72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

72.

Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ một đại nam nhân ăn bánh còn cần người đút thì đúng là chẳng ra thể thống gì, lại còn cộng thêm bầu không khí yên tĩnh bất chợt cùng vẻ mặt kỳ quái muốn nói lại thôi của mấy người kia, cuối cùng vẫn là cực kỳ xấu hổ mà cầm lấy cái bánh trong tay Lam Vong Cơ, nói:

"Cũng không nóng lắm, để ta tự ăn."

Cũng may Lam Vong Cơ cũng không cố chấp nữa, chỉ "ừ" một tiếng rồi đưa cái bánh lại cho hắn. Bàn tay y khựng lại một chút, lần này đi đường nên Ngụy Vô Tiện mặc áo ngoài có cổ tay buộc hơi chặt, Lam Vong Cơ thuận thế giúp hắn cuốn cao tay áo lên một chút, sợ nó dính phải dầu.

"Không sao đâu, bẩn thì giặt, giặt là sạch mà." Ngụy Vô Tiện cười nhạo: "Lam gia các ngươi đúng là quan trọng hóa mấy chuyện cỏn con này."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ nâng mắt lên, lẳng lặng nhìn hắn, nói:

"Bây giờ ngươi cũng là người Lam gia đấy."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn sờ sờ cằm, nghĩ thầm Lam Trạm nhập vai diễn nhanh thật đấy, bèn phối hợp gật đầu:

"Ừ nhỉ... Đúng rồi."

Lam Vong Cơ gật đầu, vô thanh vô tức nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt bình thản mà quét một vòng qua mấy người xung quanh, cực kỳ tự nhiên, giống như mọi chuyện vốn dĩ nên là như vậy. Ngụy Vô Tiện bất ngờ bị y nắm tay thì cũng có chút cự nự, dù sao thì nếu không có việc gì hai người cũng sẽ không bỗng dưng cầm tay nhau, như vậy thì quái lạ lắm. Nhưng việc hai người đến Vân Mộng lần này lại không thể nói với người khác là Lam Vong Cơ bị mất hết linh lực, cần đến tìm thuốc dẫn để giải quyết vấn đề, cho nên chỉ còn cách nói với mọi người là "Bỗng dưng nổi hứng muốn dẫn đạo lữ về Vân Mộng chơi một chuyến" thôi.

"Cũng đâu nhất thiết phải nắm chặt như thế, hai nam nhân lớn vậy rồi đi đường còn phải dắt tay nhau..."

Ngụy Vô Tiện dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được than thở một câu, vô thức giãy giụa chút chút, nhưng cũng không vung tay ra. Lam Vong Cơ thấy vậy thì siết chặt tay hơn, muốn rút ra một chút cũng không được. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ thôi cứ kệ y vậy, bèn tâm bình khí hòa bị người ta nắm tay dắt đi.

Cái miệng đang há hốc của Lục sư đệ được Tam sư đệ nâng lên khép lại, Tứ sư đệ thì lẳng lặng quay mặt sang ném cho những sư đệ khác một cái nhìn, trong lòng không ngừng phỏng đoán. Hai đầu lông mày nhíu lại từ nãy đến giờ của Giang Trừng cũng không có dấu hiệu thả lỏng ra, giống như vừa nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ vậy, sắc mặt cũng dần trở nên kỳ quái, cũng không hẳn là ghét bỏ, chỉ là có chút nghi ngờ thôi. Khóe miệng Giang Trừng khẽ giật giật, một đống lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nuốt ngược vào bụng, một câu cũng không nói. Ngụy Vô Tiện người này thành thân với Lam Vong Cơ, chẳng ai biết nửa tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ mọi thứ lại trở nên kỳ lạ như vậy. Cũng không ai dám tùy tiện hỏi đây là chuyện quái quỷ gì, dù sao mọi chuyện cũng đã định rồi, ai cũng không thể xen miệng vào mà nhiều lời. Bây giờ Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã là đạo lữ danh chính ngôn thuận, là phu thê tương thân tương ái, trong mắt tất cả mọi người sự thật là như vậy. Cho dù hai người tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao mối quan hệ này cũng đã được trưởng bối thừa nhận, bái đường cũng bái rồi, gia phả cũng nhập rồi, còn nói nhiều làm gì.

