55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

55.

Kết giới ở một chỗ rất cao, hai người phải bám vào vách đá gập ghềnh mới leo lên đến đỉnh. Chẳng qua cái vách động này là do sa thạch* kết thành, vốn dĩ rất xốp, mỗi lần đặt chân lên cũng không biết sẽ giẫm vào một chỗ vững chắc hay là đạp vào khoảng không.

(*Sa thạch: đá cát, hay còn gọi là cát kết, là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, canxi, oxit sắt... Cát kết là loại đá nằm giữa đá vôi và đá bùn, tương đối mềm và dễ gia công. Các vách đá thường được tạo ra từ loại đá cát này cùng một số vật liệu kết dính tự nhiên.)

Ngụy Vô Tiện vẫn còn linh lực, có thể dễ dàng đi lên, nhưng lúc kết giới bị phá chỉ mở ra trong chớp mắt, chậm một chút thôi thì không gian bên trong kết giới sẽ lập tức phong kín, cuối cùng không thể thoát ra được nữa. Sau khi phá vỡ xong mới quay xuống đón Lam Vong Cơ thì nhất định là không kịp.
Thế nên bây giờ mới có một sợi dây vải dài mảnh đang buộc vào thắt lưng của hai người. Ngụy Vô Tiện vận khởi linh lực, kéo theo Lam Vong Cơ dựa vào vách động mà bay lên. Trong lúc đó Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng vẫn truyền cho y một phần linh lực, đề phòng có chuyện không may xảy ra thì còn né tránh được. Nhưng linh lực không phải của bản thân, cho nên cũng không duy trì được lâu, chẳng qua là bây giờ dùng tạm thì vẫn ổn.

Lam Vong Cơ nhìn sợi đai hoa văn mây cuộn đang buộc bên hông mình, muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu rằng Ngụy Vô Tiện đương nhiên là không biết ý nghĩa của mạt ngạch, nếu không sẽ không khăng khăng muốn lấy của mình như thế này. Vừa rồi Ngụy Vô Tiện tìm mãi không được sợi dây thừng nào, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trong đầu lóe lên một ý, bảo Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch trên trán ra rồi buộc eo hai người lại với nhau. Thời điểm hắn tùy tiện chìa tay ra cũng không chú ý đến sắc mặt có hơi khựng lại của Lam Vong Cơ, chỉ nói:

"Mạt ngạch nhà ngươi nhất định là làm từ chất liệu đặc biệt tốt, chắc chắn cực kỳ khó đứt, dùng nó là hợp lý nhất rồi. Nếu như bị hư hay bẩn thì khi về ta đền cho ngươi là được mà. Ôi đều là đại nam nhân, đừng tính toán nhiều như vậy, không có cách khác mới phải dùng đến thôi."

Lam Vong Cơ cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, vòng tay ra sau đầu, tháo sợi đai thật dài đang xuyên giữa những sợi tóc xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay Ngụy Vô Tiện:

"Ngươi... giữ cẩn thận."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Yên tâm đi, dùng xong sẽ trả ngươi ngay."

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì lắc lắc đầu.

"Tặng ngươi."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ người này ưa sạch sẽ thật đấy, mạt ngạch chỉ cần bị người khác đụng vào thì sẽ không lấy lại?

Nhưng bây giờ hắn cũng không còn tâm tư mà suy nghĩ chuyện này, lén quan sát Lam Vong Cơ đang hạ mắt buộc mạt ngạch vào bên hông. Không biết người này đang suy nghĩ cái gì, chỉ cúi đầu buộc thêm vài nút thắt, giống như muốn trói chặt Ngụy Vô Tiện lại vậy. Kết giới bên trên vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp rất nhỏ lóe lên, có lẽ con yêu quái này đã dùng một phần linh lực của Lam Vong Cơ củng cố lại tấm lưới. Ngụy Vô Tiện 'roẹt' một tiếng rút Tùy Tiện đeo bên hông ra, thử chọc chọc vào kết giới thăm dò một chút. Đúng là nhìn qua thì mềm mại cực kỳ, nhưng thật ra lại vô cùng rắn chắc, đến mức chọc vào còn phát ra tiếng 'keng, keng'.

"Ta có thể điều khiển được Tị Trần thật à?"

Ngụy Vô Tiện do dự hỏi. Lam Vong Cơ vịn vào vách động, gật đầu nói:

"Niệm quyết theo ta."

