78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

78.

Tay Lam Vong Cơ che kín hơn chút nữa, ôm chặt người vào trong lồng ngực, trái tim đập điên cuồng.

Hồi xuân cung đồ sống dưới kia cũng không đến mức làm y phải xấu hổ. Nói cho cùng, chỉ cần tâm tĩnh như nước thì dù nhìn đến cái gì tâm cũng tĩnh như nước. Chẳng qua là Ngụy Vô Tiện phản ứng mạnh mẽ như vậy, đến mặt cũng tái nhợt đi, khiếp sợ giống như thấy quỷ vậy, khiến cho Lam Vong Cơ thoắt cái nhận ra một chuyện...

Có phải là Ngụy Vô Tiện...

Thật sự không biết trong lúc đó, nam nhân và nam nhân, còn có thể làm như vậy?

Bởi vì "Khế", trước khi xuất phát đến Vân Mộng để đón Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm, y đã từng xem qua vài cuốn sách, tìm hiểu một chút cái gọi là đạo làm chồng. Trong lúc đó cũng vô tình lật tới vài trang, nhiều nhiều ít ít nhắc đến một số chuyện... một số chuyện phòng the. Mấy chuyện này lần đầu y biết đến, lại chẳng quy phạm cho lắm, nhưng nói chung là y cảm thấy xem một chút để biết cũng không phải là chuyện quá xấu. Dù sao nếu cái gì cũng không biết, làm người ta bị thương chỗ nào đó thì chẳng phải là rất khó chấp nhận sao. Y xem lướt qua một lần, vành tai ửng hồng, chớp mắt đã xem xong rồi, thật sự không dám nghiên cứu kỹ, lập tức vội vàng tìm cuốn khác để xem.

Lam Vong Cơ còn tưởng Ngụy Vô Tiện chắc chắn hiểu biết hơn y, đến ngay cả chuyện hôn môi cũng luôn tỏ ra mình là người thân kinh bách chiến. Cho nên lúc dưới địa đạo, sau khi hai người da thịt thân mật, Ngụy Vô Tiện nói đó là lần đầu tiên của hắn, Lam Vong Cơ cũng có chút sửng sốt. Nhưng thấy Ngụy Vô Tiện nghiêm túc chắc chắn như vậy, Lam Vong Cơ lại cho rằng cũng tại mình hiểu biết không đủ sâu rộng, mười phần tin cả mười. Nhưng bây giờ xem ra, hình như có chút sai sai...

Tiếng rên rỉ bên dưới xà ngang vẫn không ngừng vang lên, hòa cùng với tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân, phảng phất còn có cả tiếng nước lép nhép khi rút ra đâm vào. Tiếng nức nở lúc thì nỉ non khi thì khàn đặc của thiếu niên rót thẳng vào tai, thỉnh thoảng còn có vài tiếng hừ nhẹ đau đớn kèm theo mấy câu cầu xin tha thứ. Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện vẫn còn mờ mịt, đôi mắt đen láy lúc này chẳng còn chút ánh sáng, ảm đạm giống hệt một mảnh hồ sâu hun hút chẳng thấy đáy, mấy ngón tay đang níu lấy vạt áo Lam Vong Cơ trắng bệch run rẩy. Dường như lúc này ba hồn bảy vía của hắn đều bay đi mất rồi, còn mỗi cái xác ở lại. Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, trái tim vẫn đập nhanh không cách nào khống chế được, nhất là khi Ngụy Vô Tiện dùng tư thế ỷ lại như vậy mà nép vào trong ngực y, y chỉ hận không thể giấu hắn đi, khảm hắn vào sâu trong từng tấc da thịt.

"Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ghé sát vào tai Ngụy Vô Tiện, thanh âm trầm thấp từ tính, nửa là dỗ dành nửa là cưỡng ép mà che kín mắt hắn lại, không muốn để cho hắn nhìn thấy những hình ảnh dâm mỹ quá mức kia nữa. Người trong ngực nghe được giọng nói của y thì hốt hoảng giật mình một cái, trong nháy mắt hoàn hồn. Ngụy Vô Tiện ngẩng phắt đầu lên, đưa tay che kín tai Lam Vong Cơ lại.