"À...." Lục sư đệ bừng tỉnh đại ngộ: "Đệ biết rồi!"

Ngụy Vô Tiện nheo mắt thầm nghĩ, đệ biết cái gì mà biết, lần nào đệ tỉnh ngộ cũng tỉnh ngộ toàn những chuyện chẳng có gì tốt đẹp cả.

Quả nhiên, Lục sư đệ bỗng dưng cười ngốc hai tiếng, đôi mắt sáng lên, thẳng tắp nhìn vào Ngụy Vô Tiện.

"Đại sư huynh, chẳng phải đây là lại mặt trong truyền thuyết hay sao!"

"..."

Ngụy Vô Tiện bỗng dưng rất muốn khâu mồm tên tiểu tử này lại.

Lần trước thì là "Cô gia", lần này thì là "Lại mặt".

Lại mặt chẳng phải là về nhà ngoại sao, chính là người đã xuất giá rồi mấy ngày sau về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Nhưng cả hai bọn họ đều là nam tử, dùng từ này mà nói đúng là có chút kỳ quái. Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ bản thân mình là gả sang nhà bên đó, chỉ cho rằng hai bên bình bình đẳng đẳng mà ra một nghị quyết hữu hảo, để cho Ngụy Vô Tiện vào ở rể Lam gia. Ngụy Vô Tiện vỗ 'bộp' một tiếng lên đầu Lục sư đệ, mắng:

"Nói cái quái gì đấy. Lại mặt cái gì mà lại mặt? Ta đây là mang Lam Trạm về nhà chơi một chuyến."

Lục sư đệ bị gõ đầu, tủi tủi thân thân mà "Ôi chao" một tiếng, xin tha:

"Đại sư huynh, đệ sai rồi, huynh đừng đánh đệ!"

Bình thường ấy, mấy sư huynh đệ trong lúc đùa giỡn động chân động tay là chuyện bình thường, nhất là Lục sư đệ nhỏ tuổi nhất thường xuyên bị các sư huynh kẹp đầu dúi xuống mà vò vò tóc. Ngụy Vô Tiện đã lâu không gặp họ, cực kỳ ngứa tay, đang muốn xoa xoa cái đầu nhỏ kia một chút, nhưng lại bị người bên cạnh nhẹ nhàng giữ tay lại. Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

"Đừng bắt nạt đệ ấy."

Ngụy Vô Tiện cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt nhạt màu kia thì trái tim cũng mềm xuống ba phần. Hắn nghe lời Lam Vong Cơ rút tay lại, "hứ" một tiếng, lẩm bẩm nói:

"Ngươi cũng chiều chuộng đệ ấy quá rồi đấy."

Mấy ngày nay ở cùng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng ít nhiều hiểu được phần nào đó tính tình của y. Lam Vong Cơ vừa thấy mấy tiểu hài tử tuổi nhỏ nhỏ một chút, hoặc là thấy ai đáng thương đều rất dễ mềm lòng, cho nên mỗi lần Ngụy Vô Tiện tỏ ra tội nghiệp nịnh nọt lấy lòng y, y cái gì cũng sẽ chiều theo hắn hết. Bởi thế Ngụy Vô Tiện bây giờ cũng không cố sức lấy cứng chọi cứng với y nữa, dù sao thì lực tay cũng không bằng, mà chính mình cũng đuối lý, nếu còn bắt nạt Lam Trạm đang mất đi linh lực thì cũng quá vô lương tâm đi. Trước mặt Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện luôn có thói quen co được giãn được, trước kia lúc chép phạt trong Tàng Thư Các mỗi lần trêu chọc Lam Vong Cơ cũng không để tâm nhiều như vậy, nói nhăng nói cuội, mấy lời lung tung không có tôn nghiêm như "xin lỗi", "muốn xin lỗi bao nhiêu cũng được", "quỳ xuống xin lỗi cũng chẳng sao" đều nói ra hết, chỉ cần bản thân yêu cầu được một chút lợi lộc thì cái gì cũng nói được.