Mỗi thanh linh kiếm đều có kiếm quyết của riêng mình, nếu đây là lần đầu Ngụy Vô Tiện dùng linh lực thôi động thì nhất định cần phải niệm đúng kiếm quyết, cảm nhận lẫn nhau, để nó nghĩ rằng hắn là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện ổn định tâm trí, bàn tay kết quyết, nhắm mắt nói:

"Được."

"Nhân giới sinh định."

Ngụy Vô Tiện lặp lại: "Nhân giới sinh định."

"Ý tích nghiêm minh."

Ngụy Vô Tiện niệm theo: "Ý tích nghiêm minh."

"Tâm thần hợp nhất."

Ngụy Vô Tiện niệm: "Tâm thần hợp nhất."

'Keng!'

Một tiếng vang thanh thúy xuyên qua kết giới, chui thẳng vào trong tai. Bàn tay giống như bị một cỗ lực rất mạnh kéo về phía trước, khiến cho Ngụy Vô Tiện phải siết chặt tay, giẫm chắc gót chân, cố định thân thể mới không bị kéo đến mức đâm thẳng vào kết giới. Thân kiếm Tị Trần vừa dày vừa rộng, nặng hơn Tùy Tiện trong tay hắn rất nhiều, vậy nên trong chốc lát chưa thể quen ngay được. Ngụy Vô Tiện vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ:

"Có tác dụng thật này."

Lam Vong Cơ không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, một nét cười cực nhẹ xuất hiện nơi khóe môi.

Vốn đã là một thiếu niên băng điêu ngọc trác, dung mạo tuấn dật, cười lên lại tựa như ánh trăng rực rỡ lạc xuống nhân gian, khiến cho Ngụy Vô Tiện lập tức choáng váng, suýt nữa thì không cầm nổi Tùy Tiện trong tay. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, chết thật, lần đầu tiên thấy y cười đấy... sao, sao cười lên lại đẹp đến mức này hả trời. Nếu đổi lại là một cô nương gia nhà nào đó thì chắc đến hồn cũng bị y xách đi mất dạng rồi.

Nhưng mà hiện tại đâu phải là lúc để tâm đến mấy cái chuyện sướt mướt như vậy, Ngụy Vô Tiện vội vàng lấy lại bình tĩnh, khó khăn mà dời mắt khỏi khuôn mặt của Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó ở giữa kết giới, giống như đang cố gắng để không bị phân tâm, dặn đi dặn lại Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, ngươi cẩn thận một chút kẻo ngã xuống đấy... Linh lực vừa truyền ban nãy còn đủ dùng không?"

"Ừ."

Cái động này cao thật sự, lúc đi lên cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng giờ nhìn xuống chỉ thấy một mảng đen sì, hệt như một cái hồ sâu không thấy đáy. Lúc nãy Ngụy Vô Tiện đạp rơi chút đất đá cũng phải đợi vài cái chớp mắt mới nghe thấy tiếng vang khi vật chạm đất. Cửa động cũng không lớn, hai người qua thì còn thừa, chứ ba người đã có chút chật chội rồi. Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy mình giống hệt một con ếch đang ngồi dưới đáy một cái giếng bị lấp mất miệng vậy, muốn dùng kiếm mở rộng cái cửa động để dẫn người ra ngoài. Một tay hắn dùng sức bám lấy vách đá, tay còn lại nắm chặt chuôi của Tùy Tiện, khẽ hít vào một hơi, kéo mũi kiếm ra xa một chút, thầm niệm kiếm quyết. Ngay sau đó, Tùy Tiện bên trong kết giới và Tị Trần bên ngoài đồng thời bị thúc giục, thân kiếm 'leng keng' nhẹ rung lên, như là bị ai lôi kéo, cùng nhau đâm vào vị trí trung tâm của kết giới. Lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện nóng dần lên, linh lực bắt đầu lưu chuyển, lấy lòng bàn tay làm trục, cuồn cuộn dồn đến mỗi khớp ngón tay. Ngụy Vô Tiện nắm chặt kiếm chờ phát lực, nén giọng khẽ quát:

"Phá cho ta!"

Trong phút chốc, dường như có hàng ngàn hàng vạn kíp nổ được đốt cháy cùng một lúc, gió lốc nổi lên, đập thẳng vào vách sa thạch dưới chân, phát ra tiếng ầm ầm vang vọng khiến lòng người sợ hãi, thân kiếm nhẹ nhàng 'cạch' một tiếng, đâm thẳng vào kết giới vốn dĩ cực kỳ rắn chắc.

