170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




170.

Lam Hi Thần cần phải tiếp tục chuẩn bị mọi thứ, chuyện này không thể để lộ ra. Một mình Lam Vong Cơ vội vàng ngự kiếm xuống núi chạy đến tú phường lớn nhất Thải Y trấn, mới đứng vững trước bàn quầy đã vội lên tiếng hỏi:

"Xin hỏi, có nhìn thấy một thiếu niên hay không, cao bằng ta, tuổi cũng ngang ngang..."

"Lam nhị công tử, người ngài nói là Ngụy công tử đi." Chưởng quầy cười nói: "Ta biết cậu ấy mà, vừa rồi lúc cậu ấy đến lấy đồ cũng đã báo tên."

Lam Vong Cơ khẽ thở phào ra một hơi cực nhẹ, gật đầu nói:

"Đúng, hắn đến đây lấy đồ rồi sao?"

"Ngụy huynh nói hắn chờ đến giờ lành chán chết đi được, cho nên muốn lôi kéo ta xuống bếp xem thử, sau đó lại tò mò muốn đi dạo đến chỗ của nữ tu..."

"Lam nhị công tử ngươi yên tâm! Cuối cùng hắn cũng không đến được chỗ của nữ tu, ta ta ta ta ta kéo hắn lại! Nhưng trên đường lại gặp được tú nương, chúng ta đều biết hỉ phục nhà các người là đặt làm ở tú phường lớn nhất dưới chân núi, sau đó mới đưa lên cho tú nương ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thêu tay thêm hoa văn. Cho nên nhìn thấy tú nương vẻ mặt nóng vội như vậy chắc chắn là có liên quan đến hỉ phục!"

"Tú nương nói lúc kiểm tra kỹ lại lần cuối mới phát hiện ra bội sức đeo ở thắt lưng có chút khuyết điểm nhỏ, điềm xấu, muốn xuống tú phường dưới chân núi đổi một đôi khác. Ngụy huynh lại là người thích dỗ dành tiểu cô... à không, nhiệt tình! Hắn nói dù sao bản thân cũng không có việc gì làm, cho nên bảo tự mình sẽ ngự kiếm xuống núi đổi một đôi, đỡ mất thời gian, để tú nương quay về tiếp tục làm việc."

"Chẳng qua theo ta tính toán thì đi thế này cũng lâu quá mức quy định rồi, chắc chắn là trên đường đã gặp phải chuyện gì đó!"

Chưởng quầy đáp:

"Đúng vậy, qua từ mấy canh giờ trước rồi."

Ngự kiếm từ Thải Y trấn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ chẳng qua chỉ tốn thời gian bằng vài cái chớp mắt, Ngụy Vô Tiện cũng không phải là người vì ham chơi mà chậm trễ giờ lành, thế nhưng đã mấy canh giờ rồi còn chưa về... Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên treo lên thật cao, đáy mắt nặng nề nói:

"Xin hỏi, có nhìn thấy hắn đi theo hướng nào hay không?"

Lam Vong Cơ theo hướng mà chưởng quầy chỉ, băng qua chợ, trong lòng biết lúc quay về Ngụy Vô Tiện có la cà qua chợ một lúc. Cái người này vô cùng có hứng thú với mấy thứ đồ chơi nhỏ, trong chợ lại bày nhiều đồ chuẩn bị cho tết thế này, chắc chắn là muốn nhìn đông nhìn tây một chút. Linh lực từ đầu ngón tay cuồn cuộn dâng lên, tiến thẳng vào tiêu ký trước ngực. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cuộn chặt thành nắm đấm, ngưng thần điều tức một mạch cảm nhận xem đến cùng là Ngụy Vô Tiện đang ở chỗ nào. Từ khi "Khế" có tác dụng, nếu ở gần thì có thể cảm nhận được vị trí của đối phương. Cho nên y theo sự dẫn dắt của "Khế", nhắm mắt một đường đi đến cuối chợ, lúc mở mắt ra đã đứng ở ngay bìa rừng, trước một gốc cây bị tuyết trắng đè nặng đến cong cả cành. Trái tim Lam Vong Cơ trĩu xuống, chắc chắn Ngụy Vô Tiện gặp phải chuyện gì đó rồi. Không khí xung quanh rất quái dị, càng đi vào trong sương mù càng dày, gần như che khuất tầm nhìn, không thấy rõ được bất kỳ thứ gì. Bên ngoài gió thổi lớn như vậy nhưng trong rừng lại vô cùng im lắng, ngay cả tiếng cành lá xào xạc thật khẽ cũng không nghe thấy. Lam Vong Cơ thử nhẹ giọng gọi:

"Ngụy Anh?"

Không có bất kỳ ai đáp lời, thanh âm của chính y phiêu đãng trong không khí, giống như xa xa xăm xăm chỉ có mình y. Ngay cả tiêu ký đang cảm nhận sự tồn tại của Ngụy Vô Tiện cũng giống như bị thứ gì đó ngăn lại, mờ mờ không rõ. Y nắm chặt Tị Trần, từ từ nhắm mắt lại, dựa vào thần thức mà đi sâu vào bên trong. Càng đi vào chỗ không nhìn rõ, thần thức sẽ nhạy cảm hơn nhiều so với hai mắt, càng đi sâu vào bên trong càng cảm nhận rõ được sự tồn tại của một thần thức tương thông. Từ phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng 'rắc rắc' của cành cây bị đạp gãy, Lam Vong Cơ lập tức mở mắt, trái tim nhảy thót lên, đang muốn mở miệng.

"Oái!"

Thiếu niên đang đứng cách đó không xa hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó gào lên hệt như có cái gì làm hắn bị thương.

"Đau quá...!"

Hô hấp của Lam Vong Cơ run rẩy, một khắc cũng không thể chờ thêm vội vã vọt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net