157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

157.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy thuần khiết trong sáng hệt như tiểu hài đồng. Lam Vong Cơ mím chặt môi, cầm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, bỗng dưng cảm thấy người này gần gũi đến kỳ lạ, tựa như dù trải qua nhiều năm như vậy vẫn chưa từng rời xa y. Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi:

"Vì sao lại nhắc đến chuyện này?"

Ngụy Vô Tiện hơi nhíu mày:

"Bởi vì ta vẫn cảm thấy hình như..."

Ngay sau đó, mi tâm hắn nhíu lại chặt hơn, hệt như nút thắt của sợi dây thừng, nhíu chặt đến mức lông mi cũng run lên vì đau. Hắn đưa tay lên ôm lấy thái dương, đầu đau như muốn nứt đôi, một tiếng hừ đau đớn khe khẽ buột ra khỏi khóe miệng:

"Ôi..."

Trái tim Lam Vong Cơ thoáng chốc căng lên, nắm chặt lấy cổ tay hắn.

***

"Thế nào?"

"Kinh mạch so với lúc vừa nãy đã khá hơn một chút, nhưng khí tức trong cơ thể vẫn hỗn loạn như cũ, đúng là có hai cỗ lực lượng đang đấu đá."

Ôn Tình bắt mạch xong, nghiêm túc trả lời Lam Vong Cơ. Người đang nằm trên giường cuộn tròn mình vào trong chăn, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng xộc xệch chẳng còn khô ráo, giống như bên dưới da thịt đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé, hàng mi dài run rẩy khép chặt, đau đến mức chỉ có thể thốt ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn, thần trí bắt đầu không tỉnh táo nổi nữa rồi. Ngay cả quần áo mềm mại thường ngay bây giờ cũng chạm vào cơ thể cũng y hệt đá dăm mài vào da thịt, mạnh mẽ xé rách từng tấc kinh mạch rồi kéo nó căng đến khi đứt phựt. Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, một tay vẫn siết chặt lấy bàn tay ướt đẫm của Ngụy Vô Tiện, giọng nói đã khàn hẳn đi:

"Tại sao lại như vậy?"

Ôn Tình đáp:

"Vừa nãy hắn đã khôi phục đoạn ký ức của năm bốn tuổi và sáu tuổi, có thể hiện tại đang bước đến giai đoạn khôi phục phần ký ức đau khổ mà hắn kháng cự nhất. Cho nên linh thức của bản thân mới xung đột cùng ý đồ tháo bỏ phong ấn ký ức của Khế."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Liệu có nguy hiểm lắm không?"

Ôn Tình rút cây ngân châm đang ghim ở thái dương của Ngụy Vô Tiện ra, nói:

"Phân nửa."

Lam Vong Cơ: "Phân nửa?"

Ôn Tình đáp:

"Phân nửa nguy hiểm, phân nửa bình an. Kim đan và linh mạch của hắn đã sớm dung hòa với "Khế", mà "Khế" lại đang xung đột với linh thức của hắn, chẳng khác nào đang dùng linh mạch cùng Kim đan của hắn để chiến đấu với linh thức của chính hắn, đương nhiên không thể nào coi là tốt được. Chỉ cần sơ ý một chút..."

Lam Vong Cơ: "Thì thế nào?"

Ôn Tình thở dài:

"Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì nguyên thần bị thương đánh mất tâm trí."

Tay Lam Vong Cơ đột nhiên siết chặt lại, thanh âm xưa nay vững vàng cũng bắt đầu run rẩy:

"Cái gì?"

Ôn Tình thu châm vào bao, nói:

"Ta chưa từng gặp trường hợp nào kháng cự việc khôi phục trí nhớ mạnh mẽ như hắn. Chắc hẳn hắn đã trải qua chuyện gì đó khiến hắn đến tận bây giờ vẫn đặc biệt sợ hãi."

Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đang đâm thẳng vào trái tim y, đau đớn đến xé lòng. Lúc trước xử lý chuyện ở Tào gia, Ngụy Vô Tiện đã từng lỡ miệng nói ra chuyện bản thân đã từng phải tranh thức ăn với chó dữ. Sau đó hắn chỉ đơn giản nói qua với y rằng đó là chuyện xảy ra năm hắn chín tuổi, trước khi được Giang gia nhặt về. Phụ mẫu song vong, người không một xu dính túi, lưu lạc đầu đường xó chợ, chỉ có thể lết một thân quần áo rách tả tơi nhặt bỏ trái cây thừa người ta vứt đi ăn qua ngày. Lại không có ai dạy hắn phải tự bảo vệ mình như thế nào, chỉ biết run rẩy tranh đoạt thức ăn cùng chó dữ, cho nên nỗi sợ chó ăn sâu vào trong xương tủy, vượt qua tất cả những nỗi sợ hãi khác. Nhiều lần sau khi được Lam Vong Cơ giải vây hắn vẫn kinh hồn táng đảm mà rúc sâu vào trong vòng tay y.

Đây thật sự là...

"Đừng mà..."

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện run lên, không ngừng hít vào từng hơi đau đớn, toàn thân như bị dìm trong dòng suối đóng băng, lạnh đến phát run, nhưng từ đầu xuống chân vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, tựa như đang cảm nhận được nỗi đau đớn không thể chịu nổi. Tiếng chó sủa điên cuồng bén nhọn hóa thành một bàn châm đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến hắn đau đến mức thần chí gần như bị tách ra khỏi thân thể. Cơn đau khiến cho ý thức của Ngụy Vô Tiện trở nên mơ hồ, bàn tay siết chặt đệm giường, khớp xương trắng bệch, có ảo giác như bị vặn vẹo in thành từng vết trên làn da mỏng, cả người cuộn tròn như con tôm, co quắp lại đau đớn. Từng giọt mồ hôi từ thái dương lăn dài xuống, tóc mai rối tung dính vào sườn mặt, hàng mi dài ướt sũng đóng chặt, ngay cả sức để mở mắt ra cũng không có, đột nhiên khàn giọng kêu lên:

"Đừng cắn ta mà!"

Trái tim Lam Vong Cơ trĩu xuống, hơi thở gấp gáp, hỏi:

"Bây giờ phải làm sao?"

"Chỉ có thể để hắn tự mình đối phó." Ôn Tình trầm giọng nói: "Ngươi chú ý đừng để hắn xúc động mất khống chế là được."

Lam Vong Cơ: "Được."

Ngụy Vô Tiện điên cuồng cắn chặt môi, giống như sợ mình tạo ra âm thanh quá lớn kinh động đến thứ gì đó, mặt càng lúc càng trắng bệch, đầu ngón tay ngón chân co quắp lại, giẫm loạn xạ lên đệm, cả người run lên từng hồi. Dùng mắt thường cũng thấy được môi dưới bị cắn đã đỏ ửng lên sắp chảy máu đến nơi, cái miệng nhỏ sắp bị cắn rách. Lam Vong Cơ lập tức vươn tay nắm lấy cằm ép hắn mở miệng ra, sợ hắn cắn nữa sẽ làm bản thân bị thương, hô hấp như ngừng lại:

"Ngụy Anh!"

Ôn Tình thấy y nôn nóng như vậy, cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy mình đợi ở trong này không thích hợp lắm, mà có đợi cũng vô dụng, vì thế đứng dậy, nói:

"Ta về trước nghiên cứu, đợt lát nữa hắn tỉnh lại ngươi xem hắn nói cái gì, có chuyện gì thì báo cho ta biết ngay."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu:

"Đa tạ."