Đúng là có hi vọng.

Gió thổi bung tóc mai đang lòa xòa của Ngụy Vô Tiện, để lộ ra vầng trán bóng loáng của thiếu niên cùng với đôi mắt đen láy như đang phát sáng rực rỡ trong đêm tối. Mặt ngoài của kết giới nhận phải một kích xuyên thủng từ phía trong, bắt đầu xuất hiện một vết rạn rồi lan dần ra xung quanh, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cảm giác như nó sẽ sụp đổ rồi tan rã trong chớp mắt, thả những người đang bị nhốt ra ngoài. Ngụy Vô Tiện phấn khích quay đầu lại nói:

"Lam Trạm, ngươi nhìn..."

Nửa câu sau của hắn nghẹn ở khóe miệng, toàn thân run rẩy giống như bị ai đó dội cho một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống chân. Sắc mặt của Lam Vong Cơ tái nhợt đến mức không chịu nổi, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng màu máu cực nhạt, bàn tay đang bám lấy vách đá nổi đầy gân xanh, đáy mắt tối sầm, lồng ngực nhẹ nhàng nhấp nhô. Dường như phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đang nhìn mình, y hơi nghiêng mắt sang hướng khác, mặt không đổi sắc mà lau đi vết máu tràn ra bên khóe miệng, khàn giọng nói:

"Tiếp tục."

Một câu này vừa khàn khàn lại nghèn nghẹn, không còn trầm thấp từ tính như thường ngày, giống như tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, khí huyết đang dâng lên cuồn cuộn, phải cố gắng lắm mới đè xuống được từng búng máu tanh đang muốn trào dâng bóp nghẹt cuống họng, ép bản thân phải gắng gượng giữ lấy một tia tỉnh táo, giả bộ bình tĩnh nói chuyện với hắn.

"Kết giới này được duy trì bằng linh thức cùng tinh khí, linh lực mà tiểu phu quân của ngươi bị hút mất cũng có một phần trong đó đấy. Nếu ngươi cưỡng ép phá vỡ nó, y đương nhiên cũng sẽ chịu phản phệ."

Hắn đây là đang cưỡng ép phá vỡ nó, không phải trò đùa.

Hắn đang khoét sâu vào linh mạch của Lam Vong Cơ...

Thường ngày Lam Vong Cơ là người có khả năng chịu đau cực kỳ kinh khủng, ngay cả khi tay bị cắn thủng lưu lại hai cái lỗ sâu hoắm đầy máu, lâu như vậy không khép được miệng, trên mặt lại vẫn có thể điềm nhiên như không. Nhưng nhìn dáng vẻ trước mắt này, mi tâm khẽ cau, sắc mặt tái nhợt, kết giới rạn nứt càng nhiều thì y càng mím chặt môi hơn, lồng ngực phập phồng gấp rút. Bất kể là thứ gì cũng đều chứng tỏ rằng y đang rất đau...

Không, hẳn là phải đau đớn đến mức cực hạn rồi.

Mấy ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy Tùy Tiện run lên, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, không đủ can đảm dùng linh lực tiếp tục phá vỡ kết giới nữa. Cảm giác hối hận vô biên dâng lên trong lồng ngực, tựa như một cơn thủy triều hung hãn không ngừng cắn nuốt lấy hắn. Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ rằng, sẽ có lúc mà một người đau đớn thì chính mình cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau xuyên tim thế này. Hệt như có ai đó cầm dao nhọn mà rạch từng bó cơ thớ thịt trước lồng ngực ra, sau đó từng nhát từng nhát một đâm thẳng vào trái tim đang nảy lên kịch liệt phía trong.

Lam Vong Cơ nhận ra tình trạng của hắn không ổn, giương môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không khống chế được mà ho khan một tiếng, trực tiếp ho ra máu, thứ dịch thể đỏ au tanh tưởi kia vương đầy khóe môi. Y khẽ hít vào một hơi, chậm rãi nói:

"Tiếp tục đi, đừng ngừng lại."

Ngụy Vô Tiện cứng đờ:

"Ta..."

