158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

158.

Ngụy Vô Tiện giống như nghẹn ngào trong sợ hãi thật lâu, không dám khóc to, chỉ liên tục thút thít thút thít, tận đến khi Lam Vong Cơ nói ra một câu như vậy thì cuối cùng mới thả lỏng thần kinh đang căng thẳng như dây dàn, ôm lấy y khóc rống lên. Lam Vong Cơ vừa hôn vừa dỗ vừa trấn an hơn nửa ngày mới có thể ôm cái người đang dựa vào ngực mình lên giường, thay chăn đệm mới sạch sẽ khô ráo rồi bọc kín hắn lại, sợ hắn bị lạnh.

Trí nhớ của Ngụy Vô Tiện chắc hẳn là đang dừng lại ở thời điểm lưu lạc khắp nơi giữa mùa đông tuyết rơi đầy trời, rầm rì rầm rì kêu lạnh luôn mồm, muốn được Lam Vong Cơ ôm. Lam Vong Cơ nhúng khăn vải vào nước ấm, cẩn thận lau sạch những vệt nước mắt đã khô trên mặt hắn cùng lòng bàn tay bàn chân lấm lem, sau đó dùng một cái khăn khác lau thật khô rồi mới thay quần áo chui vào trong chăn. Vừa mới nằm yên vị trong chăn thì Ngụy Vô Tiện đã lập tức rúc vào lồng ngực y, thanh âm khàn đặc mang theo chút giọng mũi, rõ ràng là vừa rồi khóc hơi quá đà, bây giờ nhớ lại cảm thấy có chút mất mặt, ấm ức ấm ức nhất định không chịu ngẩng đầu lên. Ngoại trừ yêu thương, trong lòng Lam Vong Cơ bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ chưa thể thích ứng kịp.

Dù sao thì sau năm Ngụy Vô Tiện chín tuổi, mỗi lần hai người gặp nhau cũng hiếm khi thấy hắn dễ dàng ngây ngô thẹn thùng như bây giờ, chủ yếu là cãi nhau rồi thì hắn cười cợt trêu chọc y. Hôm nay gặp được Ngụy Vô Tiện ở ba thời điểm trong ký ức, một lần nữa y lại sâu sắc cảm nhận được trước kia Ngụy Vô Tiện đến cùng là dính y đến mức nào, so với hiện tại chỉ có hơn chứ không kém. Ngụy Vô Tiện rầu rĩ lẩm bẩm gọi một tiếng, giọng nói mềm mại vô cùng:

"Lam nhị ca ca..."

Lam Vong Cơ: "Ơi?"

Ngụy Vô Tiện kéo kéo vạt áo sạch sẽ y mới thay, áy náy nói:

"Vừa nãy ta... làm bẩn quần áo của huynh rồi."

Trái tim Lam Vong Cơ mềm nhũn, nhẹ giọng nói:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện lại rụt cổ vùi đầu vào ngực y:

"Ờm..."

Ngay sau đó, hắn lại thò đầu ra, giống như lo lắng chỉ chớp mắt một cái lại không thấy Lam Vong Cơ đâu nữa, vội vàng hỏi:

"Huynh, huynh sẽ đến tìm ta nữa chứ?"

Lam Vong Cơ xoa xoa gáy hắn, đáp:

"Sẽ."

Ngụy Vô Tiện hết khóc thì sẽ cười, hài lòng, dụi dụi đầu vào ngực y, giống như ước ao nói:

"Có lẽ một lúc nữa a đa và a nương cũng sẽ đến tìm ta."

Lam Vong Cơ mím môi, không nói gì. Ngụy Vô Tiện cười nói tiếp:

"Ta sẽ ăn cháo thật là ngoan."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

"He he." Hắn hôn lên cổ Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Nhớ huynh lắm..."

Lam Vong Cơ cũng cúi đầu hôn lên thái dương hắn, hai mắt sáng ngời, dịu dàng đến cực điểm:

"Ta cũng vậy."

Ngụy Vô Tiện bẻ bẻ đầu ngón tay ngược ra sau, lẩm bẩm:

"Ta đã tìm thật lâu, cứ thế đi... Vừa mệt vừa sợ, nhưng hình như chỗ đó cách Cô Tô xa lắm... Ta lại không có tiền..."