Lam Vong Cơ sững sờ tại chỗ.

Sắc mặt của thiếu niên vẫn vô cùng tái nhợt, hai mắt giống như chịu đả kích thật lớn mà trợn to, đuôi mắt phiếm hồng, liều chết che kín lỗ tai y. Lồng ngực Ngụy Vô Tiện phập phồng kịch liệt, nét mặt mờ mịt dần chuyển sang nghiêm túc:

"Không cần nghe."

Lam Vong Cơ vẫn không hiểu lắm, nhưng những thanh âm dâm mỹ bên dưới chỗ họ đang nấp cũng bị Ngụy Vô Tiện dùng lòng bàn tay chắn lại hơn phân nửa, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập đang dần ổn định của Ngụy Vô Tiện truyền đến. Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng xuống thật thấp, cố che giấu đi vẻ bối rối hoảng hốt, mạnh mẽ ngụy trang bằng giọng cực kỳ nghiêm túc:

"Không sao đâu, ta cũng chỉ vừa mới biết nam nhân trong lúc đó có thể làm như vậy."

Lam Vong Cơ: "..."

"Cũng"... là ý gì cơ?

Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn thẳng vào mắt y, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng vẽ nên một mạt cười nhẹ, rồi lại giống như bản tính trẻ con thường ngày mà buông lời trêu chọc:

"Lam Trạm, ngươi không bị dọa sợ đấy chứ?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện thấy y sửng sốt nhìn chằm chằm mình như vậy, dường như có chút không biết làm cách nào, thở dài một tiếng, dùng hai tay đang bịt kín tai y mà kéo đầu y lại gần, dịu dàng mà hôn hôn lên khóe mắt Lam Vong Cơ, nói:

"Được rồi, đừng sợ."

Hắn dừng lại một chút, buông một tay ra rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng Lam Vong Cơ, thì thầm những lời an ủi:

"Hôm nay đúng là ta không nên dẫn ngươi đến chỗ này..."

Lam Vong Cơ im lặng, nhưng vẫn phối hợp theo, vươn tay ôm kín lấy Ngụy Vô Tiện, ép mặt hắn vùi vào lồng ngực mình. Ngụy Vô Tiện nghĩ mình đã dỗ dành được y ổn thỏa rồi, thở phào một hơi nhẹ nhõm:

"Rồi rồi rồi, ta không nhìn nữa, ngươi cũng đừng xem."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Hóa ra Ngụy Vô Tiện nghĩ y cũng không biết trong lúc đó nam nhân có thể làm như vậy, còn tưởng rằng y bị dọa sợ rồi, nên mới che kín tai còn còn bắt y nhắm mắt lại...

Hai người trên xà nhà ngồi cũng không yên, ôm chặt lấy nhau, tim đập điên cuồng. Mà nam nhân cùng thiếu niên phía dưới cũng đã dần im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập. Một lúc lâu sau, trên giường truyền đến một tiếng nước rất nhỏ khi hai người tách nhau ra cùng với thanh âm rì rầm nói chuyện. Giọng của thiếu niên kia đã khàn đặc, tràn ngập mệt mỏi sau khi xong việc. Cậu hờn dỗi vuốt ve lồng ngực người đàn ông, nói:

"A Kỳ mất tích cũng gần một tháng nay rồi, mười phần có đến chín là bị yêu ma quỷ quái trên núi bắt đi, ngươi cũng đừng nhớ nhung đến nữa."

Người đàn ông nắm lấy tay cậu, trêu chọc:

"Chỉ là một tạp dịch thôi mà, khuôn mặt của hắn cũng xem như có vài phần tư sắc, nên ta mới vừa mắt. Nhưng nếu hắn vẫn không đồng ý là không đồng ý, ta đây cũng lười dỗ dành... Nói đến bản lĩnh lăn giường, làm gì có ai lợi hại hơn ngươi."

Thiếu niên mềm giọng oán trách:

"Lại nói bậy, nếu như có tiểu quan nào đẹp mắt hơn ta, ngươi sẽ di tình biệt luyến nhanh hơn bất kỳ kẻ nào khác ấy."