Lam Vong Cơ nâng mắt lên, bóng hình của hắn khắc sâu trong đáy mắt dịu dàng của y. Đồng tử màu lưu ly cực nhạt kia chẳng hề có lấy một tia trách móc, chỉ có mình sự ủng hộ tuyệt đối đong đầy. Cánh môi rướm máu khẽ nhúc nhích, không nói ra nổi dù chỉ một chữ, nhưng chỉ cần nhìn khẩu hình khi phát âm của y thôi cũng đủ khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện thắt lại.

Y nói.

Ngụy Anh, nghe lời...

Một câu này dường như đã kéo hồn Ngụy Vô Tiện về, khiến hắn dồn sức ổn định tâm trí. Chớp mắt một cái, linh lực lại cuồn cuộn dâng lên trong lòng bàn tay đang siết chặt của thiếu niên, hệt như một cơn thủy triều điên cuồng mà đánh úp vào chuôi kiếm đang nắm thật chắc, thân kiếm rung động mãnh liệt, cùng với đó là Tị Trần ở bên ngoài kết giới cũng cùng nhau phát lực.

"Thời gian phá vỡ kết giới càng kéo dài, y sẽ càng đau đớn."

"Ngươi... nhẫn tâm nổi không?"

Hốc mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, cắn chặt răng, đồng tử như muốn nứt ra đến nơi, thúc giục linh lực toàn thân dồn đến lòng bàn tay, tiếng gào thét phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng phun trào, nhưng lên tới miệng lại chỉ còn là tiếng "hừ hừ" thấp giọng thở gấp.

Nhanh lên nào...

Nhanh lên nào!!!!

Nhanh thêm chút nữa đi a a a a a a a a a a a a a a a a!

Tại sao lại chậm như vậy!!!!!!!!!!!!!!!

Lam Trạm sắp... sắp....

Móng tay của Ngụy Vô Tiện gần như khảm vào thân kiếm, hổ khẩu* thậm chí bị lực chấn động khi phá vỡ kết giới dội ngược lại đến mức nứt cả ra. Nhưng chút đau đớn đó làm sao mà sánh bằng cảm giác trái tim đang bị khoan từng lỗ một kia, ngược lại còn khiến Ngụy Vô Tiện nôn nóng đến mức hận không thể vung chân đạp một đạp khiến cái kết giới quỷ quái này nát bét. Nhưng mà đương nhiên hành động đó làm gì có tác dụng, trong cái cục diện tiến thoái lưỡng nan này thì chỉ có thể dùng linh lực phá vỡ kết giới mới có thể tìm được đường sống.

(*Hổ khẩu: Khoảng da thịt giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Viền mắt của Ngụy Vô Tiện nhức nhối vô cùng, tơ máu nơi đáy mắt như muốn tràn ra khỏi khóe mi, càng vận chuyển linh lực thì trong lòng hắn càng trở nên lạnh lẽo. Hắn kinh hãi phát hiện được chuyện không hay đang xảy ra ở đây là gì.

Không đủ linh lực...

Nếu hai người hợp sức phá kết giới này, chắc chắn là đủ linh lực.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vừa mới truyền linh lực cho Lam Vong Cơ nguyên một đêm để giúp y hạ sốt, vừa rồi cũng chia cho y một phần linh lực để tự bảo vệ mình, bây giờ đã giống hệt như một ngọn đèn cạn dầu, sự mệt mỏi dâng lên rõ ràng. Nhưng cho dù hắn nghỉ ngơi cũng không cách nào khôi phục linh lực, dù sao thì thời gian trong kết giới này cũng đã bị Huyễn yêu giữ lại không cho trôi đi, linh lực trong cơ thể bọn họ chắc chắn không thể trở về trạng thái tốt nhất như lúc trước.
Lồng ngực Ngụy Vô Tiện lập tức căng lên, trái tim đập cực nhanh, làm cách nào cũng không thể dẫn ra thêm một tia linh lực từ trong cơ thể. Hắn gấp đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, khóe mắt liếc về phía Lam Vong Cơ sắc mặt ngày càng tái nhợt, từng giọt máu tí tách rơi xuống cùng với bụi đá đen ngòm, suýt chút nữa nôn nóng đến mức thổ huyết. Đỉnh động nơi có kết giới chịu chấn động phát ra những tiếng răng rắc thanh thúy, từng mảnh vỡ nhỏ vụn ào ào rơi xuống, văng đầy mặt và cổ Ngụy Vô Tiện, chật vật kinh khủng. Nhưng mà hắn đang vừa tức vừa vội, dường như là lửa giận công tâm, tay cầm kiếm cũng run lên.