Mi tâm của hắn nhíu chặt, giống như không cách nào hiểu nổi tại sao bây giờ mình lại đang ở Lam gia. Thế nhưng người bên cạnh làm hắn cảm thấy an tâm mà thả lỏng, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Lam Vong Cơ: "Ta cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu:

"Như vậy sao được, a nương đã nói không thể tùy tiện lấy tiền của người khác."

Lam Vong Cơ nhéo nhéo ngón tay hắn, nói:

"Không phải là người khác."

Ngụy Vô Tiện nhìn y, chớp chớp mắt:

"Vậy thì là gì nha?"

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ run lên, vành tai bắt đầu ửng hồng. Một lúc lâu sau y mới chậm rãi nghiêm túc nói:

"Sau này ngươi, sẽ là đạo lữ của ta."

Ngụy Vô Tiện "Ồ" lên một tiếng, thắc mắc:

"Đạo lữ là cái gì?"

Lam Vong Cơ nghẹn lời, cũng không biết phải giải thích như thế nào, đành xoa xoa đầu Ngụy Vô Tiện, nói:

"Quên đi."

Nhưng mà bỗng dưng Ngụy Vô Tiện lại bướng bỉnh nhất định không chịu buông tha, nhất định phải bám lấy y mà tra hỏi:

"À... Có phải là giống như a đa cùng a nương không?!"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện khoa tay múa chân nói:

"Chính là sẽ nắm tay, sau đó ôm một cái, còn có..."

Lam Vong Cơ: "Còn có gì nữa..."

Ngụy Vô Tiện vặn vặn ngón tay, nhíu mày nghiêm túc nói:

"Có phải là đạo lữ thì sẽ ngủ cùng nhau không? A đa và a nương luôn để ta nằm ngủ giữa hai người."

Lam Vong Cơ: "Ừm..."

Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Nhưng mà ta không muốn có một đứa trẻ nằm ngủ ở giữa."

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ vốn định nói "Ngươi cũng không cách nào làm được điều này", nhưng ngoài miệng vẫn hỏi:

"Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện "ha" một tiếng mà cười, ôm cổ y chặt hơn, tựa đầu lên bờ vai vững chãi, lẩm bẩm nói:

"Ta chỉ muốn Lam nhị ca ca thôi, Lam nhị ca ca cũng chỉ có thể ôm mình ta..."

Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện mới ngần ấy tuổi đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm trêu chọc đến mức ngón tay cũng tê dại mềm nhũn, không biết phải làm thế nào, chỉ đành siết chặt lấy đệm giường, trái tim đập thật nhanh. Sau đó, y nghiêm túc đáp lại:

"Được."

Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, giống như mệt lắm rồi.

"Ta buồn ngủ quá..."

Lam Vong Cơ vỗ về lưng hắn, nói:

"Ngủ đi."

Ầm ĩ thật lâu, bây giờ tuy đêm còn chưa khuya nhưng đã đến giờ đi ngủ, Ngụy Vô Tiện đã sớm mệt đến mức không nhấc nổi mắt. Người nằm trong vòng tay y vốn đã gật gật đầu "ừ ừ", tìm một tư thế thoải mái để ngủ, chẳng hiểu sao lại như nhớ đến chuyện gì đó, bỗng dưng mở mắt ra:

"Vậy khi nào huynh mới đến đón ta về?"

Lam Vong Cơ: "Sao cơ?"

Ngụy Vô Tiện: "Đón ta về làm đạo lữ của huynh ấy."

Ngụy Vô Tiện ngừng lại một chút, cúi đầu xoắn xoắn dây áo của y, nói:

"Chẳng hiểu vì sao, ta cảm thấy sẽ phải chờ thật lâu..."

Trái tim Lam Vong Cơ đập lỡ một nhịp, có chút khẩn trương mà ôm lấy hắn, trầm giọng nói:

"Không đâu."

Ngụy Vô Tiện: "Thật chứ..."

Trong mắt Lam Vong Cơ ánh lên một tia dịu dàng, gật đầu nói:

"Ta sẽ mau chóng đến đón ngươi, chờ ta."

Trước lúc đó, có thể cần ngươi ở trong những hồi ức của quá khứ, chờ ta một lát thôi...

Ngụy Vô Tiện cảm thấy vừa lòng mãn ý cười thật tươi. Chớp mắt một cái, tắt đèn, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

'Rầm!'