Lúc Ôn Tình đứng dậy rời đi thì cũng vô tình làm cửa mở rộng trong phút chốc, gió lạnh ngay lập tức nhân thời cơ lẻn vào trong phòng, mang theo sự rét buốt khiến Ngụy Vô Tiện run lên một cái. Trời đông gió rét, bây giờ cả người hắn còn ướt đẫm mồ hôi, đương nhiên gặp gió sẽ không thoải mái. Lam Vong Cơ mạnh mẽ trấn định lại, buông tay hắn ra, đứng dậy khép chặt cửa chính rồi bước đến đóng kín cửa sổ lại. Chẳng hiểu tại sao hôm nay thời tiết lại khắc nghiệt như vậy, rõ ràng là buổi chiều vẫn còn tốt, bây giờ bỗng dưng gió mạnh nổi lên, mấy cái lá còn kiên cường bám ở đầu cành cũng bị gió thổi rụng đầy đất, hệt như giông bão chuẩn bị kéo đến.

'Rầm!'

Một tiếng vang lớn trầm đục truyền đến từ sau lưng y, giống như có gì đó nặng nề rơi xuống, Lam Vong Cơ ngay tức khắc xoay người nhìn về phía giường. Nhưng chẳng thấy bóng người đang nằm trên giường đâu, chỉ thấy chăn đệm ướt đẫm mồ hôi tán loạn quấn thành một đoàn. Lần trước y đi ra ngoài lấy đường Ngụy Vô Tiện đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng bây giờ cửa sổ cửa chính đều đóng chặt, đương nhiên là không ra ngoài được, có khi nào...
Trái tim Lam Vong Cơ trĩu xuống, lần theo tiếng vang nhỏ vụn chậm rãi đi vào góc phòng, chiếc tủ gỗ dựng ở nơi đó để lộ ra một khe hở, mà phía dưới khe hở đó lại lộ ra một góc áo bị kẹt quá nửa bên ngoài. Y thả nhẹ từng bước, gần như không gây ra tiếng động gì, lại có thể nghe được tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp vang lên trong Tĩnh thất, hệt như hoảng sợ vô cùng nhưng vẫn liều mạng đè thấp thanh âm, cho nên chỉ để lộ ra vài tiếng "ư ư" rất nhỏ. Góc áo bị ai đó kéo một cái, hoàn toàn chui vào bên trong. Lam Vong Cơ nghe thấy thanh âm kia thì trái tim run lên đau đớn, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, dừng chân đứng vững trước tủ gỗ, mím môi kéo cánh cửa tủ ra. Rõ ràng có người ở bên trong túm lấy cửa tủ, Lam Vong Cơ kéo nhẹ một cái nhưng không thể mở ra, chỉ có thể nhìn qua khe cửa thấy được một nửa khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên, hai mắt mở lớn, khóe môi run lên. Tay Lam Vong Cơ khựng lại, hơi hơi thả lỏng, thử gọi tên hắn:

"Ngụy Anh."

Người bên trong toàn thân run rẩy, cắn chặt răng hơn, rõ ràng là bị dọa đến mức không rõ đông tây nam bắc, cũng không nghe được ra đến cùng là ai đang gọi hắn, thân thể thon dài cuộn tròn lại thêm một chút.

"Đừng sợ." Lam Vong Cơ hạ giọng xuống rất nhẹ rất nhẹ: "Là ta..."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì dùng cả hai tay ôm kín đầu, một tiếng rên khàn đặc tràn ra khỏi miệng, hàm hàm hồ hồ mà nói lắp bắp vài câu không rõ ràng, nói chung là chỉ nghe được cái gì đó "đau" rồi "đừng cắn". Bàn chân trần im lặng giẫm đạp lên quần áo trong tủ, lưu lại trên đó vài vệt mồ hôi. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy thì cũng biết bây giờ có nói gì hắn cũng không nghe không hiểu, cho nên không cách nào nhịn xuống được sự lo lắng mà tiếp tục điềm tĩnh khuyên nhủ, tay dùng sức, mạnh mẽ mở phắt cửa ra.

"A!"

