54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

54.

"Đệt, không được!"

Ngụy Vô Tiện giống hệt con thú nhỏ bị vây khốn, đi qua đi lại trong bẫy. Kết giới trên đỉnh đầu vẫn tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt, nếu như không nhìn kỹ thì khó mà thấy được thứ ngăn cản bọn họ đi ra ngoài. Hắn "ôi" lên một tiếng, buồn bực gãi gãi đầu:

"Không được không được không được!"

Lam Vong Cơ lãnh đạm nói:

"Cứ ra ngoài đã rồi tính sau, không cần vì thế mà cuống lên."

Bước chân của Ngụy Vô Tiện ngừng lại, siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:

"Lúc ngươi nói chuyện Tị Trần với ta có phải là đã đoán ra có thể bị phản phệ rồi không?"

Kết giới Tuần linh, dựa vào linh thức mà tồn tại. Linh lực của Lam Vong Cơ bị Huyễn yêu hút mất, đồng nghĩa với việc Huyễn yêu đang sử dụng linh lực của y. Mà bên trong kết giới này, ngoài việc chữa thương ra thì cũng chỉ dùng để tăng cường kết giới mà thôi. Hơn nữa linh lực đã bị Huyễn yêu hút hết, cho nên khi kết giới bị phá, Lam Vong Cơ cũng sẽ gánh lấy một phần phản phệ hộ Huyễn yêu. Lam Vong Cơ đáp:

"Đoán được một nửa."

Ngụy Vô Tiện "hừ" một tiếng, cố gắng nhịn ham muốn túm lấy cổ áo y mà lắc lắc xuống, nói:

"Lam Trạm, ngươi cũng không thèm cân nhắc đến thân thể của chính mình sao?"

Từ lúc bị thương rồi phát sốt đến tận bây giờ, cho dù khó chịu đến mức nào người này hình như vẫn cố gắng nhịn xuống, còn không nói cho hắn biết, dường như cảm thấy chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm, không cần nhắc đến nhiều làm gì. Bàn tay đang thả lỏng của Ngụy Vô Tiện siết chặt lại, rồi rất nhanh lại thả ra, một lúc lâu sau mới đặc biệt kìm nén bực tức nói một câu:

"Chúng ta đã là phu thê, đáng ra ngươi phải nói cho ta biết chứ..."

Vốn Lam Vong Cơ còn tiếp tục muốn nói "Không sao", nhưng nghe giọng điệu tủi thân kia của hắn thì trái tim bỗng mềm nhũn, nhéo nhéo ngón tay của Ngụy Vô Tiện, đáp:

"Ừm."

Y ngẫm nghĩ, nói thêm:

"Từ nay về sau sẽ nói với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lập tức được vuốt lông, sắc mặt cũng không xấu như vừa rồi nữa. Nhưng hắn vẫn buồn bực cực kỳ, dù sao hai việc "thoát ra ngoài" và "Lam Trạm không bị phản phệ" cũng không thể song toàn, nghĩ tới nghĩ lui đều đi đến một kết luận. Nhưng mà Lam Vong Cơ lại bình thản nói:

"Nếu tiếp tục bị vây trong này thì chỉ còn đường chết. Đi ra ngoài còn có thể nghĩ cách."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Không sao, Tàng Thư các của Lam gia gì mà không có chứ. Chỉ cần đi ra ngoài chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết.

Vừa rồi trong lúc rối loạn đến cực điểm, hắn còn định giao luôn linh lực cho Huyễn yêu ấy chứ, nhưng vừa nói ra đã bị Lam Vong Cơ vô cùng nghiêm túc bác bỏ. Hai người không thể nào biết được đối phương có giữ lời hay không, nếu như giao linh lực ra thật, ai mà biết được lúc bị vây trong cái kết giới này còn xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng chẳng còn. Ngụy Vô Tiện cũng hiểu những điều này, nhưng đúng như lời Huyễn yêu nói, càng lâu phá được kết giới, Lam Vong Cơ sẽ càng đau đớn, mà lúc kết giới bị phá vỡ cũng chính là lúc y chịu phản phệ. Hắn lại không thể một kích phá vỡ, giảm bớt đau đớn cho y...

Mỗi lần Ngụy Vô Tiện hạ thủ, người bên cạnh cũng sẽ bị tổn thương một lần, chịu nỗi đau tựa như mổ tim khoét xương vậy.

Mái tóc của Ngụy Vô Tiện bị hắn vò rối tung rối mù, trong đầu suy tính hết cách này đến cách khác.

Nhưng mà, đúng là không có cách khác.

Không có cách nào khác.

Chẳng có lựa chọn thứ hai.

Không ai có thể đến cứu bọn họ, bọn họ chỉ có thể tự mình tìm cách thoát ra.

Hắn đau đầu phiền não vô cùng, được Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc kéo vào lòng.

Người kia dường như sẽ vĩnh viễn duy trì dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh như vậy, vững vàng ôm hắn trong ngực, rồi lại vụng về mà nâng tay lên vỗ về tấm lưng của Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói:

"Cứ thử đi, chờ đến khi ra được bên ngoài rồi hẵng nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net