Lục sư đệ vội vã ôm lấy đầu, nhưng lại không bị đánh nữa, giương mắt lên đã nhìn thấy đại sư huynh nhà mình thường ngày giống sơn tặc ngang ngược lúc này chẳng biết là bị vuốt thuận cái lông nào, trở nên cực kỳ dễ bảo, Lam nhị công tử nói gì nghe nấy. Trong chốc lát tiểu tử này cảm thấy vui mừng muốn chết, chỉ còn kém nước nhào qua ôm lấy đùi Lam Vong Cơ mà bày tỏ lòng biết ơn. Tiểu tử ôm lấy diều, thanh âm giòn tan:

"Đa tạ cô gia!"

Ngụy Vô Tiện nghe thấy loại xưng hô quen thuộc này, thế nhưng lại chẳng cảm thấy chói tai quá mức nữa. Ngược lại hắn vô thức cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt, giống hệt những chuyện đã xảy ra vào nửa tháng trước. Nhưng mà đúng là giống thật... lúc trước Lam Vong Cơ cũng như thế này này, cũng mua cho Lục sư đệ một con diều mới.

Lam Vong Cơ gật đầu, tựa như cực kỳ hài lòng với loại xưng hô này, lấy bạc vụn trong ngực ra, đặt lên sạp hàng rồi nói với Lục sư đệ:

"Cầm lấy mà chơi."

Lục sư đệ sung sướng nói:

"Vâng, biết rồi ạ!"

Ngụy Vô Tiện 'chậc' một tiếng, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu, cười như không cười mà quay đầu nói:

"Lam nhị công tử, con diều này là ta nhắm trúng trước, tại sao ngươi mua cho đệ ấy mà không mua cho ta hả."

Dù sao thì Lam Vong Cơ cũng đến muộn một bước, không thấy được lúc hai người này cùng nhau túm lấy con diều kia, nghe thấy vậy thì lập tức sửng sốt, hình như không hề biết chuyện Ngụy Vô Tiện cũng thích con diều này:

"Ngươi cũng muốn có?"

Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, muốn trêu y một chút, ra vẻ cực kỳ không vui, nhíu mày nói:

"Đúng vậy, là ta nhắm trúng trước mà."

Lục sư đệ cực kỳ biết thức thời, khom lưng cúi đầu, dùng hai tay nâng diều lên:

"Đại sư huynh, mời nhận lấy."

Ngụy Vô Tiện bật cười, khoát khoát tay:

"Đệ thích thì cầm đi, không tranh với đệ."

Hắn nói là một chuyện, nhưng vẫn cố ý làm khó dễ Lam Vong Cơ, nghiêm túc nói:

"Nhưng mà Lam nhị công tử, chúng ta cần nói chuyện phải trái một chút, ngươi như vậy rất là bất công."

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ bất an run rẩy một chút, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ thản nhiên:

"Ngươi... còn thích cái nào khác nữa không?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc lắc đầu:

"Không có."

Lam Vong Cơ khẽ mím môi, siết chặt tay Ngụy Vô Tiện hơn một chút.

"Đi sang sạp khác."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

"Sang hàng khác làm gì?"

Lam Vong Cơ nói:

"Sang hàng khác, nhìn lại lần nữa."

Ngụy Vô Tiện hiểu ra:

"Nếu như vẫn không thích cái khác thì phải làm như thế nào đây?"