Ngụy Vô Tiện lập tức hoảng sợ thở dốc, ngã nhào ra ngoài, gần như phát điên mà che mặt trốn tránh, được Lam Vong Cơ kịp thời đỡ lấy thắt lưng ôm vào trong lòng. Người trong ngực ướt đẫm mồ hôi nhưng đang run lên từng hồi, mỗi lần hít vào thở ra là một lần hỗn loạn, thân thể cuộn tròn lại như chim sợ cành cong, trái tim trong lồng ngực kề sát vào người Lam Vong Cơ đập thình thịch kinh hoàng. Lam Vong Cơ đè chặt cái người đang liều chết giãy giụa kia lại, trầm giọng nói:

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện tay chân loạn xạ liều mạng đẩy y ra:

"Đừng... Đừng mà!"

Có lẽ... hiện tại trí nhớ của hắn đã quay về khoảng thời gian lưu lạc sau khi cha mẹ qua đời, cảm xúc không quá ổn định, đoán chừng là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện khiến hắn khiếp sợ quá mức. Suy cho cùng thì mỗi thời điểm trong quá khứ mà Ngụy Vô Tiện nhớ lại đều là một mốc thời gian rất quan trọng đối với hắn. Lam Vong Cơ nghĩ đến câu "Chỉ cần sơ ý một chút, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì nguyên thần bị thương đánh mất tâm trí" của Ôn Tình thì vô cùng lo lắng, càng lo lắng lại càng khẩn trương đỡ lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, không hề để ý đến chuyện toàn thân hắn đang ướt đẫm mồ hôi mà ôm thật chặt, y phục trắng phau thêu hoa văn mây cuộn trở nên lung tung rối loạn, một tay đưa lên dịu dàng vuốt ve gáy hắn:

"Đừng sợ, nhìn rõ xem ta là ai."

Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, thần trí cuối cùng cũng được gọi về, hai mắt mở to thật to, lúng túng hoảng hốt nghiêng đầu nhìn y. Một đôi đồng tử nhạt màu vô cùng quen thuộc chiếm trọn tầm mắt hắn, khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện chậm rãi bình ổn lại.

Là...

Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện mấp máy miệng, cánh môi vẫn còn run rẩy, khóe mắt lập tức hồng lên hệt như đứa nhỏ bảy tám tuổi. Tuy khó mà tin được nhưng ngón tay vẫn theo bản năng túm chặt lấy vạt áo y:

"Lam..."

Lam Vong Cơ một tay vuốt lưng, tay kia thì đỡ lấy mặt hắn:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện hệt như nói không nên lời, nhìn chằm chằm mặt y, hơi thở run rẩy:

"Lam, Lam..."

Trái tim Lam Vong Cơ bị ai đó đâm một cái đau nhói, kiên định nhìn hắn, không hề thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ hắn nói xong. Trí nhớ của Ngụy Vô Tiện đang dừng lại ở lúc vừa lục lọi được chút vỏ trái cây trốn vào góc nhỏ trong ngõ thì bị chó dữ vây quanh cắn xé. Khi ấy trời đang vào đông, lại mưa rất to, quần áo hắn lấm lem nào đất cát bùn đá, vài chỗ rách toang để lộ một mảng da thịt bị cọ xát đến chảy máu, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không đau, sợ đến mức hồn vía lên mây, thế nhưng cho dù kêu gào kiểu gì cũng không có ai tới cứu hắn. Bỗng nhiên người này xuất hiện trước mắt, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nói cũng nói không xong, chỉ liều chết túm chặt lấy vạt áo y như túm lấy cọng rơm cứu mạng. Đôi mắt vốn còn chưa rơi lệ lúc này mở lớn đỏ ửng lên, nước mắt tí tách tí tách tràn ra khói khóe mi phiếm hồng rơi xuống, há to miệng "ô ô" khóc không ra tiếng.

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ trở nên trắng bệch, khớp xương siết chặt hằn lên da tạo thành một đường mờ nhạt, hơi thở nặng nề mà ôm siết người kia vào lòng, khàn giọng nói:

"Là ta."

