49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49.

Một đêm này, Lam Vong Cơ ngủ cũng không yên giấc, mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn, nhưng tất cả mộng mị đơn giản đều xoay quanh người kia. Tâm trạng vừa phức tạp vừa hỗn loạn, tựa như một con sóng lớn cuốn lấy rồi nhấn chìm y trong đó.

Lúc tỉnh lại đầu y vẫn còn hơi đau, nhưng cơn sốt cũng đã lui hẳn rồi. Vầng trán của Lam Vong Cơ mướt mồ hôi, chỉ cảm thấy trên người dính dính, cực kỳ nhớp nháp, hơi động động ngón tay một chút. Ai ngờ y vừa cử động đã khiến người trong ngực than nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng mà vùi đầu vào trong hõm cổ y, vừa ỷ lại lại vừa dính người. Tay chân hắn quấn chặt lên người y, hơi thở nhẹ nhàng ướt át mơn trớn trên làn da. Người này đã truyền linh lực cho y ròng rã một đêm, có lẽ bây giờ cũng đã mệt lắm rồi, sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi.

Lúc này Lam Vong Cơ mới phát hiện ra hai người đang trần trụi dính vào với nhau, da thịt thân mật, gần như có thể cảm nhận được toàn bộ cơ thể mịn màng trắng nõn của người kia. Một dòng cảm xúc sảng khoái từ chỗ thân thể tiếp xúc chậm rãi bò thẳng lên trên. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cứng đờ lại rồi, thế mà người trong ngực vẫn còn ngọ ngoa ngọ nguậy mà cọ cọ vào lồng ngực y. Thật ra thì Lam Vong Cơ vẫn còn mặc quần dài, nhưng không biết là Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu hay như thế nào mà cởi sạch cởi sẽ. Cho nên bây giờ đôi chân dài đang tùy tiện gác lên thắt lưng Lam Vong Cơ quấn vô cùng chặt, giống như sợ y giãy giụa tránh xa vậy. Như thể trúc mây thành tinh, cực kỳ dính người, toàn thân vừa mềm mại vừa ẩm ướt, chỉ cần chạm nhẹ đã cảm thấy ấm áp. Đôi chân trơn nhẵn kia lại cọ cọ vào hai bên hông, Lam Vong Cơ cảm thấy có cái gì đó cứng cứng chọc vào người mình, trong nháy mắt sắc mặt lập tức trở nên quái dị.

Người trong ngực hình như cũng chấn động, chớp mắt một cái đã hoàn toàn tỉnh táo. Hai người cực kỳ xấu hổ, chỉ dám duy trì tư thế ôm nhau này, không ai dám cử động lung tung dù chỉ một chút.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới ho nhẹ, vừa ngủ dậy nên giọng nói còn có chút khàn khàn:

"Ngươi hạ sốt rồi hả?!"

Lam Vong Cơ: "Ừm..."

Nguỵ Vô Tiện nói tiếp:

"Vậy thì tốt rồi, ổn rồi đấy..."

Lam Vong Cơ đáp:

"Ừm."

Hai người lại rơi vào im lặng.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới từ từ rút tay về, sau đó co rúm người lui ra sau, muốn giấu cái vật không chịu nghe lời ở giữa háng đi, nhưng lại bị người ta ôm lấy mông kéo về:

"Đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện không dám ngẩng mặt lên nhìn y:

"Lam Trạm, ngươi buông ra đi đã, trước hết để ta tự mình giải quyết một chút."

Hắn còn vội vàng ho khan một tiếng, cố tỏ ra trấn định:

"Nam nhân mà, buổi sáng như thế này... chẳng phải là chuyện bình thường thôi sao..."

Lam Vong Cơ mím môi, thấp giọng đáp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Cũng không phải tại ngươi đâu, dù sao cũng là..."

Hai tai Lam Vong Cơ ửng hồng, mi dài cũng khẽ run rẩy:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện lập tức nghẹn họng.
Hắn vốn còn muốn ba hoa chích chòe thêm vài ba câu để tránh việc bị người ta hiểu lầm. Bởi vì động cơ khiến cái thứ bên dưới cứng lên như vậy nhìn thế nào cũng không được thuần khiết cho lắm. Cứ như là trong lúc Lam Vong Cơ sinh bệnh thì mình thừa nước đục thả câu, thèm thuồng mỹ sắc của người ta nên động tay động chân vậy. Nhưng mà bây giờ thấy dáng vẻ thẹn thùng này của Lam Vong Cơ, ngược lại khiến cho đáy lòng Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy cực kỳ, dường như càng lúc càng ngứa, hắn thở cũng không nổi nữa.

Đúng rồi, hai người bọn họ đã thành thân rồi, làm chuyện mà phu thê hay làm với nhau thì có gì là sai. Hắn còn nằm trong ngực rồi truyền linh lực cho người này cả đêm cơ mà, vất vả mệt mỏi chết đi được ấy chứ!

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt lấy mình không chịu buông tay, tạm thời không đoán được y có ý gì. Đến cùng là thích hay không thích đây hả hả hả hả? Cảm thấy mình ăn đậu hũ y như vậy là không sao hay có sao đây? Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cuối cùng cắn răng quyết định, giống hệt như một tên lưu manh giở trò, đâm đâm cái đó của chính mình vào người Lam Vong Cơ.

"Vậy... vậy ngươi giúp ta vuốt một chút được không?"

Hắn vốn là muốn làm Lam Vong Cơ xấu hổ, sau đó bị dọa đến buông tay thả mình ra ngoài. Ai ngờ vành tai trắng như ngọc của Lam Vong Cơ ngày càng hồng, lồng ngực phập phồng điên cuồng, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ ửng lên, giống hệt như là bị làm nhục đến nơi rồi vậy.

Nhưng mà ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện lập tức kinh ngạc đến mức lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Lam Vong Cơ giống như là đã hạ quyết tâm. Y cắn cắn môi, sau đó cúi đầu hôn lên khóe miệng Ngụy Vô Tiện, luồn tay vào trong chăn, nắm lấy cái kia của hắn:

"Được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net