Lam Vong Cơ ngẩn người ra. Một lúc lâu sau, mi tâm của y rất nhanh cau lại thật chặt, giống như đụng phải vấn đề cực kỳ nan giải, suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, cuối cùng thong thả nói:

"Quay về Cô Tô, sẽ tìm giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa:

"Phụt..."

"Ngươi đủ chưa?" Giang Trừng đứng xem nãy giờ, da đầu cũng run lên, cảm thấy không hiểu nổi cái thể loại tán tỉnh này, chẳng biết hai tên kia ăn nhầm cái gì rồi, vì một con diều thôi mà nói đi nói lại mãi. Giang Trừng tiện tay cầm lấy mấy con diều nhét vào ngực Ngụy Vô Tiện, nói: "Cầm lấy, không phải chỉ là một con diều rách thôi sao. Đại nam nhân còn chọn ba lấy bốn, mặt mũi ném đi đâu hết rồi hả?!"

"Ngươi cái người này ăn nói kiểu gì đấy!"

Tiểu cô nương bán diều vốn đang đứng nhìn hai cái công tử ca cực kỳ tuấn mỹ kia thân thân mật mật, lúc này lại nghe thấy thiếu niên áo tím nói không thèm thở phun ra hai chữ "diều rách", khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, hai tay chống nạnh, tức giận nói:

"Cái gì gọi là diều rách, ta và a nương vất vả lắm mới làm ra đấy!"

Giọng nói của người Vân Mộng thật lớn, lúc nói ầm lên tuyệt đối không hề ấp úng tí nào. Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhớ đến lần cầu học năm đó, Ngụy Vô Tiện còn nói với y, những cô nương ở Cô Tô đều nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy sao, khí thế lúc cãi nhau cũng kém những cô nương Vân Mộng một đoạn dài. Lúc này nhìn xem, đúng là không nói quá.

Ngụy Vô Tiện không nhìn nổi nữa, thầm nghĩ sư đệ này của mình đúng là không thể ở cùng nữ hài tử được. Ngụy Vô Tiện rút tay ra khỏi tay Lam Vong Cơ, đứng trước quán cười cười dỗ dành:

"Tỷ tỷ đừng giận, sư đệ này của ta không biết giữ mồm giữ miệng, tỷ ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Dáng vẻ thiếu niên vốn anh tuấn, lúc cười rộ lên càng thêm đẹp, trong vẻ ngây ngô mang theo chút phong lưu chưa tỏ rõ, khiến cho tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, khí thế giận dữ kia lập tức lắng xuống hơn phân nửa, che miệng nở nụ cười, trong giọng nói có vẻ trách móc:

"Ngươi còn nhỏ tuổi hơn cả ta sao, kêu tỷ tỷ thuận mồm như vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, trong giọng nói mang theo vài phần ngoan ngoãn:

"Ôi chao, ta quên mất không nói câu này. Ai đẹp ta đều kêu là tỷ tỷ hết, gọi nhiều quen miệng không đổi được ấy."

Bàn tay đang cầm Tị Trần của Lam Vong Cơ siết chặt lại, hàng mi dài khẽ buông xuống, che đi biểu cảm trong ánh mắt.

Tiểu cô nương cười đến run cả người, xua xua tay nói:

"Thôi bỏ qua, mấy con diều này các ngươi thích thì lấy đi, ngày mai ta lại làm mấy cái khác."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Sao có thể như vậy được, không thể tùy tiện lấy không của tỷ tỷ được, tiền này..." Hắn quay đầu lại bá lấy vai Giang Trừng, vỗ vỗ vài cái, cười nhẹ nói: "Sư đệ, mấy con diều này tính hết lên đầu ngươi nhé?"

"Hừ." Giang Trừng khoanh tay trước ngực, cục diện bế tắc được hóa giải rồi thì sắc mặt mới dịu đi một chút, giống như cam chịu nói: "Cuối tháng đến Liên Hoa Ổ lấy tiền đi, trả ngươi gấp đôi giá."