Ngụy Vô Tiện nấc lên, hai mắt mở to, tuy rằng đang nhìn y nhưng tầm nhìn lại không hề có tiêu cự, tận đến khi toàn thân cứng đờ được ôm vào trong lòng mới thả lỏng, run rẩy vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ. Một cỗ nhiệt ý nóng bỏng áp thẳng vào cổ áo Lam Vong Cơ, nước mắt không thể khống chế nổi từng giọt từng giọt ẩm ướt lăn xuống dưới. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, dán mặt lên cổ y:

"Lam..."

Hơi thở của hắn run lên, cuối cùng cũng gọi nên lời:

"Lam... nhị ca ca."

Trái tim của Lam Vong Cơ trong chốc lát như bị ai siết chặt, mím môi lại, hơi thở cũng run theo:

"Ơi..."

Khác hẳn với tiếng "Lam nhị ca ca" nũng nũng nịu nịu mà khi còn là tiểu hài tử đơn thuần chạy theo phía sau y không ngừng kêu, tiếng gọi lúc này tựa hồ được tẩm thật nhiều sự chua xót tiếc hận, rồi lại bối rối mờ mịt muốn tìm cảm giác an tâm. Dường như đến tận lúc này hắn vẫn còn chưa hiểu được đến cùng là xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt bản thân đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ, tìm mãi tìm mãi cũng không thấy những người thân yêu, cũng không gặp được ai đối xử hòa ái với mình. Nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, khóe môi Ngụy Vô Tiện run rẩy, túm lấy vạt áo y nói năng lộn xộn:

"Ta, ta đói lắm... Nhưng mà ta không có tiền..."

Lam Vong Cơ: "Ta biết."

Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện tái nhợt, hơi thở bất ổn, không đầu không đuôi lắp bắp:

"Nhưng mà chúng nó cắn ta... Đau lắm..."

Lam Vong Cơ luồn tay vào mái tóc đen nhánh của hắn, từng chút từng chút một chải lại mấy sợi tóc đã sớm buông xuống tán loạn do hắn lăn qua lộn lại, khóe mắt dưới hàng mi dài cũng có chút ẩm ướt:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào, rõ ràng chỉ là một tiếng "ừm" thôi, nhưng lại chẳng khác nào hàng ngàn hàng vạn hòn đá ném xuống mặt biển làm đáy lòng hắn nổi sóng, cuối cùng khiến hắn không thể căng mình lên chống cự được nữa, vô cùng tủi thân mà khóc rống lên:

"Có phải là tại A Anh không ngoan không! Có phải là vì... sáng nay A Anh ham ngủ không chịu dậy..."

Lam Vong Cơ mím chặt môi, khẽ hít vào một hơi:

"Không phải."

"Thế thì vì sao a nương không để ý đến ta, a đa cũng không để ý đến ta... Hai người ngủ thật sâu. Hình như A Anh đã làm sai chuyện gì vậy..." Ngụy Vô Tiện khóc đến mức cả mặt nóng bừng, miệng lắp ba lắp bắp nói không đầu không đuôi: "Chắc chắn là A Anh làm sai chuyện gì đó rồi... Tham lạnh không chịu đắp chăn..."

Lam Vong Cơ: "Không phải."

"Vậy thì vì sao lại không quan tâm đến ta, A Anh thật sự rất đói, cũng rất nhớ a nương và a đa..."

Ngụy Vô Tiện vừa khóc thút thít vừa thở dốc, cả người cuộn tròn lại hệt như cái bánh bao nhỏ đang tủi thân, toàn thân được bọc trong mùi đàn hương thanh lãnh, bàn tay siết chặt lấy vạt áo y trắng bệch, giống như đang túm lấy một sợi dây hi vọng cuối cùng có thể kéo hắn ra khỏi cái hố sâu sợ hãi không đáy kia.

Lam Vong Cơ: "Bọn họ chỉ là..."

Y dừng lại một chút, khàn giọng chậm rãi nói:

"Chỉ là... tạm thời sẽ không tỉnh lại."

Hệt như nhiều năm trước y đợi ở bên ngoài thật lâu, cũng không chờ được cánh cửa kia mở ra...

Hiện tại Ngụy Vô Tiện cũng vậy.