Hai người đang núp trên xà nhà đồng thời sửng sốt.

Vậy A Kỳ kia... Là tiểu quan? Hay chỉ là tạp dịch thôi?

Thiếu niên kia bị người ôm vào trong ngực sờ soạng một lúc lâu, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, phiền muộn nói:

"Nói cho cùng, ta và hắn cũng coi như là người quen cũ. Một người lớn như vậy bỗng dưng biến mất, nói chung vẫn cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng."

Người đàn ông kia hình như lần đầu nghe thiếu niên nhắc đến chuyện này, ngạc nhiên hỏi:

"Người quen cũ?"

"Trước kia ta và hắn là người cùng thôn, người nhà hắn chính là gia phó của cái gia tộc lớn họ Tào kia. Hắn ấy à, từ nhỏ đã nhát gan, nhưng số lại tốt, được Tào gia chọn làm thư đồng cho tiểu thiếu gia nhà họ."

Thiếu niên nheo mắt nhớ lại, nói:

"Hình như tổng cộng chọn bốn thư đồng, là dựa theo cầm, kỳ, thi, họa mà chọn. Cho nên tên của A Kỳ cũng là lấy từ một trong bốn chữ đó."

Nam nhân tấm tắc khen:

"Tào gia vung tay cũng thật lớn, mới chuyển đến Vân Mộng có hai năm gần đây thôi, nhưng đã lập tức gia nhập hàng ngũ hào môn phú hộ rồi. Chẳng qua A Kỳ không ngoan ngoãn ở lại Tào gia làm thư đồng, lại chạy đến Điểm Hương lâu làm tạp dịch là sao? Loại danh môn vọng tộc coi trọng mặt mũi như Tào gia không để ý sao?"

"Tào gia?" Thiếu niên vuốt ve ngực gã, chế nhạo nói: "Tào gia đã chẳng còn quan hệ gì với hắn nữa rồi, hơi sức đâu mà quản mấy chuyện vặt vãnh này."

Người đàn ông kia hỏi:

"Sao lại nói thế?"

Thiếu niên nói:

"Hai năm trước chỗ chúng ta lụt nặng, tất cả mọi người đều chuyển đi chỗ khác. Tào gia nhà cao cửa rộng, tôi tớ cũng nhiều, không thể dời đi toàn bộ được. Lão thái gia nhà họ lại là một người có duyên với Phật, luôn tu tâm tích thiện, nhân dịp này bèn ban ân cho một đám người hầu, trả khế ước bán thân cho họ, còn cho thêm một ít bạc, để bọn họ tùy ý rời đi. A Kỳ cũng là một trong số đó."

"Về phần vì sao lại đến Điểm Hương lâu..." Thiếu niên kia nhướng mi, giống như có chút cảm khái, thong thả nói: "Còn không phải là vì trong nhà có một người cha ham đánh bài như mạng, chút bạc vụn hắn tích cóp được cũng bị lão ta tiêu xài chẳng còn lại tí nào, còn dùng một tờ khế ước bán luôn cả con mình đi để lấy tiền."

Người đàn ông kia nói:

"Thật ra cũng là một kẻ đáng thương."

"Có thể sống tiếp là đã không tệ rồi, cần gì phải so đo nhiều như vậy." Thiếu niên lắc lắc đầu, chế nhạo: "Ta nói chứ, cũng tại hắn đọc nhiều sách nên mới hỏng đầu, cái này không làm cái kia không làm. Rõ ràng dung mạo xinh đẹp như vậy, tại sao phải chịu kiếp tạp dịch thấp kém chứ, đúng là làm nô tài làm thành quen."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Mỗi người một chí hướng khác nhau thôi.

Người đàn ông chuyển chủ đề, hỏi:

"Đúng rồi, khi nãy ngươi vừa nói... hắn có người trong lòng rồi?"

Thiếu niên liếc gã một cái ngập tràn phong tình, hạ thấp giọng xuống vài phần:

"Ngoài tiểu thiếu gia của Tào gia thì còn có thể là ai chứ?"

Người đàn ông cũng vô cùng hứng thú:

"Tào Tử Hành?"