Rõ ràng là đêm đã khuya, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ đã sớm chìm vào giấc ngủ, thế nhưng trong Tĩnh thất lại bỗng dưng phát ra một tiếng vang lớn. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy vừa rồi có một cỗ sức lực thật lớn đẩy y ra, lưng đập mạnh xuống ván giường. Chăn bị ai đó xốc lên, khí lạnh lập tức tràn vào bên trong, rét đến mức Lam Vong Cơ nhíu mày lại, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.

Y thắp nến lên, để mắt dần làm quen với ánh sáng rồi mới do dự nhìn quanh, chỉ thấy người kia vẻ mặt khiếp sợ, chân còn chưa kịp đi giày đứng ở cạnh giường, há miệng thở phì phò, rõ ràng là vừa đột nhiên tỉnh giấc từ giấc ngủ, thế nhưng trên mặt thiếu niên lại chẳng có chút ngái ngủ nào cả.

"Ngụy..."

"Ta... Ngươi..." Ngụy Vô Tiện đưa tay lên vò tóc, giống như còn chưa lấy lại tinh thần, hai mắt trợn tròn hệt như thấy quỷ, đầu ngón tay đang chỉ về phía Lam Vong Cơ cũng không ngừng run rẩy: "Ta và ngươi ngủ... ngủ..."

Mi tâm của Lam Vong Cơ cau lại, trái tim bỗng nhiên trĩu xuống. Bởi vì vẻ mặt Ngụy Vô Tiện lúc này không hề khác so với biểu tình chán ghét mỗi lần nhìn thấy y cách đây một tháng trước.

Đầu như bị ai đó gõ mạnh một cái, bỗng nhiên hắn có một loại ý nghĩ gần như hoang đường. Chẳng lẽ...
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, bởi vì quần áo đang mặc trên người mang lại cảm giác có chút khác lạ. Rõ ràng hắn còn hoảng hốt chưa yên, đáy lòng bất ổn miên man thầm nghĩ: Quái lạ thật, sao ống tay áo lại dài hơn hẳn một đoạn. Tận đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lam Vong Cơ, ánh mắt không tự chủ được mà trượt xuống vai áo Lam Vong Cơ đang mặc trên người... Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, trong đầu như có sóng to gió lớn nổi lên, liều chết nhớ lại cũng không nhớ rõ là đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu toàn là "Ta không phải uống say thì cũng là đang nằm mơ" và "Ta con mẹ nó tại sao lại uống say đến mức ngu người chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại còn lăn lên giường của người ta ngủ ké" chạy qua chạy lại.

Có lẽ bởi vì động tác quá lớn, để lộ ra một vệt đỏ còn chưa mờ trên cổ tay, giống như bị ai đó trói chặt vậy, cả hai tay đều có. Ngụy Vô Tiện do dự vén tay áo lên đến khuỷu tay, thế mà phát hiện trên cánh tay cũng có vài vệt hồng hồng, còn có cả dấu răng nữa. Ngụy Vô Tiện khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ "Không thể nào không thể nào tuyệt đối không thể nào", sau đó kéo vạt áo của mình ra, nhìn vào bên trong, thấy rõ rõ ràng ràng.

Đại não lập tức nổ ầm một tiếng.
Dấu hôn đỏ hồng cùng vết răng cắn kéo dài từ ngực xuống đến thắt lưng, lờ mờ còn thấy kéo dần xuống dưới nữa. Xảy ra chuyện gì thì không cần phải nói hắn cũng hiểu rõ!

"..."

Ngụy Vô Tiện chết sững tại chỗ, bất tri bất giác còn phát hiện ra eo mình cũng có chút đau, mặt hết trắng lại hồng, còn khiếp sợ hơn so với thấy quỷ.

"Trên người ta..."

"Ừ."

Lam Vong Cơ mím chặt môi, ánh mắt hơi nghiêng sang chỗ khác, vành tai ẩn dưới mái tóc đen không một tiếng động đỏ bừng lên:

"Là ta."

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, da mặt như bị thiêu đốt đến phát run, một cỗ nhiệt khí trộn lẫn với cảm giác xấu hổ đánh thẳng lên đỉnh đầu, cả người chẳng khác nào bị hỏa thiêu tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net