Còn thiếu một chút...

Chỉ một chút nữa thôi!

Dù sao cũng đừng...

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, chỉ còn tiếng ai đó nhẹ nhàng hít thở vang lên bên tai hắn. Ngụy Vô Tiện được cái ôm từ phía sau mang theo chút lạnh bao bọc lấy, lưng tựa sát vào lồng ngực đối phương, có thể nghe thấy cả tiếng trái tim của y đang đập từng nhịp. Cằm dưới tinh tế của thiếu niên vừa vặn đặt ngay ở đầu vai hắn, khiến cho khớp xương của Ngụy Vô Tiện phát đau, rồi lại dùng sức mà ôm chặt lấy hắn. Thanh âm khàn khàn quen thuộc vương vấn bên tóc mai rồi dịu dàng truyền vào tai hắn:

"Đừng cuống."

Ngón tay của Ngụy Vô Tiện run lên, những giọt nước mắt lấp lánh dường như chuẩn bị trào ra khỏi khóe mi đỏ ửng. Tay trái của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau chẳng có lấy một kẽ hở, bao bọc lấy những đường vân trên chuôi kiếm, gắn bó khăng khít không thể tách rời.

Ngụy Vô Tiện bị thương tay trái, cho nên cầm kiếm tay phải. Mà vết thương của Lam Vong Cơ lại nằm ở tay phải, tay trái ngược lại vừa vặn luồn vào khe hở giữa những ngón tay cầm kiếm của hắn, đan chặt không buông.

Dường như bắt đầu từ khi sinh ra, bản thân hai người vốn đã nên hòa hợp gắn bó như vậy...

Tiêu ký trước ngực hơi nóng lên, cuồng phong nổi lên từ kết giới không ngừng quất qua khuôn mặt đang kề sát nhau của hai người. Những sợi tóc trước trán bay tán loạn, những mảnh sáng vỡ vụn vương vãi trên khuôn mặt vẫn còn ngây ngô, vô cùng lóa mắt. Lam Vong Cơ thấp giọng nói:

"Nhân giới sinh định."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong chốc lát:

"Nhân giới sinh định..."

Tị Trần cảm nhận được khí tức của chủ nhân, thân kiếm lập tức bừng sáng.

"Ý tích nghiêm minh."

"Ý tích... nghiêm minh."

Lam Vong Cơ hít vào một hơi, thanh âm bắt đầu trở nên nặng trĩu:

"Tâm thần hợp nhất."

Linh lực bùng lên nơi những ngón tay đang nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, giống như tất cả linh lực mà lúc trước Ngụy Vô Tiện truyền cho y giờ đang ào ào tách ra, ùn ùn rót vào trong thân thể của Ngụy Vô Tiện!

Linh lực một lần nữa tràn ngập tứ chi khiến Ngụy Vô Tiện run lên. Thân kiếm Tùy Tiện cũng một lần nữa linh quang bạo khởi.

"Tâm thần hợp nhất..."

Ngụy Vô Tiện gầm lên một tiếng, gần như đứt hơi khản tiếng:

"Cái kết giới quái quỷ này!!!!!"

"Mau phá cho ta!!!!!!"

'Keng!'

Hai thanh lợi khí kết hợp với nhau, tạo thành một tiếng vang thanh thúy. Lúc mũi kiếm Tị Trần và mũi kiếm Tùy Tiện chạm vào nhau cũng là lúc mà kết giới bị phá...

Trong chớp mắt, kết giới vỡ tan tành, rơi lả tả từ trên đỉnh động xuống dưới!

Hai mắt đã sưng đỏ của Ngụy Vô Tiện lập tức sáng ngời, mừng như điên nói:

"Vỡ rồi vỡ rồi! Lam Trạm ngươi xem, ngươi mau nhìn..."

Nhưng mà người phía sau chẳng hề đáp lại hắn, đến ngay cả mấy ngón tay đang đan vào nhau cũng vô lực mà buông lỏng ra, khiến cho lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, dường như thiếu đi cái gì đó. Ngụy Vô Tiện trợn mắt nhìn vết máu đỏ thẫm đang nhiễm đầy phân nửa bả vai mình, máu này đương nhiên không phải của hắn, vậy thì chỉ có thể là của người vừa tựa lên vai hắn mà thôi... Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy thắt lưng trĩu xuống, bỗng dưng theo phản xạ mà túm lấy sợi mạt ngạch đang buộc bên hông, quay phắt đầu lại khàn giọng gào lên:

"Lam Trạm, đừng ngủ!!!! Tỉnh lại mau!!!!"