Thiếu niên gật đầu:

"Đúng vậy, khi Tào gia vừa chuyển đến Vân Mộng không phải còn bày một bữa tiệc lớn sao. Nhà họ vung tay bao hết mấy hương điếm ở đầu phía Đông, mấy tú bà chạy ngược chạy xuôi cũng không đủ người, thế là phân cả A Kỳ đi làm. Ngươi không biết đấy thôi, lúc mà A Kỳ thấy Tào thiếu gia ấy, ánh mắt đó rõ ràng biết bao, đến người mù cũng nhìn ra giữa hai người họ không đơn giản chỉ là tình cảm chủ tớ đâu."

"Hay đấy." Nam nhân cười ha ha: "Ta nghe nói lão gia của Tào gia luôn tự xưng nhà mình là thế gia thanh quý, không thích nhất là dính dáng với mấy loại người không sạch sẽ. A Kỳ nếu muốn chuộc thân rồi bước vào cửa nhà họ thì khác gì đá phải tấm ván sắt."

Thiếu niên đáp:

"Cũng không hẳn. Từ lúc đó trở đi thiếu gia của Tào gia cứ hai ba ngày sẽ đến đến tìm A Kỳ một lần, hai người đóng cửa trong phòng. Ta cũng không biết bọn họ làm cái gì trong đó, lần nào đến cũng ở lại mấy canh giờ."

Nam nhân mờ ám vuốt ve thắt lưng thiếu niên, thản nhiên nói:

"Đến Điểm Hương lâu còn làm chuyện gì khác ngoài chuyện này chứ."

Sắc mặt của thiếu niên có chút ửng hồng, thẹn thùng đến phát cáu đẩy tay gã ra, nói:

"Nam nhân ai cũng cũng giống nhau, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện này."

Ngón tay Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, khóe mắt chột dạ liếc Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh, thầm nghĩ hình như từ lúc ra khỏi địa đạo, lúc nào hắn cũng muốn thân thân mật mật với Lam Vong Cơ, đêm qua cũng phải quấn trong chăn chơi đùa một trận mới bằng lòng. Nhưng mà sắc mặt của Lam Vong Cơ vẫn cực kỳ bình tĩnh, chẳng biết là y đang nghĩ cái gì.

Trên giường lại truyền đến một loạt tiếng hôn môi nhỏ vụn, thiếu niên ậm ờ nói:

"Dù sao thì giấy cũng không gói được lửa, chẳng bao lâu sau thì Tào gia biết chuyện này, chắc là cũng tốn công sức một phen chia rẽ hai người họ. Sau lưng thì ầm ĩ thật lớn, nhưng lại không để tí gió nào truyền ra bên ngoài, những chuyện này cũng là do ta lén nghe được người bên đó nói."

Nam nhân kia giễu cợt:

"Nói là tạp dịch, cũng không biết là đã bò lên giường của ai chưa, Điểm Hương lâu này được mấy người thật sự sạch sẽ chứ. Tào lão gia luôn luôn dè bỉu khinh bỉ hạng người này, nếu như có thể chấp nhận chuyện con trai mình gần gũi với tạp dịch của Điểm Hương lâu mới là chuyện lạ đấy."

Thiếu niên nói tiếp:

"Hơn nữa, con nối dõi dòng chính nhà họ lại ít ỏi như vậy, tất nhiên cũng không chấp nhận việc nam tử cùng nam tử..."

Đang nói dở thì một tiếng thở dốc tràn ra khỏi khóe miệng, thiếu niên nũng nịu lên tiếng:

"Sao lại muốn nữa rồi, bên dưới ta còn đau lắm đấy."

Nam nhân vươn tay kéo dây buộc màn xuống, che lấp một phần thân ảnh phía trong, nuốt nước bọt dỗ dành:

"Yên tâm, lần này ta sẽ nhẹ một chút."

Tầng tầng lớp lớp màn che rung lên, mắt thấy tiếng rên rỉ lại càng lúc càng lớn, Ngụy Vô Tiện lẳng lặng bịt kín mặt lại, sống chết cũng không đợi nổi nữa. Hắn và Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ xoay người nhảy xuống khỏi xà nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net