vào ngực Lam Vong Cơ, chen vào giữa hai người, đảo qua một vòng, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thoải mái, nằm úp xuống. Cũng không biết nó tỉnh từ khi nào, vẫn còn mơ màng trong cơn ngái ngủ rồi bò lên giường, chui vào giữa hai người.

"A! Meo meo!"

Ngụy Vô Tiện vô cùng vui sướng, hệt như thấy gì đó rất thú vị, dùng cả hai tay tóm lấy Tiểu Đông Tây ghì vào trong ngực. Trẻ con mà, nhìn thấy thứ mình thích thì xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, siết chặt đến mức Tiểu Đông Tây suýt chút nữa thở không nổi, hoàn toàn tỉnh ngủ ngơ ngác nhìn Ngụy Vô Tiện. Hắn túm lấy hai chân trước của Tiểu Đông Tây đặt lên vai mình, cả mặt lẫn cái đầu rối bù cọ cọ vào bộ lông mềm mại của mèo nhỏ.

"Meo meo!"

Tiểu Đông Tây bị dụi đến mức cả người phát đau, cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ, bắt đầu tê tâm liệt phế gào lên:

"Meo..."

"Meo meo meo!"

"Meo meo meo meo meo meo meo ô...!"

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ đang muốn ra tay cứu Tiểu Đông Tây, lại thấy Ngụy Vô Tiện cọ cọ mấy cái thì lập tức buông tay.

"Meo!"

Tiểu Đông Tây toàn thân đen bóng lăn một vòng, trước mắt đầy sao. Lam Vong Cơ đón được con mèo nhỏ đang rớt xuống, vỗ vỗ nhẹ lưng nó trấn an. Mèo mun nhỏ sợ đến mức không dám nằm trên giường nữa, meo meo meo vài tiếng nhảy xuống dưới, chui vào trong ổ nhỏ mà run rẩy liếm liếm lông. Lam Vong Cơ do dự hỏi:

"Sao thế?"

Ngụy Vô Tiện hoảng hốt nói:

"Hình như ta đã quên một chuyện rất quan trọng, muốn nói với huynh."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi dùng tay nâng đầu dậy:

"Rất quan trọng... nhưng mà không nhớ ra..."

Lam Vong Cơ đáp:

"Từ từ nhớ cũng được."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì lắc lắc đầu:

"Không được, ta phải đi đây."

Lam Vong Cơ nhíu mày lại:

"Đi?"

Ngụy Vô Tiện giống như có chút luyến tiếc mà nắm lấy ngón tay y, nói:

"A nương và a đa còn đang chờ A Anh... A Anh đến là muốn chào tạm biệt Lam nhị ca ca."

Lam Vong Cơ lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Trí nhớ của Ngụy Vô Tiện... lúc này hẳn là đang dừng lại ở ngày cùng cha mẹ xuống núi, rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

_______

Xòi má ơi, đáng iuuuu cá!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net