"Vì sao lại không tỉnh chứ... Chắc chắn là tại ta không chịu ngoan ngoãn ăn cơm..." Vành mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, nước mắt lại lã chã rơi xuống, làm cổ Lam Vong Cơ ướt đẫm, miệng vẫn hàm hàm hồ hồ nói: "Nhưng mà trong bát cháo kia có thả rau xanh... Ta không thích ăn."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Thật sự không thích ăn..."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Cháo đó khó ăn lắm ấy!"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ:

"Ghét cái bát cháo kia..."

Lam Vong Cơ vỗ về lưng hắn, cũng không lên tiếng. Ngụy Vô Tiện mở to mắt, gần như nức nở:

"Ta... ghét lắm..."

Lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, trái tim đau đớn như bị ai đè xuống mặt đất nện cho mấy đấm, cả người run rẩy. Ngụy Vô Tiện dường như đã quên chuyện oán giận tự đổ lỗi cho bản thân khi nãy, chỉ một câu lại một câu lộn xộn nói cái gì mà "Cháo đáng ghét", "Thật khó ăn". Giống như từ bên trong trí nhớ tìm ra được nguyên nhân của mọi chuyện, lại giống như đang nghĩ nếu lúc ấy mình ăn hết bát cháo kia thì cha mẹ sẽ tỉnh lại. Trẻ con là vậy, trong lúc bối rối mờ mịt sẽ không biết nên nói gì, chỉ biết liên tục nhắc đi nhắc lại những chuyện mà mình đã làm sai, sau đó trút toàn bộ lỗi lầm lên chuyện này. Chẳng khác nào Lam Vong Cơ năm sáu tuổi, khi mẫu thân qua đời, đối mặt với hoa Ngụy Vô Tiện tặng y chỉ biết nói "Ta đâu nói muốn", cũng như đối mặt với Ngụy Vô Tiện một câu lại một câu "Ngươi khóc đấy à" thì giống như phát giận bình thường mà nói "Không có!".
Lúc ấy ngoại trừ nói "Không có", y cũng không biết nên nói gì khác, không thể nói ra rằng y cũng rất nhớ a nương, không thể nói ra rằng thật ra y cũng muốn có người ôm mình một cái, càng không thể nói ra rằng thật ra y... cũng không chán ghét Ngụy Vô Tiện như vậy, cũng rất thích hoa của hắn.

Rõ ràng tâm trí của Ngụy Vô Tiện nhỏ đi, nhưng trong lúc hoảng hốt Lam Vong Cơ lại thấy bản thân mình cũng như quay về buổi tối năm sáu tuổi ấy, được một cục bông nhỏ trắng như tuyết nhưng vô cùng ấm áp vui vẻ ôm lấy, sau đó cầm lấy tay y rì rầm nói chuyện, còn ghé sát lại thủ thỉ một câu.

"Ta ôm ngươi thế này này, bệnh nào rồi cũng sẽ nhanh khỏi thôi!"

Bây giờ nhớ lại câu nói kia, vậy mà đúng là có tác dụng thật sự, ít nhất là giúp y chống đỡ cơn sốt giữa nỗi đau đớn đến chết lặng, giúp y trong mấy ngày ngắn ngủi ấy như một lần nữa được hồi sinh.

Lam Vong Cơ chạm vào Ngụy Vô Tiện, tâm tư trong chốc lát bị bàn tay đang siết lại của hắn xô đổ. Cho dù là thương xót hay yêu chiều, tất cả mọi thứ lúc này đều từ chỗ hai bàn tay đang đan chặt vào nhau cùng mỗi chỗ thân mật kề sát chạy dọc cơ thể, thiêu đốt từng tấc kinh mạch trong người y khiến chúng co rút lại đau đớn nhưng lại thỏa mãn vô cùng. Y cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên, rèm mi dài có chút lệ quang chậm rãi khép hờ, thanh âm trầm thấp từ tính lúc này đã khàn đi vài phần, nghẹn ngào hồi lâu mới thong thả mềm giọng nói:

"Đừng sợ, ta ở bên cạnh ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net