Tận đến khi mấy sư đệ hớn hở ôm diều đi xa một chút, Ngụy Vô Tiện mới dùng vẻ mặt khoe khoang nói với Lam Vong Cơ:

"Thế nào, có phải là ta rất lợi hại không, nói hai ba câu là đã có thể dỗ người ta hết giận rồi."

Ai ngờ bước chân của người bên cạnh khựng lại một chút, giọng nói cũng lạnh hẳn đi:

"Có gì đáng để vui đâu."

Ngụy Vô Tiện gật gù đắc ý:

"Cái này thì ngươi không hiểu đâu, muốn tạo quan hệ tốt với cô nương gia cũng cần phải học đấy. Tính cách như ngươi, cả đời này có khi còn chẳng sờ được đến tay cô nương nhà người ta ấy chứ."

Hắn vừa dứt lời, bỗng dưng cũng thấy có chút chột dạ. Nói cho cùng thì chính mình cũng đã được sờ qua tay con gái bao giờ đâu, trước mặt Lam Vong Cơ lại còn cứ giả vờ mình thân kinh bách chiến lắm vậy. Khí tức quanh thân Lam Vong Cơ bỗng dưng lạnh lẽo gấp vài phần, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi:

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện có chút ngẩn người, nhận ra mình lại lỡ mồm nói những thứ không nên nói rồi, không nên chọc vào chỗ mà người ta ghét nhất. Hắn rất thích ở cùng Lam Vong Cơ, nhưng lần này người ta xuống núi lại luôn bày ra dáng vẻ không muốn dẫn hắn theo. Ý tứ rõ ràng chính là cho dù có bị "Khế" ràng buộc thì vẫn thấy hắn thật là phiền phức.

Đây...

Trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy có chút chua xót, thầm nghĩ vừa nãy trên thuyền Lam Vong Cơ hỏi mình mấy câu kia, phải chăng là có ý muốn vứt mình lại Vân Mộng, không muốn mang mình về nhà nữa. Lam Vong Cơ không thích mình cứ dính lấy y, đã biết lại còn cứ chủ động sáp lại như vậy chẳng khác nào mang mặt nóng dán mông lạnh, còn đòi hỏi gì nữa. Ngụy Vô Tiện than nhẹ một tiếng, nói:

"Không cần thì không cần, hung dữ như vậy làm gì chứ."

Hắn suy nghĩ một chút, bỗng dưng cảm thấy tâm lý bình ổn lại. Lam Vong Cơ không sờ tay con gái bao giờ, vậy thì đồng nghĩa với việc chỉ mới nắm mình tay hắn thôi. Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, vươn tay ra móc lấy mấy ngón tay Lam Vong Cơ, nói:

"Được rồi mà, là lỗi của ta hết, ngươi đừng giận nữa. Bồi thường cho ngươi này, chịu khó nắm tay ta tạm đi được không."

Một tia ngạc nhiên quét qua đáy mắt của người bị hắn nắm lấy tay. Y dường như không lường trước được, Ngụy Vô Tiện không những không tức giận rồi lơ y đi như bình thường, mà ngược lại còn dỗ dành xin lỗi y. Ngụy Vô Tiện huých nhẹ vai y, cười nói:

"Nhị ca ca, ta biết lỗi thật rồi mà, ngươi đừng giận nữa được không?"

Đáy lòng đang tràn ngập muộn phiền của Lam Vong Cơ như bị một cái móng vuốt mềm mại gãi gãi, làm khối bực bội kia khẽ nứt dần ra, sau đó hoàn toàn sụp đổ. Y trở tay nắm chặt lấy mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện, mím chặt môi, không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện lén lút đánh giá sắc mặt y, vẫn cảm thấy người ta còn giận mình, bất an mà nhéo nhéo ngón tay Lam Vong Cơ, nói:

"Hết giận chưa...?"