Cả người Lam Vong Cơ mềm nhũn, chẳng hề có chút phản ứng, bị sợi mạt ngạch quấn quanh thắt lưng treo lơ lửng giữa không trung, từng vệt máu đỏ tung tóe trên y phục trắng xóa, tựa như hồng mai nở rộ giữa trời đông đầy tuyết. Máu tươi từ miệng vết thương chảy ròng ròng, trượt theo ngón tay thon dài tí tách rơi xuống dưới. Kết giới dần dần bị phá vỡ mất bao nhiêu lâu thì Lam Vong Cơ cũng phải chịu phản phệ ngần ấy thời gian. Cho dù là thế, nhưng y vẫn...

Mạt ngạch nhỏ nhỏ dài dài, bị sức nặng kéo căng, 'phập' một tiếng ghim sâu vào lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, tạo thành một vết máu thật sâu. Ngụy Vô Tiện sốt ruột đến sắp phát điên rồi. Kết giới rõ ràng là đã bị phá, chỉ còn thiếu một bước là có thể thoát ra, nhưng linh lực của hắn đã cạn kiệt rồi, không thể nào mà ngự kiếm bay lên nữa. Hai người treo lơ lửng ở gần cửa động, phía dưới là một mảng đen sì, nếu như rơi thẳng từ độ cao này xuống, dù không chết cũng tàn phế!

"Mẹ nó chứ!"

Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, cố sức túm chặt lấy mạt ngạch kia, trong lòng ngàn vạn lần trách móc tại sao Lam gia lại làm cái mạt ngạch mảnh như vậy, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì thứ đồ chơi này cũng coi như tương đối chắc chắn, bằng không...

'Phựt!'

Ngụy Vô Tiện thảng thốt trừng lớn mắt, một mảnh nhỏ của kết giới vỡ nát kia vừa bay ngang qua cắt đứt mạt ngạch, sức nặng trong tay hắn trong nháy mắt đã biến mất, đẩy ngược thân thể hắn ra sau, lưng va vào vách đá. Máu chảy vương vãi từ vết cắt trong lòng bàn tay, nóng bỏng dọa người. Bóng hình trắng như tuyết kia lập tức rơi vào màn đen vô cùng vô tận bên dưới.

"Chết tiệt!"

Sau khi Ngụy Vô Tiện hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì không chút do dự xoay người nhảy xuống. Tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng trong động, giống như một làn khói cuồn cuộn lan tỏa khắp không gian.

"Lam Trạm!!!!!!!!"

'Vút...'

Thân kiếm màu bạc sáng lên, trong chốc lát nhanh như tia chớp bay từ trên cửa động xuống, xuyên qua màn đất đá đang ầm ầm rơi, xé rách cơn cuồng phong còn chưa kịp tan. Sau đó, Tị Trần nhẹ nhàng hãm lại tốc độ, vững vàng mà đón lấy hai người đang rơi thẳng xuống. Thân kiếm vốn nặng nề lại dễ dàng nâng hai người như nâng hai sợi lông chim, lưỡi kiếm rung lên từng hồi, giống như đang đáp lời.

"Khụ!"

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp hoàn hồn ho một tiếng, vội vàng thở gấp mấy hơi, ôm chặt người mà hắn đang siết lấy cổ tay vào lòng. Lúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên người đối phương, nhoáng một cái nước mắt tuôn đầy mặt. Ngụy Vô Tiện không thèm để ý mặt mũi mà khóc lớn, ghì chặt khuôn mặt lạnh lẽo của Lam Vong Cơ vào hõm cổ mình, giống hệt như tình cảnh lúc đó, người này cố chấp nhảy xuống mà cứu hắn. Cánh môi của hắn không ngừng run rẩy, giọng nói lí nhí yếu ớt, giống như chẳng còn tí sức lực nào.

"Tị Trần giỏi lắm. Chủ nhân của ngươi... đúng là làm ta sợ muốn chết!!!"

Ngụy Vô Tiện khịt khịt cái mũi, thu Tùy Tiện vào vỏ kiếm đang đeo bên hông, ôm chặt lấy người trước ngực, gió ngược chiều thổi mạnh khiến tóc hắn bay tán loạn. Hai người được Tị Trần nâng lên, bay ra khỏi động,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net