Lam Vong Cơ buông hàng mi dài xuống, không đáp lại. Ngụy Vô Tiện lại nhéo nhéo tay y, chán nản hít vào một tiếng:

"Vẫn còn giận thật à."

Lam Vong Cơ đang muốn trả lời thì thấy có thứ gì ấm áp chạm lên mặt mình, có chút kinh ngạc mở to mắt. Mấy thiếu niên kia tự giác cách xa bọn họ một quãng, đi phía trước ríu rít trò chuyện. Lúc này đoàn người đã đi xuyên qua chợ, băng qua vài cái ngõ nhỏ không người, chuẩn bị đến cửa lớn của Liên Hoa Ổ. Ngụy Vô Tiện sau khi hôn xong còn phải ngoảnh lại xem có ai nhìn về hướng này không rồi mới cười hì hì nói:

"Hết giận chưa?"

Hắn phát hiện ra Lam Vong Cơ cực kỳ thích được hôn, mấy lần trước chỉ cần hôn vài cái là lập tức hết giận, cho nên tuy là không đoán được tâm tư của y, nhưng hôn một chút chắc cũng không sao. Lam Vong Cơ còn chưa hồi phục tinh thần, trăm triệu lần không dám tưởng tượng Ngụy Vô Tiện dám chủ động hôn mình giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hai vành tai lập tức đỏ ửng, thấp giọng nói:

"Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện "chẹp" một tiếng, nhìn nhìn người trước mặt. Tiếp đến, hắn nhanh như chớp vươn tay ra ôm chầm lấy cổ Lam Vong Cơ, hôn bẹp một phát lên đôi môi nhạt màu kia.

'Chụt.'

Nụ hôn này vừa ướt át vừa mềm mại, lại còn mang theo tiếng nước rất nhỏ, cánh môi ngọt ngào lướt qua, khiến cho trái tim Lam Vong Cơ tê dại, suýt chút nữa không kìm chế được mà siết chặt người kia trong lồng ngực rồi hôn sâu. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không ý thức được bản thân mình vừa làm chuyện khiến người ta sợ hãi đến mức nào, chỉ nhìn y chằm chằm không thèm chớp mắt, rầu rĩ gãi gãi cái gáy, nói:

"Nếu vẫn còn chưa hết giận thì ta đây hết cách rồi đấy."

Lúc hắn ở trước mặt Lam Vong Cơ không dám ngựa quen đường cũ dùng mấy chiêu trò thường ngày hay dỗ dành tiểu cô nương, vẫn cảm thấy chẳng bao giờ đoán nổi tâm tư người này, nhỡ may làm bậy lại khiến người ta giận hơn thì sao, cho nên chỉ có thể thử từng cách một. Nhưng mà lúc này, lồng ngực Lam Vong Cơ đang phập phồng không ngừng, dù chỉ là rất nhỏ, giống như vừa phải chịu đả kích thật lớn hay là xấu hổ đến mức không nói nên lời vậy, làm cho Ngụy Vô Tiện nghĩ đi nghĩ lại nhìn tới nhìn lui cũng chẳng hiểu tại sao. Nói cho cùng thì Ngụy Vô Tiện người này cũng chẳng dễ thẹn thùng xấu hổ như những người khác, chỉ cần không có ai nhìn thấy thì hôn một chút cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy cổ tay mình bị siết chặt. Tiếp đến, hai người chuyển bước sang hướng khác rồi dừng lại trong một ngõ nhỏ. Mấy thiếu niên đang đi càng lúc càng xa kia hình như không chú ý đến hai người chẳng biết đã tách ra khỏi "đám đông" từ khi nào rồi.

Cũng không biết vạt áo màu đen kia khẽ run rẩy trong chớp mắt, sau đó không một tiếng động bị bóng áo trắng chắn lại, kéo đến bên tường, rồi sau đó thân ảnh của hai người sát lại với nhau, cho đến khi hòa thành một khối:

"Cái... ưm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net